Vì Trần thị và Chu Thư từng đến Kỳ gia dự tiệc trong Tiết Khất Xảo, vì thế cũng kết giao với Ngô thị, khi Ngô thị lại mời Trần thị đến Kỳ gia làm khách, Trần thị cũng không nghĩ nhiều nên cứ đến.
Cử chỉ Ngô thị đoan trang, nói năng tao nhã, Trần thị tự cảm thấy xấu hổ khi ở trước mặt bà, hàn huyên câu nệ một lúc, Ngô thị liền bắt đầu thăm hỏi đến chuyện của Chu Thư.
Rất nhanh Trần thị liền ý thức được thâm ý đằng sau lời hỏi thăm của Ngô thị, bà có hơi chút kích động, cũng không hạ mình giống như trước đó, ngược lại lại ưỡn thẳng sống lưng, bắt đầu khoa trương Chu Thư lên.
Tuy rằng Chu Thư không giỏi nữ công, nhưng khi đối với người ngoài tất nhiên Trần thị sẽ không đề cập đến điểm này, ngoại trừ điều đó, trong mắt bà vô luận là bề ngoài, hoặc là tài trí, dũng khí của nữ nhi đều thập phần xuất chúng, bởi vậy khi nhắc đến nữ nhi, trên gương mặt vẫn hiện lên vẻ tự hào.
Những lời khoa trương trong miệng của người khác, Ngô thị chỉ tin bảy phần, Chu Thư trong Tiết Khất Xảo ngày ấy, vẻ ngoài của nàng thì không cần phải nói, lời nói và cử chỉ theo Ngô thị thấy cũng không có vấn đề gì, Ngô thị cũng không coi trọng gia thế của Chu gia, bất mãn duy nhất đó là lo lắng về dã tâm của nàng, ngày sau sẽ lợi dụng thân thế của Kỳ Hữu Vọng mà kéo lấy bản thân bà hoặc là Kỳ gia.
Chờ khi Trần thị ca ngợi xong rồi, Ngô thị mới lấy ánh mắt soi mói đến bàn chuyện kết thân.
Trong lòng Trần thị vui vẻ, nghĩ rằng: "Quả nhiên là nhìn trúng Yến Nương, chỉ là không biết là Kỳ tam công tử hay là Kỳ tứ công tử."
Kỳ tam công tử và Kỳ Hữu Vọng, kỳ thực bà đều không hài lòng, dù sao Kỳ tam công tử sinh ra đã mang điềm xấu, mà Kỳ Hữu Vọng lại còn là do kế thất sở sinh, làm người lại quá mức không biết điều, sợ là ngày sau sẽ không sống nổi qua ngày.
Nhưng đàm hôn luận gả, ngoài việc nhìn người, quan trọng là môn hộ. Ở Tín Châu, môn hộ quá cao Chu gia bà cũng trèo không tới, loại môn hộ chỉ hơi cao như Kỳ gia, có khả năng để Chu gia được hưởng tiếng thơm lây lại vừa thích hợp.
- --
Trần thị suy nghĩ rất nhiều, lại mâu thuẫn vì vừa lòng với gia thế Kỳ gia, lại lo lắng đến vấn đề hậu tự của Chu gia.
Ngô thị thấy bà trầm mặc lâu như vậy, nhớ đến chuyện Phương thị đã căn dặn, thái độ liền mềm hơn một chút, nói: "Tuy rằng trước là lệnh của cha mẹ, nhưng lại không có lời của mai mối, dễ làm cho người ta cho rằng Kỳ gia ta không coi trọng việc này. Là ta không nghĩ được chu toàn, làm phu nhân chê cười." Lại nói, "Không bằng ngày khác ta lại để người mai mối đến cửa cầu thân, cũng tiện cho phu nhân đi về cùng thương nghị với Chu viên ngoại trước một chút."
Tất nhiên việc này Trần thị không cách nào tự quyết định được, nên theo ý của Ngô thị đi về trước.
Dọc theo đường đi điều đầu tiên bà nghĩ là tiếc hận cho điệt nhi Trần Tự Tại của mình, sau đó lại nhanh chóng nghĩ đến trước hết có thể cho người về Kiến An bên kia tìm thân nhân, chọn một hài tử làm con thừa tự. Nhưng suy đi tính lại, vẫn cảm thấy để điệt nhi của mình cưới nữ nhi của mình mới là thích hợp nhất.
Vì thế sau khi trở về bà nói hết việc này cho Chu viên ngoại, để ông làm chủ.
Chu viên nghe nói Kỳ gia cầu thân, trên mặt cũng không hiện lên vẻ vui mừng, mà là nhíu mày, trực tiếp từ chối: "Kỳ gia là cao môn đại hộ, Chu gia chúng ta không trèo cao nổi."
Ông đã có chủ ý quyết định tìm người ở rể cho Chu Thư, cho dù trước đó ông đã từng có suy nghĩ sẽ mượn gia thế của Kỳ gia để phát dương Chu gia, nhưng cuối cùng Chu gia vẫn quan trọng hơn hết thảy, ông muốn nghĩ đến lợi ích cho Chu gia trước tiên, cũng muốn đặt suy nghĩ của Chu Thư lên trước hết.
Nghĩ đến Chu Thư, ông lại nói: "Việc này không biết Thư Thư đã biết hay chưa, ta phải hỏi suy nghĩ của nữ nhi trước một chút."
Trần thị nói: "Yến Nương không phải là người sẽ tùy ý trao đổi tư tình với người khác, nhất định là không biết. Huống hồ lệnh cha mẹ lời mai mối, chúng ta thương nghị là được rồi, cần gì quấy rầy nữ nhi?"
Chu viên ngoại không nói gì, nhưng sau đó chắc chắn sẽ hỏi ý kiến Chu Thư.
Trần thị ra khỏi phòng, gặp được Trần Tự Tại. Từ trước đến nay hắn đều quan sát sắc mặt người khác, thấy trên mặt Trần thị vừa vui vừa sầu, liền hỏi: "Cô cô có chuyện gì khó giải quyết sao?"
Vốn Trần thị không muốn nói loại sự tình này cho tiểu bối, nhưng nghĩ đến Trần Tự Tại là người nhà, lại hiểu biết chữ nghĩa, hơn nữa tâm tư hắn lại buộc trên người nữ nhi nhà mình, nên tính nhắc nhở cho hắn một chút, miễn sau này khi biết được sự an bày của Chu gia, sẽ không chuẩn bị được gì.
"Vốn chuyện này trước khi nghị định không nên nói ra, chỉ là An Ca là người trong nhà, nói cho người trong nhà biết một chút cũng không ngại. Cô cô nói thẳng với ngươi - - Kỳ gia muốn kết thân với Chu gia."
Trần Tự Tại như cảm thấy sét đánh xuống đầu hắn, trước hắn cảm thấy vô thố, sau là tức giận, lại sau đó là cảm thấy bị nhục nhã.
Trần thị chỉ nhìn ra được hắn chết lặng, còn tưởng rằng hắn không hy vọng người bản thân ái mộ lại gả cho người khác, mà chịu đả kích.
Bà suy nghĩ, lại nói: "Chỉ là Kỳ gia đề xuất, bát tự còn chưa đưa qua!"
Trần Tự Tại hồi phục tinh thần, lại giấu đi sự xấu hổ và giận dữ dưới vẻ ngoài phong lưu nho nhã, rất nhanh đã khôi phục lại cảm xúc, để ánh mắt toát lên vẻ thất vọng và vẻ mặt bi thương không dứt, hỏi: "Kỳ gia muốn cầu thân với biểu muội sao? Là Kỳ tam công tử hay tứ công tử?"
"Còn chưa rõ, theo lý nên là tam công tử thành thân trước mới có thể đến phiên tứ công tử."
Trần Tự Tại lơ đãng nhíu mày, mi mắt hơi rũ xuống, đau thương nói: "Biểu muội thông tuệ và có bản sự như thế, lại là tiểu thư khuê các, Kỳ gia coi trọng biểu muội, ánh mắt của họ không sai, đây cũng là mối hôn sự tốt."
Trần thị nói chuyện cùng hắn, nghe vậy thì thở dài: "Mối hôn sự này là Chu gia chúng ta trèo cao, nếu ta có nhi tử, việc này tất nhiên là đại hỷ sự nên hoan hỉ. Nhưng vốn cô trượng ngươi muốn tìm cho Yến Nương một người có thể ở rể, Kỳ gia này dù thế nào cũng không thể để nam nhân nhà mình ở rể Chu gia được."
Trần Tự Tại giả vờ nghi hoặc mà hỏi: "Một khi đã như vậy, cự tuyệt mối hôn sự này không phải tốt rồi sao?"
"Người thích hợp để ở rể nào dễ tìm như vậy được? Nghèo quá thì sợ sẽ không tài hoa, sẽ không thương tiếc Yến Nương, hiểu biết chữ nghĩa lại sợ có dã tâm, tương lai sẽ khi dễ Yến Nương, không có dã tâm lại sợ tương lai không thể hộ Yến Nương cùng chu toàn cho Chu gia... Nếu có thể cùng Kỳ gia kết thông gia, đối với Chu gia đó là đại đại hảo sự!"
Trần Tự Tại nghĩ: "Cô cô nói nhiều như vậy, còn không phải bởi vì xem thường ta sao? Nếu Trần gia giàu có một chút, cho dù Chu gia lấy hai tay dâng gia tài lên, ta cũng sẽ không cưới một nữ tử bị tổn hại thanh danh."
Trong lòng hắn suy nghĩ như thế, nhưng hắn lại vô pháp trơ mắt nhìn Chu Thư gả đến Kỳ gia.
Thấy mặt Trần thị đầy vẻ ưu sầu, bỗng nhiên hắn nghĩ đến, nếu Chu Thư gả ra ngoài, vậy thì hắn còn có cơ hội lấy được gia sản Chu gia hay không?
Nghĩ như vậy, tâm tư của hắn lại chuyển động, lại bắt đầu âm thầm lấy lòng, ám chỉ Trần thị có thể chọn hắn.
- --
Chu viên ngoại và Chu Thư không biết hai cô chất nói chuyện gì, lúc này cha con hai người đang tiến hành một cuộc mật đàm không cho người ngoài biết.
Chu viên ngoại vẫn còn hiểu rõ nữ nhi của mình, dưới tình huống Kỳ Hữu Vọng không hề báo trước, lại để Kỳ gia đến cầu thân, tất nhiên đây không phải là ý tứ của Kỳ Hữu Vọng, mà bản thân nữ nhi ông chắc là có biết.
Về phần vì sao không phải là Kỳ tam lang cầu thân, ông cho rằng nữ nhi nhà mình không qua lại với Kỳ tam lang, khả năng hắn coi trọng nữ nhi nhà mình là không lớn.
Nếu chuyện này là ý tứ của Chu Thư, vậy thì nữ nhi đang có chủ ý gì? Thư Thư làm như vậy là vì ái mộ với Kỳ Hữu Vọng mà trao đổi tư tình, vì Kỳ Hữu Vọng mà từ bỏ gia nghiệp? Hay là đang tính toán điều gì?
Lấy sự hiểu biết của ông về Chu Thư, ông cảm thấy Chu Thư không thể nào buông bỏ gia nghiệp Chu gia được - - Ông cũng không đồng ý cho Chu Thư buông tay, cho dù ông có thể chọn một đứa trẻ làm con thừa tự, nhưng thân thể ông cũng không chống đỡ nổi đến lúc hài tử này trưởng thành và xuất sắc như Chu Thư lúc này.
Dưới sự nghi vấn Chu viên ngoại đặt ra, mặt Chu Thư không chút biến sắc mà pha trà, còn nói bừa: "Kỳ tứ công tử ngưỡng mộ con."
Nước trà trong miệng Chu viên ngoại suýt đã phun ngược ra ngoài, ông ho sặc vài cái, nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy hành vi ngày trước của Kỳ Hữu Vọng quả thật giống như ngưỡng mộ nữ nhi nhà mình, ông đã sớm nhìn ra.
"Có lẽ ngưỡng mộ con người của con thì đúng hơn!" Ông nói.
"Nhưng người có gia thế giống nàng lại không được mấy người. Nàng ngưỡng mộ con, ngày sau sẽ thương con, che chở con, nhường nhịn con, cha không cần lo lắng con sẽ chịu ủy khuất."
Trước đó Chu viên ngoại còn từng nhắc đến Kỳ Hữu Vọng là nhân tuyển tốt, chỉ là đã bị Chu Thư bác bỏ. Hiện tại lập trường của hai cha con lại đảo nghịch nhau, mà Chu viên ngoại thấy nữ nhi lại tin tưởng Kỳ Hữu Vọng như vậy, có chút khó chịu: "Nhưng khó bảo toàn hắn sẽ thay đổi tâm tính, nam nhân trên đời không một ai tốt!"
Chu Thư cười nói: "Nhưng cha lại tốt hơn bất kỳ nam nhân nào trên đời này!"
Chu viên ngoại chưa bao giờ nghe được lời khen ngợi khoa trương như vậy từ miệng Chu Thư bao giờ, mặt già của ông đỏ lên, tâm tình lại thư sướng rất nhiều.
Ông âm thầm vui vẻ, lại nhân tiện nói: "Vậy con đây là muốn buông bỏ gia nghiệp Chu gia rồi sao?"
Chu Thư nói: "Nếu Kỳ tứ công tử ở rể, nan đề này không phải đã dễ giải quyết rồi sao?"
Chu viên ngoại trừng lớn hai mắt: "Kỳ gia bằng lòng để tứ công tử ở rể?"
Chu Thư vờ ngây thơ: "Không phải việc này chờ khi nghị thân sẽ đàm thỏa sao?"
Chu viên ngoại: "Có thể con muốn làm cha vui cũng không chừng?"
Qua một lúc, ông lại xác nhận: "Con nghiêm túc thật sao?"
Chu Thư nói: "Cha, trong cảm nhận của con, không có ai thích hợp hơn Kỳ tứ công tử. Nàng có thể cho con kế thừa chí nguyện to lớn của cha, giúp Chu gia phát dương quang đại, đồng thời còn làm rạng danh đại môn Chu gia. Mà con cũng không chán ghét nàng, cùng ở chung với nàng, con cũng có thể vui thích hơn."
Chu viên ngoại nghe xong, chỉ thở dài một hơi, để Trần thị mời bà mối đến.
Chuyện mai mối không nhất thiết phải để nhà trai ngỏ lời trước, chỉ là Kỳ gia là đại môn phú hộ, Chu gia cho bà mối đến cửa trước, cũng làm người ta cảm thấy khí thế Chu gia có chút cường đại.
Kỳ Thầm cũng không quá cao hứng, nhất là nghĩ đến Chu gia muốn nam nhân Kỳ gia ở rể, cho nên trong quá trình đàm chuyện với bà mối, thì đưa ra yêu cầu cao hơn chút.
Bà mối trở về thuật lại ý tứ của Kỳ gia, Chu viên ngoại thấy Kỳ gia không tính để Kỳ Hữu Vọng ở rể, cảm thấy cũng có chút bỏ cuộc giữa chừng. Ông lại đi tìm Chu Thư, hi vọng Chu Thư có thể buông bỏ lựa chọn Kỳ Hữu Vọng này.
Chu Thư lập tức lộ ra vẻ nhu nhược, nói: "Thế thì để cha làm chủ vậy!"
Chiêu này của nàng là lấy lui làm tiến, để Chu viên ngoại nổi lên thương tiếc với nàng, lại để bà mối đến bàn chuyện với Kỳ gia.
Kỳ gia suy nghĩ nếu Kỳ gia đã mở lời về hôn sự với Chu gia trước, có thể nào lại rơi xuống thế hạ phong trong việc này? Vì thế cũng mời một bà mối đến bàn chuyện.
Bà mối hai nhà vừa chạm mặt, tất nhiên là một phen đại khẩu chiến, la hét ầm ĩ hơn nửa tháng, bà mối Chu gia mới mang về tin tức Kỳ gia nhượng bộ cho Chu viên ngoại: "Dù sao Kỳ gia cũng là đại hộ nhân gia, thế nào cũng phải để Kỳ gia không có trở ngại ở bên ngoài, cho nên không bằng để tiểu thư gả đến Kỳ gia, mà Kỳ gia lại mua một phủ trạch bên cạnh Chu gia cho đôi phu thê mới thành thân, làm nơi ở cho bọn họ, tiểu thư có thể thường xuyên về nhà thì không nói, mà bề ngoài Kỳ tứ công tử cũng có thể tẫn hiếu."
Đối với yêu cầu cao vời mà Kỳ gia đưa ra trước đó, đây cũng là bước nhượng bộ rồi, tất nhiên Chu viên ngoại cảm thấy phương pháp này tốt hơn rất nhiều với cái trước đó, trong lòng đã bắt đầu buông lỏng rồi.
Hơn nữa Chu Thư còn âm thầm tẩy não ông, còn có trước đó Kỳ Hữu Vọng vẫn luôn tặng thịt heo đến, bỗng chốc Chu viên ngoại nghĩ đến trước đó ông còn nhờ Kỳ Hữu Vọng hỗ trợ thay Chu gia vượt cửa ải khó khăn.
Chu Thư đã sớm nói với ông, Trương gia là vì Kỳ Hữu Vọng nên mới xuất thủ tương trợ. Mà chuyện này đủ để chứng minh tuy rằng Kỳ Hữu Vọng thoạt nhìn không đáng tin, nhưng trên thực tế năng lực vẫn không tồi. Nàng hoàn toàn có khả năng giúp đỡ Chu Thư quản lý gia nghiệp.
Sau này, Chu viên ngoại lại từ chỗ Chu Thư mà 'Vô tình' biết được Kỳ Hữu Vọng không biết tính sổ sách, nên càng thêm an tâm - - Một người đến sổ sách còn không biết quản, còn cần lo lắng nàng sẽ đoạt lấy gia nghiệp Chu gia sao? Huống hồ Kỳ gia cũng không cần gia nghiệp Chu gia.
Đương nhiên, cuối cùng để ông triệt để xiêu lòng đó là khi bà mối Kỳ gia nói sau này hài tử đầu tiên của các nàng sẽ cho ông làm tử tự - - Tuy rằng bối phận có hơi chút hỗn loạn, nhưng quá trình hoàn toàn không có vấn đề gì.
Chu Thư không nói với Chu viên ngoại một việc, đó là nàng biết bản thân nàng và Kỳ Hữu Vọng hoàn toàn không có khả năng sẽ sinh được hài tử. Mà hành vi lừa gạt này làm nàng khó chịu, nàng vì tư lợi bản thân mà hổ thẹn áy náy, nhưng thân thể cha nàng không tốt, nương lại ép sát từng bước, ép chung thân đại sự của nàng đến mức làm nàng không thở nổi, chung quy là nàng muốn ích kỷ một lần...
- -----
Tác giả có lời muốn nói:
Vượng Vượng: Kỳ thực việc này giống như cuộc chiến trả giá vậy, trước nâng cao giá lên, sau đó lại làm bộ khó xử mà hạ giá, làm người ta cho rằng đã chiếm được nhiều tiện nghi, tâm động thì xuống tay thôi. Chủ ý của nương tử thật hay!
Thư Thư: Đó là học từ tổ mẫu nàng
Phương thị: Hừ!