Sau Tết, ngày đầu tiên tiệm trà Chu gia mở cửa lại, Chu Thư đã gặp phải con của Ngô Hiếu Tông, Ngô Đồng Cao. (mấy chương trước t để là Ngô Cao Bằng sẽ sửa lại sau)
Dường như hắn nhìn thấy Chu Thư có mặt trong cửa hàng thì rất kinh ngạc, sau đó cười lên hỏi: "Không phải nói là thân thể Chu viên ngoại chuyển biến tốt lên rồi sao? Sao vẫn là Chu tiểu thư ở đây quản lý gia nghiệp thế này? À, đúng rồi, còn chưa chúc mừng Chu tiểu thư sắp có thêm một người đệ đệ nhỉ!"
"Vừa mới tân niên, Chu gia còn rất nhiều sự vụ cần xử lý, bận đến không ngơi tay. Nào giống như Ngô gia, tuy rằng gia nghiệp lớn, nhưng huynh đệ cũng nhiều, có rất nhiều người thay nhau quản lý việc buôn trà, Ngô đại lang mới có thể nhàn hạ thoải mái đến dạo tiệm trà của Chu gia ta nhỉ!"
Lời phản bác mỉa mai của Chu Thư thật đúng là chọc đến chỗ đau của Ngô Đồng Cao, tuy hắn được Ngô Hiếu Tông xem trọng nhất trong số các con cháu, dù thế nào thì gia nghiệp cũng sẽ do hắn kế thừa, nhưng ai bảo hắn lại còn nhiều huynh đệ chứ! Dù cho hắn có kế thừa được gia nghiệp, thì vẫn phải chia một phần cho đám huynh đệ kia, điều này làm hắn vô cùng không cam lòng.
Hắn nghiến răng, cũng không muốn trở mặt, lật mặt với Chu Thư, chỉ cười lạnh nói: "Hừ, ngươi đắc ý cái gì? Ngươi có thể tiếp quản gia nghiệp Chu gia một năm hai năm, nhưng ngươi có thể tiếp quản cả đời sao? Dù cho ngươi có sinh hài tử, nhưng nó vẫn là họ Kỳ, Chu viên ngoại sẽ không hồ đồ như vậy, chắp tay mang cả gia nghiệp dâng tặng cho người khác họ!"
Nói xong, hắn lại chuyển ánh mắt lên người Chu Thư.
Nói thật, Chu Thư ở Tín Châu cũng là đại mỹ nhân số một số hai, hắn cũng đã từng thèm thuồng mỹ sắc của nàng mà năn nỉ cha hắn đến cửa cầu thân. Nếu hắn cưới Chu Thư, chẳng phải khi ấy Chu gia cũng là vật trong tay Ngô gia hay sao!
Chỉ là cha hắn không thèm để Chu gia vào mắt, còn nói mỗi ngày Chu Thư đều xuất đầu lộ diện, không thích hợp để làm chính thê, nhưng làm thiếp thì Chu viên ngoại cũng không cho phép, vì thế nên hắn đã 'Lỡ mất' Chu Thư như vậy.
Giờ đây Chu Thư đã là phụ nhân đã gả, trong lòng Ngô Đồng Cao vẫn còn vài suy nghĩ bẩn thỉu, hắn cười tít mắt hỏi: "Chu tiểu nương tử, ngươi nói xem ngươi đã thành thân hơn nửa năm rồi, nhưng bụng vẫn không có động tĩnh gì, sẽ không phải là Kỳ tứ lang này không được đó chứ?"
Chu Thư không vui nhìn hắn, ánh mắt lạnh đến mức có thể giết người. Dùng ánh mắt dung tục, bẩn thiểu và suy nghĩ đồi bại để dán lấy nàng, nàng có thể nhịn, nhưng lại kéo Kỳ Hữu Vọng vào để lăng mạ, nàng sẽ không dễ dàng tha thứ.
Sau khi Ngô Đồng Cao đắc ý xong, lại muốn nói gì đó, bỗng trên lưng lại đau xót, sau đó cả người đều ngã chổng vó xuống đất, bàn tay đạp mạnh xuống nền đất, truyền đến cảm giác đau rát.
"Á! Kẻ nào!" Ngô Đồng Cao ý thức được bản thân bị người ta đạp, lúc này phẫn nộ chất vấn.
Hai tôi tớ hắn dẫn theo cũng mù mờ, một người nhanh chóng chạy qua đỡ hắn, một người nổi giận đùng đùng muốn tìm người dám động thủ bất kính với chủ nhân của bọn chúng, kết quả vừa nhìn thấy người, nắm đấm cũng dừng lại.
Ngô Đồng Cao phẫn nộ tru tréo xoay người lại, mới phát hiện là Kỳ Hữu Vọng, vẻ mặt nàng lãnh đạm, ánh mắt tỏ vẻ khinh thường: "Tôn tử như ngươi cũng xứng để chất vấn ta sao? Ta mới thành thân nửa năm, ngươi đã thành thân bảy năm, nữ nhân cũng có vài người, nhưng lại chỉ mới có hai hài tử, nếu tính toán, ta thấy ngươi mới là người không được!"
"Kỳ Hữu Vọng!" Ngô Đồng Cao phẫn nộ gào lên với nàng.
Thoáng chốc sắc mặt Kỳ Hữu Vọng đã thay đổi, sau đó đáng thương cáo trạng với Chu Thư: "Nương tử, hắn thế mà lại đổ oan ta, mắng chửi nói ta không được! Ta muốn tìm cha ta, nói cho ông ấy, con ông ấy bị người ngoài vũ nhục!"
Nói xong, nàng lại thật sự cho Lâm Kính chạy về Kỳ gia, nói: "Mau về nói cho tổ mẫu, ta không còn hứng về nhà nữa, ở bên ngoài ta bị người ức hiếp, không lấy lại công bằng cho ta thì ta sẽ không về nữa!"
Lâm Kính hít sâu một hơi, liếc xéo Ngô Đồng Cao một cái, nghĩ rằng nam nhân đều vô cùng để ý đến phương diện này, tên này cho rằng Kỳ gia trọng thanh danh, nên mặc cho tứ công tử bị người ức hiếp hay sao?
Hắn dặn Lâm Cầm săn sóc Kỳ Hữu Vọng, lập tức về Kỳ gia, cũng không phải thật sự nói theo lời phân phó của Kỳ Hữu Vọng, vốn hôm nay Kỳ Hữu Vọng muốn về Kỳ gia thăm Phương thị, chỉ là tiện đường nên đến cửa hàng chỗ này vào xem một chút, cho nên để hắn trở về bẩm báo cho Phương thị nàng ấy có việc phải trì hoãn, nhưng về phần là việc gì, hắn có thể thêm thắt vào việc Kỳ Hữu Vọng bị ức hiếp cho đậm vị hơn.
Sắc mặt Ngô Đồng Cao cũng thay đổi, nhưng lại nghĩ rằng Kỳ gia cũng không thể ý thế hiếp người, hắn còn bị Kỳ Hữu Vọng đánh, Kỳ gia đuối lý tất nhiên không thể truy cứu được!
Nghĩ đến đây, hắn lại bò dậy, chỉ vào Kỳ Hữu Vọng: "Ta sẽ nhớ kỹ một cước này của ngươi, ta muốn làm cho ra lẽ, ta sẽ cáo trạng lên nha môn!"
Ngoại trừ nói cho mạnh miệng, hắn cũng không thể trả thù lại, tuy rằng Lâm Kính đã rời đi, nhưng quanh tiệm trà Chu gia đông người đều nghe thấy được động tĩnh bên trong, luận nhiều người, hắn sẽ chịu thiệt.
Cho nên hắn chỉ nói cứng như vậy rồi được tôi tớ nâng lên rời đi.
Kỳ Hữu Vọng hỏi: "Hôm nay hắn đến đây làm gì?"
Chu Thư hạ mắt, nghe vậy lại trợn mắt lên, nói: "Muốn làm người khác ghê tởm thôi!"
Mục đích của Ngô Đồng Cao và Trần Trị Hùng không khác nhau là mấy, đều là vì Trần thị mang thai, cho nên người người đều cho rằng địa vị của nàng bị dao động, nên đến xem thực hư thế nào, thuận tiện châm chọc nàng đôi câu, để làm nàng thương tâm.
Tuy rằng Ngô Hiếu Tông xem Chu gia như cái gai trong mắt, nhưng sẽ không chạy đến làm ra loại chuyện này, Ngô Đồng Cao trẻ tuổi thiếu kiên nhẫn, cho nên không kiềm nén được mà chạy đến.
Kỳ Hữu Vọng hừ hừ, đi đến nắm lấy tay Chu Thư, nói: "Rõ ràng là ta cũng rất được, nương tử rõ ràng nhất đó thôi!"
Tai Chu Thư ửng đỏ, nhịn không được mà nhéo mạnh vào tay nàng, nói: "Ở bên ngoài mà nói bậy bạ gì đó!"
Kéo người vào bên trong, người làm trong tiệm cũng vội vàng xua những người đứng vây xem đi, người đến mua trà cũng lại nhiều lên.
Một lúc nữa sẽ có trà thương đã hẹn trước đến đây, Chu Thư vừa chờ, vừa tính toán lại sổ sách. Kỳ Hữu Vọng không ngồi yên, lúc thì vọc chơi trà cụ, khi thì lại nắm lấy tay Chu Thư sờ soạng chơi.
Chu Thư đè lại bàn tay tác loạn của nàng, hỏi: "Hôm nay nàng thật sự không quay về sao?"
"Tất nhiên là về, nhưng lại luyến tiếc nương tử."
"Cũng không phải trở về mãi, có gì đâu mà luyến tiếc!" Sao trước đây Chu Thư lại không phát hiện người này lại bám người vậy chứ?
Kỳ Hữu Vọng cười 'Hè hè', hôn chụt một cái lên mặt Chu Thư rồi chạy mất, gò má Chu Thư nóng bừng trừng mắt liếc nhìn bóng dáng đã cao chạy xa bay đằng kia, mất một lúc để điều chỉnh tâm tư quay về với chính sự.
Rời khỏi tiệm trà, gương mặt tươi cười của Kỳ Hữu Vọng phai nhạt xuống, lại trở nên có chút ngưng trọng. Lâm Cầm bị khí thế của nàng làm cho có chút cả kinh hoảng thần, nghĩ rằng dáng vẻ như vậy của tứ công tử nhà mình cũng thật hiếm thấy, chẳng lẽ đang tức giận sao?
Trên đường về Kỳ Hữu Vọng cũng không nói chuyện, trở lại Kỳ gia thấy lão an nhân Phương thị mới ấm ức thuật lại chuyện bị uất ức hôm nay cho bà nghe, Phương thị xoa đầu trấn an nàng, nói: "Xuân Ca nhi chịu uất ức, tổ mẫu trút giận cho con."
Vốn Kỳ Hữu Vọng không thể lấy thân phận nữ nhi để sống, bây giờ lại bị một đứa con của thương nhân đùa cợt, trong lòng Phương thị cũng rất tức giận. Hơn nữa Trần thị lại mang thai, Phương thị cũng có thể lường trước được địa vị của Kỳ Hữu Vọng và Chu Thư ở Chu gia có bao nhiêu gượng gạo, từ trước đến nay bà đều thiên vị Kỳ Hữu Vọng, không thích người khác vì thế mà ức hiếp tôn nhi của bà.
"Tổ mẫu trút giận cho con thế nào?" Kỳ Hữu Vọng hỏi.
Phương thị hỏi nàng: "Xuân Ca nhi muốn tổ mẫu trút giận cho con thế nào đây?"
Kỳ Hữu Vọng suy nghĩ, nói: "Thôi ạ, việc này để tự con giải quyết, không thể lấy việc này làm phiền nhiễu tổ mẫu, tên tôn tử Ngô Đồng Cao này cũng không quan trọng bằng tổ mẫu được!"
Phương thị cười nói: "Kỳ thực có đôi khi tổ mẫu nghĩ, như vậy cũng tốt, cứ như vậy con sẽ không cần đến Chu gia ở rể nữa! Chu tiểu nha đầu này mất đi vị trí kế thừa gia nghiệp Chu gia, cũng không cần lại tìm một người để lừa trời giấu đất, con cũng có thể tùy tâm sở dục làm theo ý mình. Nhưng tổ mẫu biết, nha đầu ấy sẽ không cam tâm, con cũng sẽ không cam tâm."
"Tổ mẫu thật tuệ nhãn." Kỳ Hữu Vọng lại cười hì hì.
"Con muốn giải quyết việc này thế nào?" Phương thị hỏi nàng.
"Quân tử báo thù mười năm không muộn. Nói cho cùng thì, Ngô Đồng Cao dám khinh nhục con, là vì ngoại trừ việc con là con cháu thế gia dựa vào gia thế Kỳ gia mới có thể vô ưu vô lự, tùy tâm sở dục, thì con không còn chỗ nào hơn được. Ngay cả khi có tổ mẫu thương con, bảo vệ con, mà bản thân con không có gì để được người kính trọng và sợ hãi."
Như đã nói, suy nghĩ trước kia của Kỳ Hữu Vọng rất đơn giản, chỉ cần có thể sau khi rời khỏi Kỳ gia ra riêng không đến mức miệng ăn núi lở là được. Nhưng hiện tại chuyện phát sinh trên người nàng và Chu Thư, đã khơi dậy chí tiến thủ trong nàng.
"Đương nhiên, con cũng không phải quân tử, nên có thù ắt phải báo!" Kỳ Hữu Vọng lại cười hì hì nói, "Con biết gần đây Ngô gia đang thu mua thêm ruộng đất, cũng không phải vì để mở rộng trà viên, mà muốn làm theo các danh gia vọng tộc, mở rộng các điền sản, tích lũy gia tài, bồi dưỡng con cháu. Hắn nghĩ cũng thật hay! Mấy khế ước trong tay hắn có nhiều tờ đều là giả, mà dân chúng cáo trạng lên nha môn cũng không thể phân rõ thật giả, những bá tánh này vì muốn đòi lại công bằng, mà tình cảnh trong nhà ngày càng khó khăn, con muốn hỗ trợ bọn họ, để bọn họ có thể chiến đấu với Ngô gia đến cùng, ngược lại con muốn nhìn xem, sau này Ngô gia chúng có còn rảnh rỗi để đến tìm chúng con gây rối nữa không!"
Giả mạo khế ước, loại chuyện này nói khó cũng không khó, dễ cũng không dễ, nếu không có gì mà giả mạo con dấu tất nhiên là không được, nhưng nếu lấy được văn thư liên quan đến việc thu thuế ruộng đất của dân chúng sở hữu, thì việc ngụy tạo khế ước sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Không ít người lợi dụng điều này mà chỉnh sửa tình hình ghi chép trước đó, mà khế ước giả cũng rất khó để nhận ra, cho nên rất nhiều danh môn đại tộc mới không sợ mà hiếp đáp người thôn quê.
Tuy rằng bình thường Kỳ Hữu Vọng có vẻ ngơ ngẩn, không sâu sắc, nhưng trên thực tế nàng tự thấy bản thân là một người rộng lượng, nhưng với hành vi ba lần bảy lượt nhắm vào Chu gia của Ngô gia, thì lại rất hẹp hỏi mà ghi nhớ, hơn nữa còn âm thầm thu gom các tin tức có liên quan đến Ngô gia, chuẩn bị cho thời điểm phản kích.
Phương thị nghe thế, cũng cười nói: "Được rồi, con vẫn là tứ công tử Kỳ gia, việc này sẽ có người Kỳ gia giải quyết thay con."
Có Kỳ Hữu Vọng ra mặt tất nhiên có thể quấy cho Ngô gia không được an bình, nhưng đồng thời Ngô gia cũng sẽ ghi hận Kỳ Hữu Vọng, tuy rằng trong thời gian ngắn không thể trả thù ngay được, nhưng sau khi tách riêng khỏi Kỳ gia thì sao? Cho nên lấy danh Kỳ gia đến gõ đầu Ngô gia, thì Ngô gia cũng chỉ có thể ghi hận lên Kỳ gia, huống hồ lấy danh vì chính nghĩa cho những người dân bị tước đoạt ruộng đất, cũng sẽ có lợi cho thanh danh sau này.
Đại thể Kỳ Hữu Vọng cũng đã suy xét cẩn thận, nên không xen vào việc này nữa, mà Phương thị lại thương nghị việc này với Kỳ Thầm, không bao lâu, Ngô gia bị người dân mất ruộng đất cáo trạng lên Tri châu.
Ngô gia biết được sau lưng những người dân này có Kỳ gia chống lưng, càng thêm hận Kỳ gia đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng Kỳ gia lại như kẻ khổng lồ, trước mắt Ngô gia bọn chúng không có năng lực để đối phó.
Sau này Ngô Hiếu Tông biết được nguyên nhân làm cho Kỳ gia đối phó hắn là do Ngô Đồng Cao, tức đến mức suýt đã đuổi hắn ra khỏi Ngô gia: "Có phải ngươi thấy gần đây Ngô gia quá mức yên ổn nên muốn tìm ra chút chuyện để làm phải không? Ngươi có biết vì sao gần đây ta không đối phó với Chu gia nữa không hả? Bởi vì Kỳ Thầm vì tân tức phụ này, mà âm thầm sắp xếp không ít chuyện cho Chu gia! Lão tử cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, ngươi thì hay lắm, dám đi châm chọc khiêu khích chúng!"
Ngô Đồng Cao ngạc nhiên, khó trách gần đây cha hắn cũng không chèn ép Chu gia, chỉ cho người âm thầm thăm dò phương thức chế Hồng trà mà thôi, không ngờ ngay từ đầu cha hắn đã không muốn đối đầu trực diện với Chu gia rồi!
Từ việc này, rất nhiều trà thương cũng đã nhìn ra được, cho dù Chu viên ngoại có hài tử thứ hai, nhưng Chu Thư vẫn lo việc buôn bán! Nàng có được hôn phu thuộc quan hộ, dù cho Chu viên ngoại muốn Chu Thư thoái vị cho nhi tử tương lai kia, cũng phải xem Chu Thư có vui có vừa ý hay không.
Huống hồ, Chu viên ngoại không chỉ không vì thân thể chuyển biến tốt đẹp mà thu lại nhiều sự vụ vào người, mà ngược lại còn cấp cho Chu Thư nhiều quyền lực hơn, - - Chu Thư cũng thay những người dưới trướng trước kia đi theo Chu viên ngoại, thành người của mình, không phải Chu viên ngoại cũng không can thiệp đó sao!
- -----
Đúng thật là Chu Thư đã sắp xếp vài thân tín của mình đến các trà viên hỗ trợ quản sự, đương nhiên mục đích chính không phải để đoạt quyền, mà là vì đảm bảo phương thức chế Hồng trà sẽ không truyền ra ngoài.
Về mặt khác, cho dù là đoạt quyền, nàng cũng không chột dạ, dù sao Chu viên ngoại cũng đã nói sẽ không dao động địa vị của nàng, nói cách khác, gia nghiệp Chu gia đã là vật trong tay nàng, nàng muốn nhanh chóng bồi dưỡng người của mình cũng không có gì đáng trách.
Tuy rằng Chu viên ngoại không nói việc này cho Trần thị, nhưng Trần thị vẫn nhận ra, bà cũng không nói, chỉ là cả ngày mặt ủ mày chau.
Chu viên ngoại vui cười hớn hở nói với bà: "Ta đã sớm muốn giao chuyện này cho Thư Thư quản lý, chỉ là trước kia cảm thấy Thư Thư còn trẻ tuổi, có lẽ vẫn chưa đủ để gánh vác gánh nặng to lớn này. Nhưng mấy năm nay, sự trưởng thành và tạo hóa của Thư Thư đến ta cũng không thể đuổi kịp, trà viên Chu gia ở trong tay Thư Thư có thể tiến xa hơn! Hơn nữa, ta rảnh rỗi, có thể có thời gian bên cạnh bà, bà không vui sao?"
Sao Trần thị có thể nói mình không vui? Vì thai nhi, bà cũng phải giữ vững tinh thần để dưỡng thai thôi!
Vì thế sau nghi lễ Gọi núi, phu thê hai người dọn vào tòa trạch mới mua, vài bà tử nấu cơm và các tôi tớ nha hoàn cũng từ Chu gia đến đây, còn lại đều ở lại trong đại trạch trong thành.
Sau khi Trần thị đến thôn Chử Đình ở, cũng không dằn được mà lui đến với các thôn phụ, cũng may thôn Chử Đình này non xanh nước biếc, bà ở lâu, lên tinh thần, khẩu vị tốt lên không nói, cảm giác vì mang thai mà sắc mặt kém đi cũng chuyển thành tốt hơn ít nhiều.
Vì thế khi được Chu Thư khuyên nhủ, bà quyết định mời các tỷ muội tốt trong thành đến chơi với bà, lấy mỹ danh là để 'Đạp Thanh'.
Có vài nữ quyến quả thật không quá hiểu vì sao bà phải đến thôn Chử Đình để dưỡng thai, nhưng nghĩ đến đại trà viên Chu gia ở thôn Chử Đình, các nàng có thể đến thăm thú một phen, cũng xem như là Đạp Thanh, nên đáp ứng lời mời đến thôn Chử Đình.
Kết quả là, càng đến gần trà viên Chu gia, không khí càng thêm tươi mát, cỏ cây sinh trưởng càng thêm xanh tươi đầy sức sống.
Nhìn thấy Trần thị, các nàng đều không xác định được có phải là Trần thị không, nếu không phải bụng của bà đã lộ rõ, các nàng đều hoài nghi cái thai của Trần thị là giả, bằng không sao người mang thai có thể có khí sắc tốt như vậy được?
"Ngươi không bị nghén sao?" Một phụ nhân hỏi Trần thị.
"Tất nhiên là có nghén, có đoạn thời gian cái gì cũng không muốn ăn, nhưng thịt heo của hiền tế ta thì có thể ăn một ít." Trần thị nói.
"Ban đêm ngủ có an ổn không?"
"Khi ở nhà thì có mấy đêm ngủ không yên, nhưng sau khi đến nơi này, mỗi đêm đều rất an giấc, chân cũng không bị sưng phù chuột rút."
Trần thị muốn lừa nhiều tỷ muội đến đây trò chuyện với bà hơn, tất nhiên sẽ nói tốt cho nơi này, đương nhiên, bà cũng không nói dối.
Nghe xong lời của bà, quả nhiên các nữ quyến này đều động tâm, nhưng để các nàng dời đến ở tạm nơi này là không có khả năng, nhiều nhất là sau này tổ chức tụ hội, thì đến đây cũng được.
Sau khi trở về các nàng nói với phu quân mình, cuối cùng truyền đến tai thê tử Huyện lệnh bên kia, bà nói chuyện này cho Huyện lệnh, Huyện lệnh này nói: "Nói đến đúng là năm trước thôn Chử Đình thu hoạch không tệ, tốt hơn các thôn khác cùng huyện."
"Chẳng lẽ thủy thổ bên kia thật sự phì nhiêu?" Thê tử Huyện lệnh hỏi.
"Không biết, sao những năm trước đó lại không thấy tốt như vậy?" Huyện lệnh nói, hắn nhớ đến lá trà gần đây của Chu gia vô cùng vang danh, lại nói, "Nói mới nhớ trà viên bên kia của Chu gia, cũng là một hai năm gần đây mới bắt đầu thu hái nhỉ? Có lẽ quả thực là thủy thổ bên đó tốt, cho nên trà của Chu gia cũng tốt lên?"
"Ngày khác chúng ta cũng đến bên đó xem thử một chuyến, nhìn một chút sẽ biết thật giả thôi." Thê tử Huyện lệnh đề nghị, sau khi Huyện lệnh cân nhắc, thì gật đầu đáp ứng.
- -----
Kỳ Hữu Vọng không biết thôn Chử Đình phát sinh biến hóa nhỏ này, sau khi cho người xây xong chuồng heo, nàng dẫn heo mẹ đang chuẩn bị sinh con vào ở. Dựa theo số lượng heo con được sinh vào mỗi lứa để tính, thì một năm kế tiếp, có thể phát triển nông trại lên hàng trăm con heo cũng không phải không có khả năng.
Nhưng nàng cũng không lũng đoạn thị trường heo Trà Hương, mà là vừa ở nhà viết sách về chăn nuôi heo, vừa cân nhắc chuyện hợp tác nuôi heo với người dân thôn Chử Đình.
Có bốn hình thức chăn nuôi heo: Chuyên về chăn nuôi heo lấy thịt, sinh sản và tiêu thụ heo sữa, chăn nuôi toàn phần và chăn nuôi heo giống.
Bốn hình thức này đều có ưu khuyết điểm riêng, mà hình thức chăn nuôi khởi đầu của Kỳ Hữu Vọng là hình thức đầu tiên 'Chuyên chăn nuôi heo lấy thịt', nói cách khác, đến các nơi thu mua heo sữa về để nuôi lớn.
Ưu việt của phương thức này là chu kỳ chăn nuôi ngắn hạn, tiền vốn quay vòng nhanh, yêu cầu về máy móc cũng không cao, còn có thể làm trung gian kiếm giá chênh lệch.
Sau này Kỳ Hữu Vọng nuôi heo lớn, lưu lại làm giống, sau đó thì tiến đến hình thức thứ ba 'Chăn nuôi toàn phần', cũng là từ nuôi heo giống, đến sinh sản heo con, lại nuôi heo lớn lấy thịt.
Phương thức này tốn nhiều thời gian và tiền vốn, nhưng lại tự sinh tự nuôi, cân đối sản xuất. Hơn nữa heo Trà Hương rất khỏe mạnh dễ nuôi sống, hơn nữa chất lượng lại cao, thế cho nên cung không đủ cầu, cho nên duy trì dài hạn hình thức chăn nuôi này là hoàn toàn không thành vấn đề.
Nhưng nếu cứ như vậy, Kỳ Hữu Vọng có trở thành hộ chuyên sinh sản heo Trà Hương. Dù cho với pháp chế của xã hội hiện tại, cũng sẽ rất gây chú ý, thậm chí là đưa đến ghen ghét. Ở thời kỳ này, cũng sẽ sinh ra vấn đề tương tự như thế.
Kỳ Hữu Vọng muốn có được danh lợi địa vị, tất nhiên phải tích lũy danh tiếng tốt, cho nên nàng không ngại khi lại chuyển biến hình thức chăn nuôi một chút, có thể kết hợp bốn loại hình thức này và tiến hành điều chỉnh.
Kết hợp hình thức 'Chăn nuôi heo giống' với ưu điểm của hình thức 'Chăn nuôi toàn phần', mà giá heo giống sẽ cao hơn heo thịt một chút.
Về hình thức này, cũng không cần phải lo lắng về sản lượng heo con thuần chủng không bằng heo lai, bởi vì ưu điểm heo Trà Hương của Kỳ Hữu Vọng đủ để bù lại khuyết điểm của hình thức chăn nuôi này.
Người nào cũng biết, một lứa của heo Trà Hương của Kỳ Hữu Vọng có thể sinh đến hai mươi con là chuyện bình thường, mà đám heo con này cũng không cần phải chăm sóc kỹ lưỡng mới sống được, - - Đương nhiên, đám heo không được chăm sẽ gầy hơn đám khác một chút.
Kỳ Hữu Vọng nói với thôn dân nàng có thể lấy cái giá thấp hơn bên ngoài để bán heo giống cho thôn dân trong thôn Chử Đình, nhưng điều kiện là khi lứa heo con đầu tiên xuất chuồng, thì phải ưu tiên bán cho nàng, hơn nữa chỉ có thể lấy giá bán của giống heo phổ thông.
Người dân tìm người biết tính sổ sách đến tính, bọn họ có thể lấy cái giá thấp hơn bên ngoài để mua hai con heo giống của heo Trà Hương về, nuôi bốn tháng có thể sinh mười mấy hai mươi heo con.
Sở dĩ heo Trà Hương ăn ngon, là nhờ cách nuôi tinh tế, cho nên Kỳ Hữu Vọng để thôn dân lấy giá heo phổ thông để bán lại cho nàng, đối với dân chúng không có tiền để mua heo Trà Hương ăn mà nói, hoàn toàn là không thành vấn đề.
Chờ khi bọn họ bán heo con cho Kỳ Hữu Vọng kiếm chút tiền để thu hồi vốn, lại lấy cái danh 'Heo Trà Hương của Sinh cơ nhàn viên' ra, bán với giá trên thị trường, dù nhìn thế nào đều là một khoản lợi ổn định.
Về phần nếu bọn họ không lấy lá trà cho heo ăn thì sao? Kỳ Hữu Vọng cũng đã dùng lá trà để nuôi trong thời gian dài, thì chắc chắn hương vị thịt heo cũng không kém được!
Vì thế những hộ chăn nuôi ở thôn Chử Đình đều mua một ít heo giống của Kỳ Hữu Vọng về nuôi, có vài người dân ở thôn khác cũng muốn đến mua giống heo Trà Hương vể nuôi, nhưng Kỳ Hữu Vòng lấy lý do chỉ ưu tiên bán cho người dân thôn Chử Đình mà từ chối.
Bây giờ phạm vi ghen ghét của mọi người ban đầu từ Kỳ Hữu Vọng giờ đã khuyếch đại lên cả thôn Chử Đình, nhưng thôn Chử Đình lớn như thế, hộ dân lại nhiều, bọn họ cũng không thể nào ghi hận hết cả dân chúng trong thôn được.
Đôi lúc Kỳ Hữu Vọng còn nghỉ ngơi viết sách chia sẻ kinh nghiệm nuôi heo với các hộ chăn nuôi trong thôn Chử Đình, dần dà, không ai trong thôn Chử Đình mà không khen Kỳ Hữu Vọng đại nghĩa.