Tập tiên sinh đang cùng con trai mình chơi đá cầu trong sân, ăn mặc rất thoải mái. Quả cầu màu vàng lăn đến bên chân Chu Yến Cầm, Tập Duệ Thần vội vã chạy tới xin lại quả cầu, cậu công tử nhỏ rất nho nhã lễ phép nói cảm ơn chú Chu.
Một lát sau mấy vị người lớn ngồi ở phòng khách. Tập phu nhân pha trà mời khách, cô nở nụ cười nhẹ nhàng nhưng lay động lòng người, giống y như cảm nhận của Chu Yến Cầm hai năm về trước. Theo như hình dung của Thẩm Sơ, đây là người phụ nữ hạnh phúc sau hôn nhân, phải đủ hạnh phúc thì mới có vẻ dịu dàng xinh đẹp như thế. Ngón áp út của Tập phu nhân đeo một chiếc nhẫn kim cương không lớn nhưng mười phần chói mắt, Chu Yến Cầm chỉ liếc mắt một cái, có tia sáng lóe lên trong mắt sau đó lập tức âm thầm chuyển tầm nhìn.
Gần đây tâm trạng anh không tốt, không chịu được cảnh nhìn người khác hòa hợp và hạnh phúc. Không thể không nói đây là hành động cố ý bày tỏ sự ghen ghét và đố kỵ nhưng Tập tiên sinh kia lại cố tình không hiểu, nhẹ nhàng chỉ vào Trương Nhã Nhiên đang ngồi bên cạnh hỏi:
“Vị này là ai thế?”
Chu Yến Cầm trả lời đơn giản: "Trợ lý của tôi."
Tập tiên sinh cười nói: "Sao không thấy Chu phu nhân đâu? Lần trước gặp mặt cô ấy là cách đây ba năm rồi nhưng đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ như in, phu nhân là người phụ nữ dịu dàng thông tuệ, nói câu nào như phun châu nhả ngọc câu đó. Nghe nói Chu tiên sinh và phu nhân đều là tình đầu của nhau, hơn mười năm gặp nhau yêu nhau rồi sau đấy kết hôn phải không? Đây là điều may mắn nhất đời, người khác hâm mộ còn không kịp."
Chu Yến Cầm không muốn tiếp tục đề tài này, nhưng đối phương vẫn tiếp tục nói: "Vừa hay là con gái yêu của Chu tiên sinh và Duệ Thần còn là bạn cùng bàn, cũng coi như có duyên, không bằng mượn dịp cuối năm này, hai nhà chúng ta tụ họp."
Đến nước này, Chu Yến Cầm biết không mở miệng thì không được bèn hời hợt đáp: "Tôi đã ly hôn hai năm rồi."
Tập tiên sinh nhíu mày a một tiếng, nhìn Chu Yến Cầm chốc lát, nói lời xin lỗi.
Lúc Chu Yến Cầm chào từ biệt một nhà ba người nhà họ Tập, thời điểm bước vào xe, sắc mặt còn âm u hơn cả đêm tối. Tâm tình Chu Yến Cầm dạo này đang khó chịu đến cực điểm, không người nào có thể khiến anh ta bày ra khuôn mặt hòa nhã, ngay cả Phó tổng lập công lớn hào hứng chạy tới báo công với anh ta cũng không nhận được nụ cười nào từ ông chủ mình. Mà xét cho cùng, lúc Tập tiên sinh và phu nhân cùng ra tiễn người, trong lúc vô tình nói một câu nói càng làm cho tâm tình Chu Yến Cầm không tốt.
Anh ta nói: "Tôi có một đề nghị này muốn nói với Chu tổng, Duệ Thần nhà chúng tôi rất thích Chu Đề nên lúc nào rảnh rỗi anh hãy cho cô bé đến nhà chúng tôi chơi." Sau đó vừa cười bổ sung, "Nếu như sau này có cơ duyên kết thành thân gia cũng không tồi."
Những lời này trong quá khứ có thể khiến Chu Yến Cầm vui vẻ một chút nhưng mà giờ đây thì không thể như vậy được. Vì là người tiếp xúc nhiều nhất bên cạnh Chu Yến Cầm nên Trương nhã Nhiên biết, gần đây nhà ông chủ mình bị dột nóc (Cách nói giống như giàn mướp đổ ở Việt Nam mình ý), hai đối tượng nữ anh ta coi trọng nhất đều đang cau có khó chịu với anh ta. Vợ trước Đỗ Nhược Hành trực tiếp biểu hiện giống như từ nay về sau không muốn qua lại gì với nhau nữa, Chu Đề thì vì mẹ mình như vậy nên luôn luôn trưng bộ mặt giận dỗi ra với ba mình.
Cô bé mới chỉ có bốn tuổi, không thể hoàn toàn hiểu những việc liên quan đến cuộc hôn nhân tan vỡ của ba mẹ mình, nhưng cô bé lại rất tinh ý, luôn để ý lời nói của người lớn xung quanh để suy ra kết quả là ba mình có người phụ nữ khác, làm mẹ mình phải đến thành phố S. Mặc kệ Chu Yến Cầm giải thích như thế nào, Chu Đề đều không tin tưởng. Thái độ của Đỗ Nhược Hành rõ ràng bài xích Chu Yến Cầm là điều Chu Đề chính mắt nhìn thấy, cái này so với những lời giải thích của Chu Yến Cầm còn có sức thuyết phục hơn.
Chu Đề đã nghỉ đông, vốn là có nhiều thời gian làm bạn với ba mình hơn nhưng bây giờ con bé đối xử với ba mình rất hờ hững. Trừ chuyện hờ hững ra, cô bé còn uy hiếp Chu Yến Cầm, nói nếu như mẹ không trở về nữa, như vậy cô bé sẽ bỏ nhà ra đi. Thậm chí có lần con bé đã bỏ nhà đi thật, sáng sớm hôm ấy, Chu Yến Cầm đang ăn điểm tâm dưới lầu thì nhìn thấy Chu Đề vai đeo ba lô nhỏ từ trên lầu đi xuống, cũng không thèm nhìn anh ta một cái trực tiếp đi ngang qua, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang nện từng bước chân đi ra ngoài. Chu Yến Cầm nhanh tay lẹ mắt bắt được con bé vì thế đưa tới một hồi đấm đá loạn xạ, Chu Đề tức giận bày tỏ cô bé phải đi thành phố S tìm mẹ.
Không có cách nào nắm giữ quyền chủ động khiến Chu Yến Cầm hoàn toàn không vui, hơn nữa đối thủ lại là cô con gái rượu mà anh ta cưng chiều hết mực. Từ một khía cạnh nào đó mà nói, phương pháp Chu Yến Cầm xử lý vấn đề khó giải quyết rất đơn giản, chính là thuận ta thì sống chống ta thì chết, anh ta đã áp dụng phương pháp này rất nhiều năm, hết sức quen thuộc, nên những phương pháp xử lý khác anh ta không thuần thục lắm, đối mặt với cô con gái đột nhiên phản nghịch, Chu Yến Cầm quả thật không có biện pháp.
Trương Nhã Nhiên lái xe đưa Chu Yến Cầm về nhà, từ trong gương chiếu hậu lại nhìn thấy động tác xoa mi tâm của ông chủ. Hai ngày nay đây là động tác thường xuyên của anh ta, có khuynh hướng sắp đem hai hàng lông mày của mình kéo sát lại một chỗ. Thời điểm đi ngang qua một cửa hàng bánh ngọt, Chu Yến Cầm bảo cô dừng xe. Qua cửa kính, Trương Nhã Nhiên nhìn thấy Chu Yến Cầm tiến vào trong cửa hàng, cẩn thận chọn chiếc bánh kem có vị mà Chu Đề thích nhất, mua liền ba cái. Trương Nhã Nhiên nghĩ thầm, không biết một lát nữa Chu Đề có ném cả ba cái bánh đi như hôm qua không hay là giống như hôm trước chỉ động vào một cái còn hai cái ném đi không. Tóm lại mặc kệ như thế nào, Chu Yến Cầm cũng đều phải chịu cảnh trơ mắt nhìn con gái yêu của mình đem bánh ngọt mình tận tâm chọn ném vào thùng rác .
Nhìn ông chủ cao cao tại thượng của mình vất vả mệt mỏi đau lòng như vậy, Trương Nhã Nhiên cũng có chút đồng tình. Cô cảm thấy người cha đang không ngừng lấy lòng con gái này quả thật có chút đáng thương.
Cách năm mới mấy ngày, Chu Yến Cầm mua vé máy bay tới thành phố W thăm nhị vị phụ huynh của mình một chuyến, mời hai người trở lại thành phố T ăn tết.
Đây là chuyện Chu Yến Cầm không có chủ ý trước, bỗng nhiên sáng hôm đó muốn vậy nên anh ta liền bảo Trương Nhã Nhiên mua vé máy bay luôn.
Năm trước lúc này nhà họ Chu mặc dù không khí không được tốt nhưng dù sao cũng có một nhà ba người ăn tết cùng nhau. Năm ngoái lúc này Chu Yến Cầm và Chu Đề đang tất bật dọn dẹp nhà cửa bởi vì sau nửa năm đến thành phố S, Đỗ Nhược Hành rốt cục cũng quyết định về lại thành phố T ăn tết. Khi đó Đỗ Nhược Hành là vì con gái yêu mới miễn cưỡng đồng ý trở về, năm nay ngay cả Chu Đề cũng không có cách nào thuyết phục được mẹ mình, Đỗ Nhược Hành kiên quyết nói với con gái trong điện thoại rằng, ngày 30 Tết năm nay mẹ phải trực ở khách sạn, còn là trực liền ba ngày nên không thể về thành phố T.
Chu Đề vì thế mà đau lòng cả một buổi tối, trước lúc đi ngủ vẫn đấm đá Chu Yến Cầm nói nhất định là tại ba. Ngay sáng sớm hôm sau, sau khi thức dậy con bé đã vội vàng chạy đi tìm Chu Yến Cầm đang ngồi cạnh bàn ăn trịnh trọng thông báo, nói cô bé muốn đến thành phố S ăn Tết cùng mẹ, cô bé không muốn ăn Tết với ba.
Bữa sáng hôm ấy, Chu Yến Cầm chỉ uống gần nửa ly sữa bò, còn lại không thể ăn vào bất cứ thứ gì.
Chu Yến Cầm tới thành phố W vào khoảng mười giờ đêm. Mùa đông rét lạnh, anh ta gõ cửa nửa ngày mới có người ra mở, đối với việc con trai ngàn dặm xa xôi, đêm khuya đến thăm ba mẹ cũng không lấy làm thích thú gì cho lắm, thậm chí còn bất mãn nói con đến nhưng thế nào cũng không thông báo trước một chút. Thái độ của mẹ Chu có khá hơn một chút, tìm dép đi trong nhà và xả nước nóng cho con trai mình tắm, cuối cùng nói cho anh ta biết tối nay anh ta chỉ có thể ngủ ở ghế sô pha vì phòng ngủ dành cho khách Nhược Hành đang dùng.
Chu Yến Cầm nghĩ có thể mình nghe nhầm. Một hồi lâu sau mới hỏi: "Người nào cơ?"
"Nhược Hành tới a. Con không biết à?" Mẹ Chu nhẹ giọng nói, “Vậy cũng coi như hai con có duyên. Xế chiều hôm nay con bé tới thành phố W, nói hai năm rồi mới có thể về thăm hai người chúng ta."
Chu Yến Cầm mất ngủ cả đêm. Ghế sô pha nằm không quen, còn có chênh lệch múi giờ, còn có cả đêm anh ta nằm suy nghĩ về mấy chuyện cũ nên khó có thể ngủ được. Đến lúc sáng sớm hôm sau, nghe thấy âm thanh cửa phòng khách nhẹ nhàng chuyển động, mới một lần nữa nhắm mắt lại.
Đỗ Nhược Hành nhìn thấy Chu Yến Cầm cũng cảm thấy ngạc nhiên. Lúc quyết định mua vé máy bay tới thành phố W, cô cũng có ý định tất cả rồi. Cô đem đến rất nhiều quà tặng quý hiếm, so với những món quà mà trước đây mà hai vị nhân gia nhà họ Chu tặng cô từ lúc ly hôn đến nay chỉ có hơn chứ không có kém. Đỗ Nhược Hành quả thật có ý muốn trả nợ ân tình cho ba Chu và mẹ Chu, cũng tính toán nói với hai người, khả năng đây là lần cuối cùng cô đến thăm hai người.
Không ngờ lại gặp Chu Yến Cầm ở đây, ở nơi xa xứ gặp lại cố nhân, có thể nói là một loại duyên phận nhưng đối với loại duyên phận này Đỗ Nhược Hành cũng không lấy gì làm tha thiết. Tỷ lệ Chu Yến Cầm tới thành phố W đúng là quá nhỏ thế nhưng lại đụng nhau. Trùng hợp như vậy khiến Đỗ Nhược Hành hơi suy nghĩ.
Đỗ Nhược Hành ngẩn người đứng tại chỗ mất mấy giây. Mặc dù Chu Yến Cầm nhắm hai mắt nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt của Đỗ Nhược Hành quét qua. Chiếc chăn đắp trên người anh ta rơi phân nửa xuống đất, cô thấy nhưng cuối cùng lại thu hồi ánh mắt, xoay người không tiếng động rời đi.
Mãi cho đến lúc hai người ngồi cùng một bàn ăn dùng bữa ăn sáng nhưng trước sau vẫn không nói với nhau lời nào. Bọn họ cố ý ngồi cách xa nhau nhất có thể, thậm chí nhìn nhau cũng không nhìn một cái. Ba Chu ném một cái nhìn xem thường về phía con trai mình mặt lạnh ngồi ở góc đằng kia, nặng nề hừ một tiếng. Không khí trong phòng cứng ngắc đến nỗi con vẹt trong phòng cũng cảm thấy khó chịu, kêu một câu "Năm mới phát tài".
Rốt cục mẹ Chu phá vỡ trầm mặc, nói với Đỗ Nhược Hành rằng Yến Cầm tới thành phố W là muốn mời hai người chúng ta về thành phố T ăn Tết, không bằng con cũng về thành phố T cùng chúng ta luôn.
Từ lúc mười lăm tuổi ra nước ngoài du học, Đỗ Nhược Hành rất ít khi về ăn Tết với ba mẹ mình. Sau khi ba mẹ Đỗ ly hôn, cô được tòa xử về sống với mẹ Đỗ Nhưng bà ấy mặc dù đã ly hôn nhưng vẫn còn trẻ, không thiếu người ái mộ, mùa xuân thường cùng người khác đi du lịch nước ngoài. Đỗ Nhược Hành khi còn nhỏ thường cùng ba mình trải qua lễ mừng năm mới, nhưng sau khi cô mười sáu tuổi, ông lập gia đình mới, Đỗ Nhược Hành sống ở nhà ba mình lại có cảm giác mình là người ngoài cho nên kể từ lúc kết giao với Chu Yến Cầm đều ăn Tết ở nhà họ Chu.
Đỗ Nhược Hành không hoài niệm nữa, nhẹ nhàng đáp năm nay con không thể về thành phố T, có việc gấp cần giải quyết ở thành phố S.
Rốt cục Chu Yến Cầm cùng mở miệng. Anh ta mở to mắt nhìn cô: "Đề Đề rất nhớ em."
"Tôi biết. Con bé gọi điện cho tôi bảo muốn tới thành phố S đón năm mới cùng tôi." Đỗ Nhược Hành đáp lại, "Nếu như anh và ba mẹ đồng ý, vậy cho con bé cùng tôi về thành phố S, nếu anh không đồng ý thì tôi sẽ để con bé ở thành phố T ăn Tết cùng mọi người."
Thái độ của cô dịu dàng mà kiên quyết, ánh mắt bình tĩnh, có ý là bất luận như thế nào cô cũng không chịu trở về thành phố T ăn tết. Hoàn toàn không ai có thể làm cô đổi ý. Mẹ Chu gắp thức ăn cho cô, cuối cùng chỉ có thể khẽ thở dài một cái.