Chu Yến Cầm đã đến đã tới mấy chỗ như phòng khám tâm lý này hơn một lần nhưng không có lần nào là nguyện ý cả. Anh ta đồng ý đến là bởi vì Thẩm Sơ, lão quản gia còn có ba mẹ Chu cật lực khuyên. Bọn họ nhất trí cho rằng, hai năm qua trình độ ít nói cũng như lười hành động của anh ta đã có biến chuyển giống như người mắc chứng uất ức. Nó là bệnh tâm lý, cần phải tham gia trị liệu.
Bởi vì mẹ Chu khóc lóc nguyên một ngày trước mặt anh ta, Chu Yến Cầm mới xoa xoa mi tâm đồng ý đi khám bệnh. Nhưng trong thâm tâm Chu Yến Cầm vẫn cho rằng suy nghĩ của họ thật buồn cười. Bản thân mình không nói không cười bởi vì mấy năm nay có chuyện gì thực sự vui vẻ diễn ra cũng chẳng có gì khiến anh ta cảm thấy mình đạt được thành tựu to lớn, làm gì đến nỗi tinh thần sa sút như mọi người nói. Mà quả thực là anh ta ít nói hơn thật, bởi vì cảm thấy những người xung quanh mình thật phiền, so với chuyện tán nhảm thì về phòng nghỉ ngơi một chút còn có ích hơn. Tất nhiên đấy là trong cuộc sống thôi, còn trong công việc làm ăn anh ta vẫn thét ra lửa như thường, chưa bao giờ để mình bị thua thiệt cả.
Đối với chuyện làm ăn của Chu Yến Cầm trong mấy năm qua, thân là trợ lý chính Trương Nhã Nhiên là người thể nghiệm sâu sắc nhất. Ba năm trước, Chu Yến Cầm đã có bản lĩnh xử cho phòng Trợ lý thư ký và Hội Đồng Quản Trị khổ sở không thể tả, ba năm sau tình huống càng ngày càng tệ hại hơn.
Trước kia công việc của Chu Yến Cầm còn có những đối tượng khác như Đỗ Nhược Hành, Chu Đề hay mấy cô người mẫu diễn viên vay quanh anh ta chia sẻ chút tinh lực nên công việc cũng ít được quan tâm hơn. Hiện tại mấy đối tượng phân tán tư tưởng này đều không còn nữa, kể từ scandal hai năm rưỡi trước với một cô diễn viên được giải quyết triệt để, toàn bộ tinh lực của Chu Yến Cầm đều dành trọn cho công việc. Hơn nữa hai năm qua bệnh mất ngủ của Chu Yến Cầm càng ngày càng nghiêm trọng, một ngày chỉ ngủ có bốn năm tiếng, một khi ông chủ chưa nghỉ thì nhân viên làm sao dám nghỉ, kéo đến sự oán thán của bao nhiêu nhân viên. Riêng Trương Nhã Nhiên thì lại càng thảm hại hơn, trong một ngày thời gian nghỉ bao gồm cả ăn ngủ giải quyết việc riêng tư của cô chỉ còn có thể kéo dài chín mười tiếng.
Chu Yến Cầm có tăng lương cho cô như thế nào cũng không thể bù đắp được nỗi ưu thương này.
Nhưng đối với Chu Yến Cầm mà nói, mặc kệ gần hai năm nay, tập đoàn Viễn Hành có phát triển vượt bậc như thế nào, khiến người ta hâm mộ như thế nào cũng không thể đem lại cảm giác đạt được thành tựu cho anh ta.
Ba năm trước, Hội Đồng Quản Trị tập đoàn Viễn Hành nổi lên một hồi sóng gió khiến Chu Yến Cầm rất bực mình. Thừa dịp Chu Yến Cầm bị tai nạn xe phải ở nhà điều trị nửa tháng, Khang Tại Thành liên kết với một số cổ đông khác, bổ sung Khang Thần vào Hội Đồng Quản Trị. Chờ đến lúc Chu Yến Cầm trở lại cương vị Chủ tịch thì thành viên Hội đồng đã được đóng dấu quyết định rồi.
Sau khi có kết quả bỏ phiếu, Chu Yến Cầm bắt tay Khang Thần tỏ vẻ chúc mừng. Vẻ mặt của anh ta lạnh lùng nhưng thời gian bắt tay của hai người lại rất dài, đốt ngón tay của Khang thần thiếu chút nữa đã bị Chu Yến Cầm siết gãy.
Mặc dù Khang Thần định cư ở thành phố S nhưng vẫn thường xuyên tham gia cuộc họp của Hội Đồng Quản Trị. Điều này khiến Chu Yến Cầm và Khang Thần thường xuyên giáp mặt. Sự xuất hiện của Khang Thần quả thật làm Chu Yến Cầm cảm thấy ngứa mắt, nhưng thỉnh thoảng cậu ta xin nghỉ không xuất hiện lại khiến Chu Yến Cầm không vui. Khang Thần ở thành phố S sống chết như thế nào, Chu Yến Cầm hoàn toàn không hứng thú, nhưng không cách nào thờ ơ với hai người phụ nữ bên cạnh cậu ta.
Mùa hè năm ngoái, Khang Thần vắng mặt tại cuộc họp quý thường niên ba tháng một lần của Hội Đồng Quản Trị, Khang Tại Thành xin nghỉ thay Khang Thần, nói con trai nghỉ hè đi Hongkong chơi. Đợi đến thời điểm cậu ta xuất hiện lại dường như tâm tình tốt một cách thần kỳ, mặt mày như tắm gió xuân. Có một vị cổ đông nhanh miệng hỏi thăm, cậu ta cười đáp: “Bởi vì gần đây thoát khỏi trạng thái cô đơn rồi.”
Rất nhanh Chu Yến Cầm đã nhận được đáp án chính xác. Ngay sau khi vừa kết thúc cuộc họp, điện thoại của Khang Thần đúng lúc vang lên, lúc đó cậu ta đang đi ngang qua Chu Yến Cầm nên Chu Yến Cầm có thể dễ dàng nhìn thấy hình gọi đến. Trong khung hình là một vùng trời nước mênh mông, còn có gió nhẹ. Khang Thần nâng Chu Đề trên bả vai, Đỗ Nhược Hành đang vén tóc bị gió thổi ra sau vành tai, khẽ nghiêng đầu dựa vào vai Khang Thần. Cả ba người đều cười rất vui vẻ, rất ấm áp.
Tất cả những suy nghĩ về Khang Thần của Chu Yến Cầm đều là không tốt. Mặc dù tính tình Chu Yến Cầm ngạo mạn lộng quyền, nhưng rất ít người có thể khiến anh ta cực kỳ chán ghét nhưng chỉ có Khang Thần, có suy nghĩ tích cực như thế nào cũng không thể vừa mắt cậu ta.
Mặc dù cậu ta nhỏ thua Chu Yến Cầm hai tuổi, nhưng mà bởi vì từ nhỏ cuộc sống đã không thuận lợi, lại lớn lên trong gia tộc lớn tranh đoạt không ngừng mà lòng dạ thâm sâu. Đứa bé lớn lên trong đại gia tộc như Khang, không phải quá hèn nhát thì chính là tâm địa sâu . Ba năm trước Khang Thần có thể dỗ ông nội đến phút cuối đổi di chúc, đem tài sản nhường lại cho cậu ta, người như vậy hoàn toàn thuộc về kiểu sau. Sau đó gần một năm, cậu ta đã có thể làm cách nào đó để người ba bị con mình cướp tài sản giúp cậu ta bước chân vào Hội Đồng Quản Trị, ngoài ra còn đẩy được anh trai ra khỏi vòng chơi, thủ đoạn của người này còn ghê gớm hơn Chu Yến Cầm tưởng nhiều.
Chu Yến Cầm làm lãnh đạo đứng đầu tập đoàn Viễn Hành đã nhiều năm, bởi vì luôn là một mình đưa ra quyết định cuối cùng khiến Hội Đồng Quản Trị chỉ là cái thùng rỗng kêu to, cho nên hầu hết tất cả các vị đổng sự đều bất mãn sau lưng anh. Khang Thần xuất hiện, giống như một dòng nước mát, trong cuộc họp Hội Đồng Quản Trị nào cũng xử sự rất chu đáo, hành vi cũng thỏa đáng, quan trọng nhất là chịu nghe ý kiến của người khác. Tất nhiên cũng chẳng thay đổi được chủ ý của Chu Yến Cầm nhưng mà dù sao anh ta cũng đã khiến rất nhiều thành viên hội đồng quản trị cảm động đến rơi nước mắt, ước gì anh ta có thể lập tức thay thế vị trí của Chu Yến Cầm.
Mấy tháng sau mới đến cuộc họp bổ nhiệm nhiệm kỳ mới của Hội Đồng Quản Trị, Chu Yến Cầm không cần nhìn cũng biết cái đám gió chiều nào theo chiều đó ấy đang có ý đồ gì.
Nhưng điều khiến anh ta khó chịu nhất không phải chuyện này mà là mỗi lần Khang Thần tham gia cuộc họp Hội đồng quản trị đều tỏ ra mình rất hạnh phúc, điều này khiến Chu Yến Cầm như nghẹn ở cổ họng. Hai tháng trước mấy đổng sự liên hoan ở một hội quán tư nhân, cuối bữa tiệc Khang Thần hỏi phục vụ một suất bánh ngọt … mang về. Những người khác không để ý nhiều, duy chỉ có Chu Yến Cầm thấy khó chịu bởi vì anh ta đã từng đã làm chuyện giống như vậy. Khi Chu Yến Cầm và Đỗ Nhược Hành còn hòa hợp, mỗi lần đi ngang qua hội quán này, anh ta đều sẽ ghé vào lấy một phần bánh ngọt mang về bởi vì Đỗ Nhược Hành rất thích loại bánh ngọt này.
Nếu như nói Chu Yến Cầm chưa từng có ý nghĩ ‘Tất cả hạnh phúc cậu đang có bây giờ vốn là của tôi’ nhất định là nói láo.
Thậm chí Chu Yến Cầm đã đang và sẽ đố kỵ với Khang Thần.
Mỗi lần gặp nhau, cái tên Thẩm Sơ đáng chết luôn hỏi anh ta một câu có hối hận hay không, Chu Yến Cầm chưa bao giờ cho trả lời. Nhưng hành động hằng ngày không thể nghi ngờ tiết lộ ý nghĩ của anh ta: ‘Nếu như anh ta vui vẻ sống thì ba năm nay cũng không đêm nào cũng mất ngủ.’
Chu Yến Cầm vào phòng khám, ngồi ở trên ghế sa lon. Lần trước hắn tới nơi này thời điểm ở đồng dạng vị trí chỉ ngồi năm phút đồng hồ liền ngủ mất, lần này chờ hắn còn chưa chọn lựa động tác, đối phương mở miệng trước: “Chu tiên sinh, không bằng lần này chúng ta của mình làm một tự giới thiệu mình.”
Chu Yến Cầm nhìn chòng chọc đối phương một lát, ánh mắt cùng tư thái đều rất cường thế, đối phương không né không nhường. Cuối cùng Chu Yến Cầm hỏi: “Cô tên là gì?”
“Nhiếp Lập Vi.”
“Người ở đâu?”
“Tôi là người ở đây.” Đối phương mỉm cười nói, “Nếu như Chu tiên sinh thích thẩm vấn hộ khẩu, không bằng tôi trực tiếp báo cáo không phải dễ dàng hơn? Tôi học tiểu học thành phố T, sơ trung học ở Nhất Đệ, trung học thì . . . .”
Cô còn chưa nói xong, đã bị Chu Yến Cầm ngắt lời. Ánh mắt của anh ta bớt chút sắc bén, bình thản nói: “Vợ trước của tôi cũng học sơ trung Nhất Đệ.”
“Trên thực tế tôi và Nhược Hành đã từng là bạn sơ trung, hai chúng ta còn là bạn cùng bàn năm cuối sơ trung.” Nhiếp Lập Vi nói, “Lúc hai người quyết định kết hôn, tôi thực sự cảm thấy rất mừng cho cậu ấy, chỉ tiếc lúc ấy tôi vẫn còn học cao học tại Pháp nên không thể tham gia hôn lễ của hai người được.”
Chu Yến Cầm hơi thất thần, một lát sau mới nói: “Vậy hai người có lẽ cũng chưa gặp nhau hai ba năm rồi còn gì.”
Giọng điệu của Chu Yến Cầm đã thật sự dịu đi, hoàn toàn thu lại thái độ ngạo mạn cùng khinh thường lúc ban đầu. Nhiếp Lập Vi nói: “Hôm trước đến thành phố S tham gia hội nghị Y học, tôi có gặp cậu ấy.”
Chu Yến Cầm liếc nhìn cô bạn của Đỗ Nhược Hành một cái. Một lát sau, Chu Yến Cầm giống như cố gắng hết sức mới hỏi ra miệng được: “Hiện tại cô ấy như thế nào?”
Nhiếp Lập Vi nói: “Cậu ấy rất tốt. Rất có phong vị hạnh phúc của cô vợ sắp cưới.”
Chu Yến Cầm hoàn toàn lâm vào trầm mặc. Nhiếp Lập Vi nhìn đồng hồ treo tường, qua hơn mười phút sau Chu Yến Cầm mới lần nữa mở miệng, bình thản nói: “Tôi không bị bệnh. Nếu chỉ như tôi mà nói tôi bị chứng uất ức thì trên đời này có quá nửa số người mắc bệnh.”
“Trong cuộc sống hiện đại ngày nay, cũng ít nhiều người có chút vấn đề trong lòng. Đây thật ra là điều bình thường.” Nhiếp Lập Vi nói, “Chứng uất ức cũng không hiếm thấy, nói không chừng nó đã xuất hiện trên người mà anh quen biết. Để kết luận anh có mắc chứng này hay không thì phải làm một bài kiểm tra tỉ mỉ mới có thể xác định. Nghe lão quản gia của gia đình anh nói, anh đã mất ngủ ba năm nay. Thật ra thì từ một trình độ nào đấy mà nói, mất ngủ chính là một trong những biểu hiện của chứng uất ức. Trừ việc mất ngủ ra, còn có cảm xúc liên tục sa sút, nóng nảy, thiếu kiềm chế, không có chuyện gì cũng có tức giận, thích sống một mình, không thích đụng chạm cũng như xa lánh người thân, đều thuộc về triệu chứng của bệnh nhân uất ức.”
Nhiếp Lập Vi trần thuật một cách khách quan một lát nhưng Chu Yến Cầm lại vì thế mà hơi kinh hoảng. Anh ta nhìn chằm chằm Nhiếp Lập Vi, một lát sau đột nhiên hỏi: “Đỗ Nhược Hành đã tới đây bao giờ chưa?”
“Cậu ấy tới rồi. Lúc phòng khám khai trương cậu ấy đến chúc mừng tôi mà.”
“Sau đó thì sao?”
Nhiếp Lập Vi khẽ cười nói: “Chu tiên sinh, những gì nên nói tôi đã nói hết rồi. Cho dù bây giờ anh là ai thì tôi cũng không thể tiết lộ nhiều hơn những chuyện liên quan đến quá khứ. Huống hồ chuyện này còn liên quan đến nguyên tắc hành nghề bác sỹ tâm lý của tôi.”
(Ồ chứng uất ức nhá)