Nếu Chu Yến Cầm thực sự chuyển nhượng tất cả số cổ phần mình đang giữ sang tên Đỗ Nhược Hành thì không còn nghi ngờ gì nữa, cô là người nắm giữ nhiều phần trăm cổ phần nhất trong tập đoàn. Nếu như ngày nào đó tâm tình cô không tốt, muốn giải tán Viễn Hành, cũng không còn ai có thể nói không. Nhưng từ mặt khác, Khang Thần đang nhắm vào chiếc ghế Chủ tịch Hội đồng quản trị kiêm Tổng giám đốc của Chu Yến Cầm. Nhưng Chu Yến Cầm chắc chắn muốn để Đỗ Nhược Hành ngồi lên ghế Chủ tịch còn hơn Khang Thần, cái này là một bước đi táo bạo khác hẳn người thường của Chu Yến Cầm khiến tất cả tính toán của Khang Thần sẽ như muối bỏ bể.
Chu Yến cầm nghe Đỗ Nhược Hành nói thế thì liền vân vê mi tâm. Anh ta nói: "Không phải như vậy."
"Thế thì thế nào?"
Chu Yến Cầm trầm mặc một lúc lâu sau đó mới phán một câu: "Là anh muốn bày tỏ thành ý của mình."
Đỗ Nhược Hành chống cằm nhìn Chu Yến Cầm, thái độ rõ ràng là không tin. Cô hỏi: "Chuyện này anh đã âm mưu từ lúc nào?"
Chu Yến Cầm đáp: "Nói âm mưu thì hơi quá đáng."
Đỗ Nhược Hành cười cười, thành thực nói: "Anh đột nhiên đem một khối bánh ngọt lớn như vậy ném cho tôi, tôi không dám nhận."
Chu Yến Cầm lại phải giải thích cặn kẽ: "Anh chưa bao giờ nghĩ tới chuyện tính kế em. Em nắm trong tay quyền lực tuyệt đối với Viễn Hành không phải rất tốt? Ít nhất em có thể thoải mái đối xử với người khác một cách tùy tâm trạng. Hi vọng điều này có thể khiến em thoải mái hơn."
Ở một trình độ nhất định nào đấy, Chu Yến Cầm rất buồn với quan hệ của hai người bọn họ lúc này. Mỗi câu nói đều không thể không giải thích nguyên nhân hậu quả, nếu hai người còn năm phần tin tưởng như trước kia, Đỗ Nhược Hành cũng sẽ không chất vấn mấy vấn đề như vừa rồi.
Lòng tin giữa hai người cần phải được xây dựng lại một lần nữa, điều này khó khăn hơn rất nhiều so với việc tạo dựng niềm tin giữa hai người vào hơn mười năm trước. Chính vì vậy, Chu Yến Cầm lại cần phải cẩn thận và chân thành hơn gấp bội. Điều khiến Chu Yến Cầm phiền muộn nhất là, không thể khiến mối quan hệ của họ diễn ra một cách tự nhiên như trong quá khứ được.
Nếu như đã xác định người sẽ nắm tay mình đi hết cuộc đời chính là người phụ nữ trước mặt lúc này, anh ta chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi. Có thể là ba năm, năm năm, thậm chí dài hơn. Chu Yến Cầm hoàn toàn không dám chắc chắn điều gì.
Đỗ Nhược Hành nhướng mày suy nghĩ nhưng không nói gì, cô khoanh hai tay lên trước ngực. Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt đang khẽ ngẩng lên của cô khiến Chu Yến Cầm có ảo giác thời gian quay trở lại những ngày tháng xưa cũ, lúc mà Đỗ Nhược Hành luôn mang một vẻ trẻ con, kiêu căng ngạo mạn, cằm lúc nào cũng hếch lên nhưng vẫn xinh xắn đáng yêu. Chu Yến Cầm thu hồi ánh mắt, nói: "Nếu như em không cảm thấy khó chịu, trước tiên chúng ta hãy quay trở lại làm bạn bè đã nhé?"
Đỗ Nhược Hành nhướn mày, ôn hoà nói: "Quan hệ bạn bè sẽ không bao giờ gặp phải những tình huống như vậy."
"Em đừng xem số cổ phần đó là gánh nặng, sau khi ký văn bản chuyển nhượng cổ phần, em chính là Đổng sự trưởng của tập đoàn Viễn Hành, sẽ không ai dám làm khó dễ em nữa." Chu Yến Cầm nói, "Làm người đứng đầu sẽ thoải mái hơn là quản lý một chút, em có thể tìm một người thay em làm Tổng giám đốc điều hành tập đoàn, thế là được."
Đỗ Nhược Hành đột nhiên nói: "Tại sao muốn bỏ gần cầu xa, nếu như muốn tìm Tổng giám đốc điều hành thì Khang Thần cũng là một lựa chọn không tồi mà."
Lời này khiến sắc mặt Chu Yến Cầm tối hẳn đi nhưng cuối cùng vẫn cố gắng hết sức bình tĩnh đáp lại: "Nếu như em thích, cũng là có thể."
Đỗ Nhược Hành nở nụ cười, nói: "Thái độ của anh đúng là tiền hậu bất nhất. Anh xem, chúng ta không thể nào làm bạn bè bình thường. Bạn bè bình thường có thể dễ dàng chấp nhận con đường mình chọn và bạn mình chọn khác nhau nhưng không bao giờ có ý can thiệp vào cuộc sống riêng tư của nhau."
Chu Yến Cầm đáp: "Con đường của chúng ta sau này nhất định sẽ có hướng giống nhau."
Sắc mặt Đỗ Nhược Hành lạnh dần, cô nói: "Đừng bao giờ nói những lời cam kết như vậy."
Bầu không khí nặng nề bao trùm lấy hai người. Qua một lúc lâu, Chu Yến Cầm mới chần chừ hỏi: "Em có còn chút tình cảm nào với anh nữa không?"
Đỗ Nhược Hành không cảm xúc đáp: "Cũng đừng nhắc lại những lời như thế."
Lúc xế chiều Đỗ Nhược Hành nhận được một cuộc điện thoại liền muốn đi ra ngoài. Chu Yến Cầm hỏi cô định đi đâu, lúc nào về thì cô không trả lời, cũng không cho phép anh ta theo chân. Chu Yến Cầm hỏi thế anh đi đâu bây giờ, Đỗ Nhược Hành đáp, chân của anh thì anh có quyền tự đi, tôi không can thiệp.
Chu Yến Cầm im lặng nhìn cô. Vì vậy Đỗ Nhược Hành sửa miệng, bảo anh nên đến số 139 đường Nam ấy.
Đó là khu ăn chơi trác táng bậc nhất thành phố S, hàng đêm ca múa tưng bừng, đèn đuốc sáng trưng đến độ cách mấy cây số còn nhìn thấy. Chu Yến Cầm nhìn Đỗ Nhược Hành chằm chằm với vẻ mặt bi thương. Vì vậy Đỗ Nhược Hành lại lần nữa thay đổi chủ ý: "Hoặc là anh ở nhà làm việc nhà đi. Lúc tôi về nếu thấy tốt sẽ trả lương cho anh." Nói xong cầm túi xách lên và đi.
Chu Yến Cầm nghe lời Đỗ Nhược Hành ở nhà dọn dẹp, còn mang một cái tạp dề màu đỏ chấm bi rất ra dáng. Thái độ quét dọn vệ sinh của anh ta còn hơn cả mấy người làm công tác vệ sinh, đảm bảo không có chỗ nào trong nhà còn một chút bụi. Cho đến hơn một giờ sau Thẩm Sơ tới nhấn chuông.
Thẩm Sơ vốn đang ở thành phố S tham dự một cuộc họp đầu tư khai thác khu Đông thành, nghe Trương Nhã Nhiên gọi điện báo liền cấp tốc chạy tới, vừa bước vào cửa đã chất vấn rốt cục Chu Yến Cầm muốn làm gì.
Chu Yến Cầm thong thả đáp cậu tới rất đúng lúc, tới giúp tôi xem tôi có bao nhiêu sợi tóc bạc.
Toàn bộ lời nói của Thẩm Sơ liền nghẹn ngay cổ họng, không biết ngây ngốc thế nào lại thực sự tiến đến đếm sợi tóc bạc trên đầu Chu Yến Cầm. Sau một lúc lâu Thẩm Sơ mới nhớ ra mục đích của mình tới, lớn tiếng hỏi: “Anh có bệnh sao? Bây giờ còn thời gian quan tâm đầu tóc như thế nào ư?”
Chu Yến Cầm lại đáp: “Thế đến xem khóe mắt tôi có bao nhiêu nếp nhăn?”
". . . . . ."
Thẩm Sơ nén giận đáp: “Anh vẫn còn đẹp trai lắm, có thể đóng vai một cậu trai mười bảy tuổi thanh xuân phơi phới, tay cầm quả bóng rổ giống như mấy bộ phim thần tượng hiện giờ.”
Chu Yến Cầm nói: “Thế có nghĩa là tôi chưa già đúng không?”
"Già cái rắm!" Rốt cục Thẩm Sơ cũng đã triệt để bộc phát, chống nạnh chỉ vào Chu Yến Cầm quát lên, "Anh còn rảnh rỗi để ý đến cái mặt mo của mình ư? Anh bây giờ nên lo đến chuyện cổ phiếu của Viễn Hành giảm giá đi! Với tình hình giảm sút này thì chỉ đầu năm sau, cả tập đoàn sẽ sụp đổ! Ông đây vì anh dỗ ngon đảm bảo này nọ nên đã mua một đống cổ phiếu của Viễn Hành anh không quên chứ! Dám để tôi vỡ nợ thì tôi sẽ lôi anh xuống đất tố cáo với ông nội Chu!"
Chu Yến Cầm khom lưng lau chùi bàn, hoàn toàn không thấy Thẩm Sơ tức đến độ giơ tay giơ chân. Đợi đến lúc lau chùi sạch sẽ nốt phòng khách, chỉ còn sót chỗ Thẩm Sơ đang đứng chưa lau, Chu Yến Cầm liền dùng cây lau nhà huých vào chân anh ta một cái, nói: "Nhấc chân. Để tôi lau nốt."
". . . . . ." Thẩm Sơ trân trối hai giây, sau đó lại gào lên, "Lau cái CM anh đấy!"
******
Người hẹn Đỗ Nhược Hành là Tô Cầu. Cô ấy vừa đi công tác nước ngoài về, mua cho Đỗ Nhược Hành mấy hộp mỹ phẩm dưỡng da, liền gọi cô đến lấy và thuận tiện hỏi luôn tình trạng gần đây. Đỗ Nhược Hành thấy bạn mình hỏi, trầm mặc một chút liền nói: "Tình trạng gần đây? Rất nhiều thứ, quan trọng cậu muốn hỏi việc gì?"
Hỏi thì hỏi thế thôi nhưng cô vẫn kể sơ qua tất cả những chuyện liên quan đến cuộc sống của mình cho Tô Cầu nghe. Nửa giờ sau mới kết thúc tất cả, Tô Cầu nghe xong suy nghĩ mấy phút mới nói: "Khang Thần thật sự lợi dụng cậu?"
"Đáp án của vấn đề này chỉ có chính anh ấy biết." Đỗ Nhược Hành giải thích, "Tớ nhắc lại một lần nữa, chúng tớ chia tay không phải vì nguyên nhân này."
"Tớ hiểu, quan điểm sống khác nhau, chung quy lại cũng chỉ là như thế." Tô Cầu suy nghĩ rõ ràng, "Chuyện này dẫu sao cũng đã xong rồi. Còn chuyện nữa, cậu không phải có ý định tha thứ cho Chu Yến Cầm, sẽ làm lại từ đầu với anh ta đấy chứ?"
Đỗ Nhược Hành nghiêm túc trả lời, làm gì mà làm lại từ đầu cơ chứ!
Tô Cầu bảo hai người hiện tại không phải giống như vậy?
Đỗ Nhược Hành im lặng trong chốc lát, sau đó bỗng thở dài.
Dưới con mắt nhìn mình chằm chằm của Tô Cầu, Đỗ Nhược Hành yếu ớt thừa nhận: "Tớ không biết."
"Chu Yến Cầm nói sẽ chuyển nhượng toàn bộ cổ phần cho cậu, cậu có nhận không?"
Lần này Đỗ Nhược Hành đáp tương đối quả quyết: "Nhận."
"Tại sao?"
"Tại sao không nhận!" Gương mặt Đỗ Nhược Hành như ẩn như hiện một chút ý cười, "Không phải cậu đã từng nói những người đàn ông trăng hoa nên mất hết tất cả, vợ con ly tán hay sao? Ký vào hợp đồng chuyển nhượng này, Chu Yến Cầm không phải chỉ kém một chút nhưng cũng thê thảm ra phết đấy chứ."
"Tớ cảm thấy rất kỳ lạ. Sao đột nhiên cậu lại đổi tính thế?"
Đỗ Nhược Hành nói: "Đột nhiên nghĩ thông suốt mà thôi. Nếu anh ta chủ động cho, tại sao tớ lại không nhận!"
Đến gần tối Đỗ Nhược Hành về nhà, từ dưới lầu nhìn thấy ánh đèn phòng bếp đang sáng. Chu Yến Cầm bận rộn, tới tới lui lui bên cạnh cửa sổ, Đỗ Nhược Hành cảm thấy tâm tình của anh ta hình như không quá tốt, thấy anh ta như vậy tâm tình Đỗ Nhược Hành lại tốt lên một chút.
Sau khi bước qua cửa, nghênh đón cô là một khung cảnh tương đối gọn gàng sạch sẽ. Trên bàn ăn đã có bữa tối phong phú, đầy đủ hương sắc. Đỗ Nhược Hành nhìn thấy Chu Yến Cầm bước ra từ phòng bếp, mặc một cái áo sơ mi sáng màu, ống tay áo vén đến cánh tay, bên ngoài mặc một cái tạp dề màu đỏ có mấy bông hoa nho nhỏ.
Anh ta tự nhiên gọi cô tới ăn cơm khiến Đỗ Nhược Hành không nhịn được nhìn anh ta một lúc lâu mới bước vào.
Cô cười nói với Chu Yến Cầm: "Về sau anh chịu hoàn toàn trách nhiệm về việc nhà cũng như chăm sóc con gái nhé? Để Đề Đề chuyển trường về thành phố T."
Chu Yến Cầm trầm ngâm một lúc lâu mới mở miệng: "Nếu như em chịu về cùng con bé, anh sẽ làm bất cứ điều gì em muốn."