Quy ước của hai người tất nhiên không thể thành lập vì không đạt được nhất trí. Tâm trạng Đỗ Nhược Hành đang rất không tốt nên Chu Yến Cầm không trêu vào cô nữa, anh ta tự có chừng mực, xoay người đi vào phòng bếp xem món cá hầm cách thủy của mình.
Đến bây giờ hai người dần dần hình thành một loại hình chung đụng mới, đối mặt với Chu Yến Cầm, Đỗ Nhược Hành rất ít khi duy trì được sắc mặt tốt trong khoảng thời gian mười phút trở lên mà Chu Yến Cầm đã hình thành thói quen quan sát sắc mặt cô, đến lúc Đỗ Nhược Hành không thể chịu được thì dừng lại. Trong quá trình chung đụng này anh cũng tìm tòi nghiên cứu về những suy nghĩ từ tận sâu đáy lòng của cô, xem cô thực sự muốn gì, còn anh cảm thấy như thế nào không quan trọng.
Lúc Chu Yến Cầm mang bát cá hầm cách thủy ra thì thấy Đỗ Nhược Hành đang ngẩn người nhìn ra cửa sổ, ôm một cái gối ôm trong ngực, vừa nhíu mày vừa cắn móng tay. Chu Yến Cầm liền gọi: "Anh nấu ăn xong rồi."
Đỗ Nhược Hành không để ý lắm ừ một tiếng. Chu Yến Cầm liền đến rút gối ôm của cô ra, Đỗ Nhược Hành liền nhìn anh ta chằm chằm. Chu Yến Cầm nói muốn sao thì làm vậy, chúng ta vào ký một hiệp nghị đi.
"Tất cả tài sản anh chuyển nhượng dưới tên em, nhưng em và anh đều có quyền chi phối hợp pháp."
Đỗ Nhược Hành hiểu ngay vấn đề. Nếu quả thật như thật, quan hệ của hai người sẽ chẳng khác gì vợ chồng. Nghiêm khắc trên ý nghĩa mà nói Chu Yến Cầm biến thành chân chính giống như bà vợ ở nhà làm nội trợ. Đại khái trong tay chỉ còn tiền Đỗ Nhược Hành cho để tiêu vặt. Nếu như vào một ngày nào đó trong tương lai, một lần nữa hai người lại phân ra thì không nghi ngờ gì nữa, Chu Yến Cầm sẽ trắng tay.
Đỗ Nhược Hành khẽ thở dài một tiếng, sau đó nói: "Tự biết thân biết phận đi, anh là gì của tôi mà dám đòi hỏi quyền lợi này nọ."
Chu Yến Cầm lại nhìn cô: "Vậy còn phải xem em muốn như thế nào còn gì."
Đỗ Nhược Hành bình thản đáp: "Anh cứ an phận làm người giúp việc theo giờ là đủ rồi."
******
Đối với vấn đề tranh cãi này nọ của nhị vị phụ huynh, Chu Đề vốn có chút lo sợ, qua một khoảng thời gian liền phát hiện mỗi ngày đều là như thế, hơn nữa thật ra thì cũng không phải không thú vị nên cũng dần dần yên tâm hơn. Gần đây Chu Đề đam mê cờ vây, vì vậy ngày chủ nhật sẽ đi theo sư phụ học cờ vây, buổi tối liền về nhà đánh cờ cùng Chu Yến Cầm.
Cô gái nhỏ rất có phong thái của một tiểu thư, tính tình nhã nhặn bình thản như nước, sau bữa cơm chiều có thể ngồi bốn giờ liền bên bàn cờ. Sư phụ của cô bé khen ngợi tương lai Đề Đề sẽ trở thành một viên ngọc sáng trong giới, Chu Đề liền cung kính khom người, giòn giã nói cảm ơn sư phụ nâng đỡ.
Bộ dạng non nớt nhưng hành động lại phong độ như vậy khiến bậc thầy cờ vây thích ý lắm.
Kỳ nghệ của Đỗ Nhược Hành không bằng Chu Yến Cầm, vì vậy mỗi ngày Chu Đề đều thích về bên chỗ ba hơn là chỗ mẹ. Ngày nào cũng vậy, đến mười giờ tối Đỗ Nhược Hành luôn phải tới thúc giục, Chu Đề vẫn ngồi lì bên bàn cờ không ngẩng đầu lên, nói: "Mẹ, mẹ chờ con một chút đi mà."
Như thế ba lần bảy lượt mới xong, mỗi ngày đều là mười một giờ tối Đỗ Nhược Hành mới kéo được Chu Đề đang lưu luyến ở nhà họ Chu về chỗ hai mẹ con. Đêm mùa xuân thường có gió lớn, chỉ mấy ngày Chu Đề liền cảm mạo. Lão quản gia đau lòng thay tiểu công chúa của gia đình liền thương lượng với Đỗ Nhược Hành: "Hay cô mang con bé về ở bên này đi. Phòng ốc rộng, nhiều hơn hai người cũng không có vấn đề gì cơ mà."
Đỗ Nhược Hành nói không thể.
"Cũng đâu có gì mà cô dứt khoát đáp không thể vậy. Đồ đạc cũng chẳng cần chuyển về, bên này cái gì chẳng có, quần áo giày dép đồ trang sức và mỹ phẩm dưỡng da." Quản gia không cần ngước mắt cũng có thể đọc được một loạt danh sách mỹ phẩm cô đang dùng, "Là những thứ này không sai chứ?"
". . . . . ."
Chu Đề chống cằm nhìn về phía mẹ mình, trong miệng còn ngậm nhiệt kế, sau đó dùng giọng điệu làm nũng nói với cô: "Mẹ, cùng nhau ở đây thì sao chứ. Có được hay không?"
". . . . . ."
Đỗ Nhược Hành nhìn ra suy tính của con gái. Thực ra Đỗ Nhược Hành hoàn toàn có thể nêu ra một nghìn nguyên nhân để có thể rời khỏi nhà họ Chu nhưng con gái bảo bối lại toàn tâm toàn ý vọng ba mẹ có thể hòa hảo. Cô bé chế tạo ra đủ các loại cơ hội để nhị vị phụ huynh có thể gặp nhau, Đỗ Nhược Hành cũng rất khó để từ chối con gái.
Đêm hôm đó cuối cùng cô cũng đồng ý ngủ lại biệt thự nhà họ Chu một hôm. Chính vì vậy không khí vui vẻ tràn đầy cả khu biệt thự, khóm tường vi trong góc vườn cũng nở rộ, trong nhà đèn đuốc sáng trưng, còn náo nhiệt hơn cả lễ mừng năm mới năm nay. Chu Yến Cầm trước sau như một không biểu lộ ý cười, thường thì khó có ai có thể cảm thấy điều gì khi nhìn vào khuôn mặt ngàn năm không đổi sắc của Chu Yến Cầm nhưng lúc ăn cơm tối, anh ta nhìn Đỗ Nhược Hành với ánh mắt rất dịu dàng, giống như có thể vắt ra nước.
Đỗ Nhược Hành bị anh ta nhìn như vậy nên ăn cơm nào có ngon nổi. Cô bảo Chu Đề đi tìm nhiệt kế tới đây.
Chu Đề hỏi lại: “Làm gì ạ? Đang ăn cơm mà!”
Đỗ Nhược Hành nghiêm túc nói: "Ba con hình như ấm đầu rồi."
Đến tối, Chu Đề bám lấy ba mình đòi chơi cờ nên Đỗ Nhược Hành vào phòng ngủ dành cho khách nằm trước. Chu Yến Cầm có thể cảm nhận cô ở nơi này, trong một không gian với mình nhưng lại không được coi trọng nên thấy khá chán nản liền dỗ Chu Đề đi ngủ sớm sau đó đến trước cửa phòng ngủ dành cho khách, đi qua đi lại hai ba vòng sau đó lặng lẽ trở về phòng mình. Ngày kế tiếp Đỗ Nhược Hành dậy sớm đưa Đề Đề tới trường, lúc Chu Yến Cầm từ phòng ngủ đi ra chỉ còn nhìn thấy bóng lưng của cô lúc bước vào xe.
Chu Yến Cầm vào phòng ngủ nhìn theo chiếc xe vừa rời khỏi biệt thự nhà họ Chu cho đến lúc không thấy bóng nữa. Quản gia đứng ở sau lưng cậu chủ nhà mình, yên lặng cảm thương cho người đàn ông này.
Mấy năm nay lão quản gia luôn kiêng dè sức ảnh hưởng của Đỗ Nhược Hành với Chu Yến Cầm. Lúc cô còn ở thành phố S xa xôi cũng có thể khiến Chu Yến Cầm tâm tâm niệm niệm, huống hồ bây giờ còn ở gần nhau như vậy. Nếu trên đời này chỉ có một người có thể khống chế tình tình ác liệt của Chu Yến Cầm, người đó chỉ có thể là Đỗ Nhược Hành.
Chủ nhật đến, Chu Đề muốn đến công viên nước, lại muốn cả ba và mẹ cùng đi với mình. Cô gái nhỏ đi ở giữa, một tay níu lấy tay mẹ, một tay níu lấy tay ba, tư thế kia giống như bản thân mình mới là người đem nhị vị phụ huynh đi chơi. Thời điểm xếp hàng mua vé, Chu Đề lại gặp được bạn học ngồi bàn trước Tập Duệ Thần. Cậu bé nhà họ Tập này tuy còn nhỏ tuổi, đứng trong đám người cao lớn lại không hề bị che lấp, ánh mắt trong suốt mang theo nét anh khí khiến cậu bé nổi bật giữa đám đông.
Cậu bé lễ phép chào ba mẹ bạn mình. Đỗ Nhược Hành hỏi sao cháu lại ở đây một mình.
Tập Duệ Thần chỉ chỉ về phía xa, bình tĩnh đáp: "Ba mẹ cháu ở bên kia."
Nhìn theo hướng chỉ của cậu bé thì thật sự thấy đôi vợ chồng như tranh đứng bên kia. Người đàn ông kéo khuỷu tay người phụ nữ đứng cạnh, hai người không đứng quá gần nhau, cũng không muốn tỏ vẻ gì kiểu như thân mật giữa đám đông nhưng ai nhìn vào cũng thấy đây là một cặp đôi rất hạnh phúc, mỗi khi giơ tay nhấc chân đều toát lên sự ăn ý lạ thường.
Họ dám bỏ lại con trai xếp hàng một mình còn hai người lớn thì đứng phía xa hạnh phúc cùng nhau. Đỗ Nhược Hành thấy vậy thì cảm xúc có chút bất ổn, chợt tay bị Chu Yến Cầm nắm lấy. Chu Yến Cầm không dùng sức nhưng cô cũng không cách nào tránh thoát. Đỗ Nhược Hành nhìn về phía anh ta liếc mắt cảnh cáo qua kính râm nhưng Chu Yến Cầm vẫn không nhúc nhích. Anh ta nhỏ giọng nói: "Về sau chúng ta cũng sẽ như vậy."
Đỗ Nhược Hành hừ một tiếng thật trầm, hiển nhiên không thể nào chấp nhận được.
Sau một lúc lâu vợ chồng đối phương mới nhìn thấy họ liền tới gần nói chuyện. Tập tiên sinh còn nhớ rõ tên họ Đỗ Nhược Hành, nói chuyện cũng rất ôn hòa lịch sự. Cuối cùng anh ta nhìn Chu Yến Cầm khẽ mỉm cười nói: "Tài liệu đã chuẩn bị tốt rồi, tầm hai ngày nữa sẽ gửi đến chỗ anh."
Chu Yến Cầm nói một câu cảm ơn rất chân thành, biểu hiện xưa nay Đỗ Nhược Hành chưa từng thấy bao giờ.
Buổi tối trở lại biệt thự nhà họ Chu ăn tối xong, Đỗ Nhược Hành mới hỏi Chu Yến Cầm và Tập tiên sinh kia có gì bí hiểm vậy.
Chu Yến Cầm không giấu diếm, âm trầm nói: "Anh nói rồi, một ngày kia sẽ làm cho Khang Thần nghèo rớt mùng tơi, phải đi tới chân trời góc bể."
Đỗ Nhược Hành mất một thời gian mới tiêu hóa được những lời này sau đó hỏi: "Anh lại có ý định làm gì đấy?"
Chu Yến Cầm đáp đơn giản: "Không phải ý định. Đã làm rồi. Anh thu thập chứng cứ cậu ta hối lộ."
Đây là phạm tội hình sự. Đỗ Nhược Hành không nói gì thêm.
Đến cuối tháng, Đỗ Nhược Hành lại đến Viễn Hành một chuyến. Lần này là để bổ nhiệm Chu Yến Cầm vào chức Tổng giám đốc tập đoàn. Dưới con mắt mọi người, Chu Yến Cầm nói một câu cám ơn Đỗ Tổng. Đỗ Nhược Hành rất khách khí trả lời một câu cố gắng làm việc tốt.
Cô không rảnh ngồi nghe diễn văn gì đấy của mấy vị lãnh đạo mới cũ mà trước tiếp lái xe đi đón Chu Đề tan học luôn.
Chu Yến Cầm cũng đọc diễn văn nhậm chức, nội dung đơn giản nhưng lời lẽ chân thành hơn sơ với năm trước rất nhiều. Cuối cùng anh ta còn đặc biệt nói lời cảm tạ Đỗ Nhược Hành, lúc nói lời này thái độ cực kỳ nghiêm túc, ngược lại nét mặt mấy vị quản lý cao cấp có chút nghiền ngẫm. Trương Nhã Nhiên ở phía dưới nghe xong bài diễn văn của Chu Yến Cầm liền rơi nước mắt. Thời điểm rời khỏi phòng họp Chu Yến Cầm thấy cô trợ lý vẫn còn khóc liền hỏi cô lại đánh cược cái gì mà bị thua rồi hả.
Trương Nhã Nhiên nói ngài nghi oan cho tiểu nhân rồi, tiểu nhân không đánh cược gì hết, có trời đất chứng giám.
Chu Yến Cầm lại hỏi vậy cô khóc cái gì.
Trong lòng Trương Nhã Nhiên thầm nghĩ có nên nói hay không, nhưng dù sao trên đầu lưỡi vẫn tuôn ra, là do tôi thấy Tổng giám đốc là một người đàn ông tốt, tôi hâm mộ Đỗ tiểu thư lắm lắm.
Lời này nói xong cô lại thấy trái với lương tâm nên trong lòng tràn đầy cảm giác sám hối. Bảo cô khen Thẩm Sơ là người đàn ông tốt còn dễ hơn khen Chu Yến Cầm là người đàn ông tốt.
Hai ngày sau Viễn Hành tổ chức tiệc mừng Chủ tịch hội đồng quản trị và Tổng giám đốc mới. Trên thực chất là tất cả quản lý cấp cao cùng thành viên hội đồng quản trị cùng nhau tham dự một tiệc rượu. Phụ nữ rất ít, Đỗ Nhược Hành và hai người quản lý nữa là ba. Mặc dù cô thân là Chủ tịch nhưng người đến chúc rượu Chu Yến Cầm lại nhiều hơn hẳn, mặc kệ anh ta đi tới đâu, tất cả mọi người đều sẽ tỏ ra hồ hởi nịnh nọt.
Đỗ Nhược Hành cảm thấy rất khó chịu khi nhìn thấy cảnh này, làm cô thấy cảnh thả hổ về rừng. Lại cảm thấy đại khái chính là không khí mấy chỗ này chính là ngọn nguồn tạo ra tính khư khư cố chấp kiêu căng phách lối.
Qua ba tuần rượu, Chu Yến Cầm tới chỗ cô, nói với cô rằng Khang Thần đã từ chức ở Hội đồng quản trị rồi.
Đỗ Nhược Hành không chút để ý nói đã biết.
Chu Yến Cầm kìm nén chốc lát nhưng vẫn không nhịn được hỏi: "Chính miệng anh ta nói với em trước rồi hả?"
Đỗ Nhược Hành lười phải trả lời. Không khí trong đại sảnh quá bức bối, cô đứng dậy đi ra bên ngoài hóng mát.
Trên đường về, sắc mặt Chu Yến Cầm rất xấu. Mãi sau anh ta mới phá tan không khí trầm mặc: "Anh đã đem tài liệu chứng cứ Khang Thần hối lộ khóa vào két bảo hiểm, nếu như không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, sẽ không lấy ra."
Đỗ Nhược Hành đều đều nói: "Sao lương tâm anh lại bỗng tỏa sáng thế."
Chu Yến Cầm im lặng một lúc lâu, sắc mặt càng ngày càng khó coi, hiển nhiên sự kiện này trái với ý muốn của anh ta. Một lát sau Chu Yến Cầm mới hỏi: "Em đã từng thực sự thích cậu ta hả?"
Tô Cầu nhắn tới một loạt tin nhắn hình ảnh hỏi cô chiếc áo nào đẹp, Đỗ Nhược Hành vừa xem tin nhắn của bạn mình, vừa thuận miệng nói: "Hoa dại luôn khiến người ta có cảm giác thu hút, cùng người phụ nữ khác mập mờ thì kích thích hơn khi ở cùng một chỗ với vợ đúng không?"
Lời nói của cô căn bản vốn là mang ý nghĩa đâm thọc Chu Yến Cầm. Kế tiếp trong xe không ai nói với ai câu nào. Sau khi trở về Chu Yến Cầm lại chơi cờ vây cùng con gái, vì không yên ổn trong lòng nên bàn cờ bị Chu Đề vây hơn nửa.
Lúc Chu Đề được lão quản gia dẫn đi rửa mặt rồi lên giường, Chu Yến Cầm và Đỗ Nhược Hành mặt đối mặt ngồi ở trên ghế sa lon một lúc lâu. Sau đó Chu Yến Cầm mở miệng trước: "Mới vừa rồi là anh đã sai. Anh không nên hỏi loại vấn đề đó."
Đỗ Nhược Hành bình thản đáp: "Anh biết là tốt rồi."
Hai ngày trước Đỗ Nhược Hành đi dạo về liền đi qua phòng khám của Nhiếp Lập Vi nên vào gặp cô bạn mình một chút. Đối phương thuận tiện bảo cô tái khám, cuối cùng nói rằng tình trạng tốt, không có dấu hiệu tái phát.
Đỗ Nhược Hành nói nhưng gần đây tớ ngủ không được ngon, chứng mất ngủ hình như có dấu hiệu quay lại ạ.
Nhiếp Lập Vi hai tay bưng ly nước, thảnh thơi uống, cười trấn an cô: "Có thể là do cậu mới vừa trở lại thành phố T nên không quen, dù sao cũng phải cần quá trình thích ứng."
Đỗ Nhược Hành xoa xoa thái dương: "Vậy cái tình trạng cần phải thích ứng đến lúc nào mới hết?"
Nhiếp Lập Vi dùng giọng nói êm ái của mình đáp: "Ầy da. Nể tình tớ và cậu là bạn ngồi cùng bàn hơn một năm trời nên cậu đừng hỏi tớ những vấn đề khó nhằn như vậy. Tớ đâu phải Gia Cát Lượng nên không dự đoán được sau này sẽ thế nào đâu."
". . . . . ." Đỗ Nhược Hành im lặng một lúc lâu mới dốc bầu tâm sự với bạn mình, "Tớ đang lo lắng là sau này tớ sẽ hối hận Lập Vi ạ."
Nhiếp Lập Vi khẽ cười nhìn Đỗ Nhược Hành: "Không cần suy nghĩ nhiều như vậy. Nếu đã quyết định trở lại thì hãy thử mở lòng một chút. Mấy thứ như nguyên tắc luôn khiến con người vất vả hay sự lo lắng suy nghĩ linh tinh đều khiến con người đau đầu. Cuộc sống này dù sao cũng phải có bỏ ra mới có thể nhận lại, cậu hiểu không?"
Đỗ Nhược Hành chống cằm, thở dài đánh thượt một cái.
Chu Yến Cầm không biết chuyện Đỗ Nhược Hành đi gặp mặt Nhiếp Lập Vi mấy ngày trước, anh ta chỉ mơ hồ cảm thấy thái độ của Đỗ Nhược Hành đã dịu lại đôi phần so với lúc về lại thành phố T. Đây là chuyện tốt, nhưng nếu không biết nguyên nhân Chu Yến Cầm sẽ thấy bất an vì vậy rất muốn hỏi nhưng bộ dạng Đỗ Nhược Hành lại giống như có đến chết anh cũng sẽ không hiểu chuyện gì xảy ra nên Chu Yến Cầm cũng chẳng biết phải làm sao.
Mặt khác, từ tiệc rượu đêm hôm ấy, Chu Yến Cầm và Đỗ Nhược Hành bắt đầu có chút kiêng dè đối với chuyện xưa. Vết sẹo của bản thân mình không thể phơi bày ra khắp mọi nơi như thế sẽ ảnh hưởng đến bộ mặt thành phố, đối với người trong cuộc lẫn ngoài cuộc đều không tốt. Thật ra Chu Yến Cầm không biết ranh giới cuối cùng của Đỗ Nhược Hành là ở đâu, như thế rất khó hành động nhưng anh ta sẽ không dễ dàng từ bỏ. Chính vì vậy, anh ta đành phải điều chỉnh bản thân từng li từng tí một để phù hợp với yêu cầu của cô, đây là cách duy nhất hiện giờ để duy trì và phát triển tình cảm của bọn họ. Hiện tại mối quan hệ này rất mỏng manh. Đỗ Nhược Hành chịu trở lại thành phố T đã là điều nhượng bộ lớn nhất, hơn phân nửa đều là vì Chu Đề, cộng vào một ít là suy tính thiệt hơn rất lâu, tất nhiên phạm vi của việc suy tính thiệt hơn này không phải là vì lợi ích kinh tế hay suy nghĩ cho sau này mà là do niệm tình xưa.
Chu Yến Cầm rất rõ điểm này nhưng anh ta không muốn thừa nhận rằng Đỗ Nhược Hành hoàn toàn không còn tình cảm gì với mình mà chỉ là trân trọng hơn mười năm tình cảm xưa cũ. Mười năm tình cũ, đã rất nhiều năm nhưng chính anh ta lại là người phá hủy tình cảm sâu đậm này một lần, lần này có muốn quay lại được như xưa cũng là điều rất khó nói.