Hoắc Độ cầm lấy cây gậy bên cạnh rồi đứng dậy. Nhạc Chi vội bước tới đỡ chàng, thuận miệng hỏi: “Điện hạ để bọn họ dọn đi nơi khác, là có lý do gì vậy?”
“Nàng nghĩ sao?”
Nhạc Chi mím môi, nàng biết gì đâu chứ!
“Chỉ đập một cái ly thôi thì đâu có đủ.” Hoắc Độ nhìn thẳng phía trước, cười nói: “Tháo dỡ nơi này thì sao?”
Giọng điệu chàng bình thản, như thể đang nói về chuyện gì đó bình thường.
Nhạc Chi không thể giữ bình tĩnh, đôi mày thanh tú nhíu lại, đôi môi anh đào khẽ mở vì kinh ngạc.
Tháo dỡ nhà cửa… đâu cần thiết đến vậy!
Hoắc Độ tiếp tục hỏi: “Nàng muốn tự mình làm, hay là nhìn người khác tháo dỡ?”
Nàng có thể không chọn được không?
“Tất nhiên, còn có lựa chọn thứ ba.”
Lúc này, Nhạc Chi mới thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm rằng có lẽ tên điên này chỉ nói đùa mà thôi. Nhưng ngay sau đó—
“Hoặc là tháo dỡ luôn nha hoàn của nàng.”
“…”
Không còn cách nào khác, ba lựa chọn chẳng có cái nào bình thường, chỉ có thể chọn cái ít tệ hơn một chút.
Những thị vệ hành động nhanh nhẹn, như thể công việc chính của họ không phải bảo vệ phủ mà là tháo dỡ nhà… Chẳng bao lâu, Nhạc Chi thấy các món đồ trang trí, bàn ghế, giường chiếu, thậm chí là cửa nhà đều bị tháo dỡ, đập nát, rồi ném ra sân.
Âm thanh của sự đổ vỡ không ngừng vang lên.
Chẳng mấy chốc, cả sân đầy rác rưởi.
“Vui không?” Hoắc Độ khẽ nhướng đuôi mắt, cười hỏi: “Có phải thú vị hơn là đập ly không?”
Nhạc Chi nhìn thoáng qua những mảnh vỡ trên mặt đất, trong lúc không thể làm gì khác, nàng bỗng nhận ra cơn giận vì chuyện của Ly Diêu đã hoàn toàn tan biến. Trước đây, phụ hoàng từng dạy, không nên để cảm xúc chi phối mà tùy tiện phát tiết. Nàng từ nhỏ luôn tuân thủ, hôm nay thật sự quá giận, mới lần đầu tiên đập một cái chén.
Chẳng lẽ gần mực thì đen, tính tình của nàng cũng càng ngày càng trở nên bạo lực?
Chưa kịp trả lời, An Huyền đã bước tới. Hắn tỏ ra nghiêm trọng, như có việc quan trọng cần bẩm báo với Hoắc Độ.
Hoắc Độ hiểu ý, khẽ xoa đầu Nhạc Chi, nói: “Không phải nàng có việc phải làm sao? Đi làm đi.”
Nói xong, chàng theo An Huyền đi về hướng thư phòng.
Nhạc Chi nhìn theo bóng lưng màu xanh đậm của chàng, trong giây lát có chút bâng khuâng. Cảnh tượng vừa rồi, nếu bỏ qua thân phận Thái tử và công chúa của một quốc gia đã diệt vong, nàng và Hoắc Độ dường như chỉ là một cặp vợ chồng bình thường.
Tạm biệt… Nhạc Chi đột nhiên nhớ đến kế hoạch đêm nay. Dù nàng có chín phần chắc chắn, nhưng đời không bao giờ có điều tuyệt đối. Nếu chẳng may thất bại, thì vừa rồi có lẽ là lần cuối cùng họ gặp nhau.
Mà nàng vừa rồi chẳng nói gì cả…
“Điện hạ!”
Không kịp suy nghĩ nhiều, Nhạc Chi cất tiếng gọi, đồng thời bước chân đã nhanh chóng chạy tới.
Nếu thật sự là lần cuối cùng.
Ít nhất, phải nói lời tạm biệt thật đàng hoàng.
Hoắc Độ dừng bước, quay đầu nhìn người đang chạy tới, trong mắt thoáng hiện vẻ ngạc nhiên.
“Có chuyện gì sao?”
Nhạc Chi dừng bước, thở nhẹ một hơi rồi ngẩng đầu nhìn người trước mặt. Ánh mắt của chàng sâu thẳm, khiến nàng đột nhiên không biết nên nói gì.
Vì vậy, Nhạc Chi nhẹ nhàng đưa tay ôm lấy eo của Hoắc Độ, nhón chân lên và đặt cằm mình lên vai chàng.
Những lời muốn nói cuối cùng chỉ hòa thành hai chữ, nàng nhẹ nhàng thốt lên: “Cảm ơn.”
Thấy vậy, An Huyền đứng bên cạnh lập tức hiểu ý, lùi lại vài bước rồi quay đầu sang hướng khác.
Mùi hương nhàn nhạt của hoa dâm bụt phảng phất trong không gian. Hoắc Độ nghiêng đầu nhìn mái tóc đen như mun của nàng, khẽ cười: “Tháo dỡ một ngôi nhà mà cũng vui đến vậy sao?”
Nhạc Chi buông tay, tạo một khoảng cách giữa hai người. Nàng nắm chặt chiếc bình thuốc trong tay, khẽ cười, không tỏ ý kiến.
Mùi hương bạc hà quen thuộc thoảng qua theo làn gió, Nhạc Chi chợt nhớ ra điều gì đó, liền lên tiếng khuyên nhủ: “Điện hạ, bữa sáng nên ăn chút đồ nóng thì tốt hơn.”
— Người phải bảo trọng.
Cuối cùng, nàng khẽ cúi đầu: “Thần thiếp xin phép rời đi.”
Sau khi Nhạc Chi rời đi, Hoắc Độ đứng yên tại chỗ, khuôn mặt không biểu cảm. Những lời nàng vừa nói nghe như một lời từ biệt, điều này khiến chàng rất khó chịu.
Một lúc sau, Hoắc Độ liếc mắt, như thể hỏi An Huyền: “Ngươi nghĩ, nàng có thể làm được không?”
*
Phủ Dương.
Khi nhận được mật thư của Nhạc Chi, Dương Hằng không mấy ngạc nhiên. Với việc lấy Nhạc Cẩn làm con tin, hắn có mười phần tự tin.
Nhưng khi nhìn vào nội dung bức thư, Dương Hằng cau mày, trong lòng thoáng qua chút lo lắng—
Nhạc Chi nói rằng thái tử rất nghi ngờ, không thể đưa Ly Diêu trực tiếp đến phủ Dương. Thay vào đó, nàng sẽ đưa Ly Diêu đến một trang viên suối nước nóng ngoài ngoại ô, và mời hắn đến gặp ở đó.
Nhưng nửa tháng trước, hắn bất ngờ bị ám hại, điều này khiến Dương Hằng trở nên rụt rè và thận trọng.
Nhỡ đâu đây là một cái bẫy, dẫn hắn vào chỗ chết thì sao?
Dương Hằng bóp nát tờ giấy, nghiến răng nhìn chiếc hộp gỗ bên cạnh giường, trong đó chứa đầy đủ các công cụ nhắc nhở hắn về tình trạng hiện tại, với những vết thương không ngừng hành hạ hắn hàng ngày.
Khuôn mặt ngây thơ của Ly Diêu khiến trong lòng hắn bùng lên một ngọn lửa.
Bỏ đi, chẳng qua chỉ là một người phụ nữ, có gì phải sợ?
Dù nói vậy, nhưng Dương Hằng vẫn quyết định mang theo vài thị vệ bí mật để bảo vệ hắn. Tránh để lại bị ám toán lần nữa…
—
Trang viên suối nước nóng.
Nhạc Chi đã sớm để Ly Diêu lấy danh nghĩa phu nhân một thương gia giàu có mà bao trọn nơi này, lúc này trong trang viên rộng lớn chỉ có hai người họ. Nàng ngồi trên chiếc xích đu ở sân sau, nhìn lên bầu trời u ám, trong lòng tính toán—
Đêm nay có lẽ sẽ có một trận mưa to, xem ra ông trời cũng giúp nàng.
“Chủ tử, mọi thứ đã được sắp xếp xong.”
Ly Diêu bước đến bên cạnh Nhạc Chi, sau khi biết được toàn bộ kế hoạch của chủ tử, ngoài việc kinh ngạc trước sự chu đáo của kế hoạch, Ly Diêu vẫn có chút lo lắng.
“Cho phép Ly Diêu ở lại bên cạnh chủ tử.”
Nghe vậy, Nhạc Chi cười lắc đầu, rồi lấy từ tay áo ra một phong thư, đưa cho Ly Diêu, “Ngươi phải trở về phủ. Nếu đến giờ Dần mà ta vẫn chưa quay lại, hãy giao lá thư này cho Thái tử điện hạ.”
Ly Diêu lập tức rưng rưng nước mắt, nàng lùi lại một bước, không muốn nhận thư. Nàng sợ hãi vô cùng.
“Ngươi đang nghĩ gì vậy?” Nhạc Chi nhét bức thư vào tay nàng, mỉm cười: “Ta không nói điều gì xui xẻo đâu, đừng lo, ta sẽ trở về an toàn.”
Dưới sự thúc giục của Nhạc Chi, Ly Diêu vừa đi vừa ngoái đầu lại nhiều lần, cuối cùng rời khỏi trang viên suối nước nóng.
Không gian dường như trở nên yên tĩnh hơn. Nhạc Chi ngước mắt nhìn quanh, mái hiên, cánh cửa, thậm chí từng khung cửa sổ, đều không bỏ sót.
Còn cả hồ nước suối nóng đã được chuẩn bị sẵn…
Nhạc Chi chỉnh lại vạt áo, bước đến gần một cây mai đỏ. Nàng tùy ý hái một cánh hoa, đưa lên mũi ngửi nhẹ.
Mọi thứ đã chuẩn bị xong.
Chốn êm đềm này, cuối cùng sẽ bị nhuốm màu máu đỏ.
—
Trở về phủ Thái tử, Ly Diêu ôm lá thư trong tay mà ngồi không yên.
Nhìn thấy trời dần dần bị nhuộm một màu đen kịt, Ly Diêu vô cùng lo lắng. Thời gian trôi qua từng chút một, nàng không thể ngồi yên nữa, liền đứng dậy đi về phía thư phòng…
Nàng không hiểu Thái tử xem chủ tử như thế nào, nhưng đã để lại thư cho điện hạ, ít nhất… là nàng tin tưởng điện hạ.
Hoắc Độ đứng lặng lẽ bên cửa sổ thư phòng, nhìn lên bầu trời đêm đầy mây đen, ước tính thời gian. Không lâu sau, trên khuôn mặt trắng lạnh của chàng hiện lên một nụ cười nhạt, chàng bước ra ngoài—
Giờ mà đến đó, chắc hẳn vừa kịp để chứng kiến cảnh nàng giết người.
Nhưng khi An Huyền mở cửa, bên ngoài có một bóng người quỳ thẳng tắp.
“Bái kiến điện hạ.” Ly Diêu run rẩy đưa lá thư lên, “Chủ tử hiện giờ đang ở trang viên suối nước nóng ngoại ô. Người nói nếu đến giờ Dần mà người chưa về, thì hãy giao lá thư này cho điện hạ. Nhưng… nhưng nô tỳ…”
Giọng nói của Ly Diêu run rẩy, không thể nói tiếp. Nàng cũng đang đánh cược, cược rằng sau khi Hoắc Độ đọc xong lá thư sẽ cử người đến bảo vệ chủ tử. Chỉ cần chàng ra tay giúp đỡ, chủ tử sẽ bớt đi một phần nguy hiểm.
Hoắc Độ nhận lấy thư, nhưng không đáp lời.
Thấy chàng có chút suy tư, An Huyền liền lên tiếng bảo Ly Diêu lui ra.
Bị Ly Diêu cản lại, Hoắc Độ không vội vàng đến trang viên nữa. Chàng cầm lá thư đi đến trước bàn, ngồi xuống ghế. Nhớ lại gương mặt e dè của Ly Diêu lúc nãy, dù sợ hãi nhưng vẫn đến tìm chàng vì Nhạc Chi.
Hoắc Độ nhớ lại những lời Nhạc Chi đã nói khi cầu xin chàng cứu Ly Diêu—
“Chân tình, dùng tấm chân tình của ta.”
Lúc đó, chàng còn thầm cười nhạo sự ngây thơ của nàng. Nghĩ đến điều này, Hoắc Độ khẽ nhếch môi, nụ cười ngày càng rõ rệt.
Hồ ly nhỏ nhà chàng, đã thắng cược rồi.
Chàng mở lá thư ra, nhìn vào những dòng chữ quen thuộc.
Nụ cười trên môi dần tắt, đôi mắt đen dần trở nên u ám.