Bên tai truyền đến giọng nói nhẹ nhàng của Nhạc Chi, tuy nhỏ như tiếng muỗi vo ve, nhưng Hoắc Độ vẫn nghe rõ ràng. Chỉ là lời chàng thuận miệng nói đùa, vậy mà nàng lại tin thật. Hoắc Độ cười thầm trong lòng, cảm thấy nàng ngốc nghếch, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của nàng, trong lòng chàng lại dâng lên một cảm giác vui sướng.
Dường như chàng thật sự nhận được niềm vui mà nàng truyền lại.
Rất nhanh, vòng tay ôm quanh eo chàng cũng nới lỏng, Nhạc Chi lùi người ra một chút. Trước khi nàng kịp mở mắt hoàn toàn, Hoắc Độ nhanh chóng đặt tay lên sau gáy nàng, kéo nàng lại gần và đặt lên môi nàng một nụ hôn nhẹ.
Đôi môi mát lạnh của chàng chạm nhẹ vào sự mềm mại ngọt ngào của nàng, thoáng chạm rồi rời…
Nhạc Chi hoảng hốt mở mắt, đôi má đỏ ửng của nàng nhanh chóng lan đến tận tai. Nàng nhìn vào đôi mắt đen láy của Hoắc Độ, ánh nhìn chứa đựng sắc thái mê hoặc khiến tim nàng run rẩy. Nhạc Chi bối rối quay đi, đưa tay đẩy cánh tay chàng: “Mau, mau đi tắm rửa đi…”
Hoắc Độ cười khẽ, cố tình trêu chọc nàng: “Ôm xong rồi không thèm nhìn mặt người ta nữa à?”
Nghe lời đó, Nhạc Chi vừa xấu hổ vừa tức giận, nàng dùng sức đẩy chàng ra, sau đó quay người trèo lên giường, chui rúc vào chăn, quấn kín đến nỗi cả đầu cũng bị phủ kín.
Hoắc Độ kéo nhẹ chiếc chăn trên người nàng, để lộ một chút đầu ra, sợ nàng ngạt thở.
“Ta đi qua phòng thuốc một lát.” Chàng cúi xuống nói khẽ, thấy Nhạc Chi dưới lớp chăn khẽ gật đầu, chàng mới cầm lấy cây gậy bên cạnh và đi ra ngoài…
Nhạc Chi nghĩ rằng chàng chỉ mang thuốc qua, nhưng không hẳn vậy. Hoắc Độ đến phòng thuốc, nghiền nát hết các loại dược liệu đã mang theo, cho vào các bình sứ với màu sắc khác nhau. Sau đó, chàng đến kệ thuốc ở góc xa nhất, lấy xuống một chiếc bình sứ màu xanh biển.
Chàng ngồi xuống ghế, chăm chú nhìn bình thuốc.
Một lát sau, chàng đổ ra một viên thuốc đen và đặt vào miệng. Vị đắng của thuốc thấm qua đầu lưỡi, trượt xuống cổ họng… Khi vị đắng lan tỏa khắp cơ thể, Hoắc Độ nở một nụ cười mỉm.
Đây là loại thuốc mà Hoắc Độ mới nghiên cứu ra vài ngày trước. Đêm đêm cùng Nhạc Chi ngủ chung, chàng dần dần buông bỏ đề phòng ban đầu, cảm giác nóng bức khó chịu ngày càng gia tăng.
Ngày trước, chàng coi thường tình dục của người đời. Nhưng bây giờ, chàng bị nàng dẫn dắt, sinh ra ham muốn và khao khát, trở thành một phần của chúng sinh nơi cõi trần.
Hoắc Độ hiểu rõ, với tính cách của Nhạc Chi, chỉ cần chàng nói muốn, nàng nhất định sẽ không từ chối. Chàng biết nàng là người rất dễ buông bỏ mọi thứ. Nhưng chàng không muốn làm theo ý nàng, giống như một cuộc giao dịch mà có được thân thể của nàng, rồi đẩy trái tim nàng ra xa.
Chàng đã động tình, đương nhiên trở nên tham lam.
– Thân thể và trái tim, chàng muốn có tất cả.
Nhưng hôm nay, khi ở nhà kính trồng hoa, ánh mắt của Nhạc Chi không giấu được những cảm xúc tinh tế, cùng với cái ôm ấm áp vừa rồi… Nếu lúc này chàng còn không hiểu ra, thì đúng là kẻ ngốc.
Khi không rõ tâm ý của nàng, dục vọng của chàng còn có thể dùng nội lực để áp chế. Nhưng bây giờ, chàng không chắc mình còn có thể kiềm chế được bao lâu nữa…
Vì vậy, khi lý trí còn chưa mất, chàng phải bắt đầu uống thuốc. Bởi vì Hoắc Độ hiểu rõ, có thể ham vui, nhưng tuyệt đối không thể để Nhạc Chi mang thai.
Chỉ một chút cảm xúc với chàng đã khiến nàng băn khoăn khổ sở rồi, nếu để nàng mang thai con của chàng, đối với nàng mà nói thì đó sẽ là nỗi đau đớn đến nhường nào?
Hồ ly nhỏ của chàng thông minh như vậy, Hoắc Độ biết, nàng chắc chắn sẽ uống thuốc tránh thai, sẽ không để bản thân rơi vào tình cảnh đau khổ đó.
Nhưng thuốc tránh thai đó gây tổn hại rất lớn cho cơ thể nữ tử.
Hoắc Độ không đành lòng.
Thay vì để nàng phòng ngừa, không bằng chàng phòng ngừa.
Chỉ cần uống liên tục trong một tháng, sau đó mỗi tháng một viên, là có thể đảm bảo chu toàn.
Khi những trở ngại giữa hai người họ chưa hoàn toàn biến mất, đứa trẻ chỉ mang đến gánh nặng. Huống chi, con đường mà họ đang đi đầy rẫy nguy hiểm. Nhất là chàng, đang đi trên con đường không lối về.
Chàng có thể bảo vệ nàng bình an, nhưng không muốn để lại một đứa trẻ mang dòng máu họ Hoắc cho nàng, khiến nàng suốt đời sống trong sự dằn vặt.
Vị đắng trong miệng dần dần tan biến, Hoắc Độ hài lòng đứng dậy, chậm rãi đi về phòng ngủ.
Trong khi đó, Nhạc Chi, người đã dậy sau khi chàng rời đi, đang tựa vào gối thêu, cẩn thận xem xét cuốn sách.
Đến khi cửa phòng lần nữa bị đẩy ra, nàng mới có chút hoảng hốt giấu cuốn sách vào chăn. Nàng ngước lên nhìn Hoắc Độ, dù cách một khoảng cách, nàng vẫn nhìn thấy trên áo chàng vương vài hạt tuyết mỏng.
Bên ngoài trời lạnh như vậy, không biết chân của chàng có đau lại không?
Trái tim nàng thắt lại, quay mặt đi.
Hoắc Độ nhìn thấy gương mặt nàng ửng đỏ, trong lòng thoáng hiện lên một cảm giác lạ lùng. Nhưng chàng không nghĩ nhiều, chỉ bước chân về phía phòng tắm…
Khi chàng bước vào, Nhạc Chi lại lấy sách ra, xem lại một lượt, rồi đặt sách về chỗ cũ. Nàng chạm vào vết thương đã đóng vảy trên vai, âm thầm quyết định.
Nhạc Chi từ nhỏ không phải là người chăm chỉ, nhưng nàng lại có khả năng hành động nhanh hơn rất nhiều người khác, và nàng rất giữ chữ tín.
Một khi đã nói rằng khi vết thương lành sẽ động phòng, thì nàng sẽ không tỏ ra ngượng ngùng. Nhất là hôm nay Hoắc Độ đã mang lại cho nàng niềm vui lớn như vậy, nàng cảm thấy hôm nay là một ngày rất thích hợp.
Thêm vào đó, khi chàng trở về có chút không vui, nếu cái ôm có thể làm chàng vui lên nhiều như vậy, thì nàng sẽ làm chàng vui vẻ đến cùng.
Nhạc Chi cảm thấy ý tưởng của mình thật tuyệt vời!
Khi Hoắc Độ từ phòng tắm bước ra, ánh nến trong phòng đã mờ đi khá nhiều, chàng ngước mắt lên…
Chỉ thấy trên bàn chỉ còn lại một ngọn nến đỏ, hương lô trong lư không phải là hương trái cây mà Nhạc Chi thường dùng, mà đã đổi sang loại hương nồng nàn của hoa hồng, ngay cả màn giường cũng đã buông xuống, chỉ để lại một khe hở nhỏ.
Cảm giác kỳ lạ trong lòng càng lúc càng nhiều.
Hoắc Độ chậm rãi bước đến bên giường, người bên trong dường như đã ngủ. Chàng cười thầm, xem ra mình đã suy nghĩ quá nhiều. Vén màn lên, chàng nằm xuống giường, cảm nhận được hương thơm ấm áp trong chăn, không khỏi bật cười——
Trước đây chàng nghĩ mình có thể kiểm soát được dục vọng rất tốt, nhưng giờ lại bắt đầu thích sự ấm áp, khao khát được chìm đắm cùng nàng trong chốn bình yên.
Chàng đưa tay ra, muốn kéo Nhạc Chi vào lòng ôm một cái, nhưng lại sợ làm phiền giấc mơ đẹp của nàng. Sau một hồi suy nghĩ, chàng cuối cùng rút tay lại.
Nhưng ngay lúc đó, một cánh tay mềm mại quấn lấy chàng, tim Hoắc Độ bất giác đập mạnh, đôi mắt đen láy hiện lên một chút ngỡ ngàng. Lúc sau, cả người Nhạc Chi áp sát lại…
Trong không gian mờ tối của giường, ánh nến le lói chiếu rọi. Nhạc Chi nhẹ nhàng đặt tay lên ngực Hoắc Độ, từ từ chống người dậy, nhìn sâu vào mắt chàng với nụ cười dịu dàng. Hoắc Độ nhìn nàng, đôi mắt hồ ly sáng ngời tựa sao trời.
Hơi thở chàng dần trở nên rối loạn, chàng thừa hiểu nàng muốn làm gì.
Nhạc Chi thấy ánh mắt chàng dần trở nên sâu thẳm, nàng cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi chàng, từ một bên đến bên kia. Sau đó, nàng lại kề sát má chàng, cuối cùng hôn lên vành tai chàng, thì thầm: “… Vết thương trên vai đã lành rồi.”
Lời mời gọi rõ ràng như vậy, chỉ có kẻ ngốc mới không hiểu.
Lớp y phục mỏng manh chạm vào nhau, ngực áp sát, nhịp tim đập liên hồi, chẳng thể phân biệt được nhịp nào là của ai.
Nhạc Chi chưa bao giờ cảm nhận được nhiệt độ nóng rực như vậy từ cơ thể Hoắc Độ, thậm chí cả hơi thở của chàng cũng nóng hổi. Nhưng điều chạm vào chân nàng… dường như còn nóng hơn. Nàng không khỏi run lên một chút.
Đọc nhiều sách vở như vậy, Nhạc Chi đương nhiên biết điều đó có nghĩa gì.
Nhưng đã giương cung thì không thể quay đầu lại.
Nàng nghĩ, Hoắc Độ bị tật ở chân, chuyện này chắc phải do nàng chủ động. May thay, nàng cũng đã học khá tốt. Trong đầu vừa lướt qua ý nghĩ, nàng chọn một tư thế có thể khiến cả hai thoải mái, rồi nhẹ nhàng di chuyển cơ thể, mạnh dạn hôn lên yết hầu đang chuyển động của chàng.
“Nhạc Chi—” Hoắc Độ rên rỉ, giọng chàng khàn khàn khi thốt ra tên nàng.
Nhạc Chi nghe tim mình đập thình thịch, nàng ngẩng mặt lên, không do dự, hôn thẳng lên môi chàng… Nhưng ngay khi đôi môi chuẩn bị chạm nhau, Hoắc Độ bằng chút lý trí còn sót lại, đưa tay chặn lấy bờ vai mỏng manh của nàng.
—Động tác ngăn cản quá rõ ràng.
Nhạc Chi ngẩn ngơ, mờ mịt nhìn chàng, thắc mắc không hiểu.
Nàng dựa vào ánh sáng lờ mờ, mở to mắt chăm chú quan sát đôi mắt của Hoắc Độ.
Rõ ràng, trong đôi mắt ấy tràn đầy dục vọng, thậm chí nhiệt độ nơi lòng bàn tay chàng cũng nóng bỏng…
Vậy tại sao?
Hoắc Độ nhẹ nhàng đẩy nàng nằm về phía bên kia giường, kéo chăn phủ lên nàng, rồi vội vàng rời khỏi giường, thậm chí khi kéo rèm cũng mang theo chút phẫn nộ.
Nhạc Chi nghe thấy âm thanh quen thuộc của gậy chống chạm đất, biết rằng chàng lại vào phòng tắm. Hơi ấm bên cạnh rời xa, nhưng nhiệt độ trong người nàng chẳng hề giảm đi, nàng cau mày, kéo chăn ra để hạ nhiệt.
Dần dần, cơ thể nàng mát mẻ trở lại, nhưng trong lòng lại dâng lên một cơn giận.
Nàng! Bị! Từ! Chối!
Nàng đã chủ động như vậy, hơn nữa, chàng cũng đã động tình…
Tại sao lại từ chối nàng!?
—Đúng là có bệnh mà!
Nhạc Chi thầm mắng một câu, nhưng sau khi mắng xong, nàng lại có chút bình tĩnh hơn.
Bệnh…
Nàng suy nghĩ kỹ càng, nhớ lại lần trước khi cho chàng uống xuân dược cũng chẳng có chuyện gì xảy ra. Ban đầu chỉ là một câu mắng thầm vì tức giận, nhưng giờ đây nghĩ lại, có vẻ như thật sự là như vậy…
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, liền nhanh chóng lan rộng.
Nhạc Chi càng nghĩ càng thấy đúng, vì ngoài điều đó ra, nàng không thể nghĩ ra lý do nào khác để giải thích cho mọi chuyện.
Hóa ra, ngoài bệnh tật ở chân ra chàng còn có bệnh kín.
Y thuật của chàng rõ ràng rất giỏi, nhưng nàng cũng biết một câu nói cũ—
Y sĩ không tự chữa cho mình.
Cơn giận dữ tan biến, ánh mắt dần trở nên u ám, lòng nàng như bị kim châm, lan tỏa từng đợt đau đớn.
Trong lúc này, người vừa vội vàng bước vào phòng tắm, dồn nội lực vào đầu ngón tay, mạnh mẽ điểm vào vài huyệt đạo. Nhưng cơn bức bối trong ngực khó chịu đựng, cảm giác nghẹn nơi cổ họng, chàng nôn ra một ngụm máu tươi.
Việc dùng nội lực để kiềm chế dục vọng đã xảy ra quá nhiều lần, việc nôn ra máu chẳng có gì lạ lẫm. Sự việc tối nay hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của chàng…
Chàng đã sắp phát điên rồi.
Ánh mắt mơ hồ dần tan biến, chỉ còn lại sự u tối—
Thuốc quái quỷ gì mà phải uống liên tục một tháng! Y thuật cao cường cũng chỉ là vứt đi, chàng thật không thể bào chế ra loại thuốc nào tốt hơn!
Một tháng…
Thật sự là ngày dài đằng đẵng!
Hoắc Độ ngồi xuống ghế một cách mệt mỏi, lần đầu tiên ném cây gậy chống xuống, chàng nhìn xuống đôi chân yếu đuối của mình, nhớ lại dáng vẻ dịu dàng của Nhạc Chi khi nàng kề sát bên chàng, ân cần vì bệnh tật của chàng.
Bàn tay từ từ siết chặt, nắm chặt lại.
Nỗi bực bội trong lòng càng lúc càng lớn, chàng bắt đầu lo lắng.
—Chàng phải nhanh chóng tìm được tuyết cốt liên!