• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một câu hỏi vu vơ.

Nhạc Chi lắc đầu, hỏi nhỏ: “Ta có thể đi dạo quanh Đông cung một lúc không?”

“Được.” Hoắc Độ thờ ơ nói: “Ở Đông Cung này trừ ta ra thì ngươi là lớn nhất, hiểu không?”

Nhạc Chi ngây ngốc gật đầu.

“Đường đường là chủ tử mà lại để cho nô tỳ bắt nạt…”

Chàng nói tới đó rồi ngừng, nhưng từ ánh mắt khinh miệt của chàng Nhạc Chi có thể đoán ra câu còn lại –

Bị nô tỳ bắt nạt, đúng là phế vật.

Nhạc Chi méo cả miệng, xoay người chuẩn bị rời đi nhưng Hoắc Độ gọi nàng lại. Nàng nhìn về phía giường, chỉ thấy Hoắc Độ đưa tay nắm nhẹ vào cái lỗ tai của Hoắc tiểu què nằm bên cạnh chàng, xách nó lên, giọng nói ghét bỏ: “Mang nó đi luôn đi.”

Bị chàng nắm lỗ tai, Hoắc tiểu què khó chịu kêu meo meo, còn giơ hai cái chân muốn hất tay Hoắc Độ ra. Nhưng không may chân nó quá ngắn, chỉ có thể quơ quơ mà không thể chạm vào ngón tay Hoắc Độ…

Thấy vậy Nhạc Chi vội vàng đồng ý rồi giải cứu Hoắc tiểu què ra, ôm nó vào lòng. Hoắc tiểu què ngóc cái đầu tròn ra khỏi lòng ngực Nhạc Chi, tiếp tục bất mãn gầm gừ nhìn Hoắc Độ.

Hoắc Độ lười biếng liếc mắt nó: Hừ, con mèo ngu ngốc vô lương tâm.

*

Nước Tề ở phía Bắc nên vào đông rất lạnh. Từng đợt tuyết trắng chưa hề dừng lại, lớp tuyết trên mặt đất cũng rất dày.

Nhạc Chi không để Ly Diêu đi theo mình, nàng khoác áo lông chồn, ôm Hoắc tiểu què đi dạo quanh trong sân lớn rộng rãi. Đôi giày vải đạp trên lớp tuyết tạo ra tiếng kêu sột soạt.

Đi được một lúc thì cánh tay Nhạc Chi cũng mỏi, nàng giơ tay lên, cười nhẹ nói nhỏ: “Không ngờ là mi nặng vậy.”

Dường như Hoắc tiểu què trong lòng nàng hiểu nàng nói gì nên nó cọ đầu vào tay nàng.

Đông Cung khổng lồ này được bao quanh bởi các cung điện, nhưng lại không có nhiều cung nữ, thái giám và thị vệ.

Nhạc Chi đi cũng mệt nên nàng bèn bước vào đình đá bên rừng mai để nghỉ ngơi. Nhưng vừa mới ngồi xuống, liền nghe thấy một loạt tiếng bước chân từ xa đến gần, kèm theo những tiếng bàn luận nhỏ —

“Vậy bây giờ phải làm sao đây! Cả người An đại nhân toàn máu me, chỉ còn nửa cái mạng thôi!”

“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao đột nhiên điện hạ lại giáng tội An đại nhân?”

“Hình như có liên quan đến cung nữ trong đám người gây chuyện với Thái Tử Phi, nếu không thì sao An đại nhân lại chịu phạt chung với bọn họ chứ…”

“Nói nhỏ chút! Cứ nhiều chuyện vậy thì coi chừng cái mạng nhỏ của mình đó! Chúng ta mau nghĩ cách xoa thuốc cho An đại nhân đi..”

Mấy cây mận đỏ tình cờ chắn ngang đình đá, lính canh không phát hiện ra có người nào ở bên trong. Mãi đến khi đến gần, nhìn thấy bóng dáng của Nhạc Chi hắn mới kinh ngạc sợ hãi quỳ xuống hành lễ với giọng nói hơi run run.

Nhạc Chi bùi ngùi, bây giờ trên dưới Đông Cung đều coi nàng như thú dữ hết rồi. Nàng cho bọn họ đứng dậy rồi hỏi: “An đại nhân bị thương rất nặng sao?”

Nghe thấy vậy ba thị vệ nhìn nhau, mặt trắng bệch không dám mở miệng.

Nhạc Chi vốn cũng không ép họ được, nàng chỉ nói: “Đi lấy thuốc đi. Nếu có ai khác hỏi thì nói đó là lệnh của ta.”

Bọn thị vệ giật cả mình, trái lại họ vui sướng gật đầu nói cảm ơn, sau đó nhanh chóng chạy đi lấy thuốc.

Ở Đông Cung, nếu không được chủ tử cho phép thì người bị phạt tuyệt đối không được xoa thuốc. Bây giờ có lệnh của Thái tử Phi thì xem như An đại nhân được cứu rồi!

“Chúng ta cũng về thôi nào.” Nhạc Chi cúi đầu nói. Sau đó nàng khoác áo lông chồn trên người chặt lại, không cho một chút gió nào thổi vào Hoắc tiểu què.

Nhưng đi chưa được bao lâu thì nàng liền thấy Ly Diêu vội vã chạy tới –

“Chủ tử, bệ hạ hồi cung rồi.” Ly Diêu thở hổn hển rồi nói tiếp: “Tối nay bệ hạ tổ chức yến tiệc tại Nghi Nhạc điện, truyền chỉ mời Thái tử điện hạ và người tham gia.”

Nhạc Chi hơi nhíu mày, nàng gật đầu.

— Sớm muộn gì thì cũng phải về.

Sau khi đưa Hoắc tiểu què về phòng ấm áp xong Nhạc Chi mới về tẩm điện.

Hoắc Độ còn chưa tỉnh dậy.

Chỉ là… chỉ có một góc chăn bông vừa đủ đắp trên thắt lưng của chàng, chàng chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh.

Nhạc Chi đưa tay khẽ chạm vào mu bàn tay chàng, quả nhiên là không có chút ấm áp nào.

Từ giờ đến lúc yến tiệc vẫn còn lâu, Nhạc Chi nghĩ chàng có thể ngủ một chút nữa nên không đánh thức chàng dậy. Nàng trải chăn ra đắp toàn thân cho chàng, sau đó nàng vào phòng tắm, chuẩn bị thay một bộ cung trang long trọng chút.

Hoắc Độ vốn rất khó ngủ nên khi Nhạc Chi đến gần giường là chàng đã dậy rồi. Cho đến khi nàng đắp chăn cho chàng xong rồi quay người đi thì chàng mới mở mắt ra.

Trong mắt chàng là bóng dáng mảnh khảnh của Nhạc Chi, mặt Hoắc Độ vô cảm, trong lòng xuất hiện sự khó hiểu không biết từ đâu ra.

Rất mau Nhạc Chi thay một bộ váy cung đình màu đỏ tươi, kết hợp với chiếc trâm cài mạ vàng, trang sức đẹp đẽ quý giá mà đoan trang. Hoắc Độ thấy nàng đi ra, ánh mắt chàng tối sầm lại, nhanh chóng quay đầu đi.

“Điện hạ dậy rồi ư?” Nhạc Chi đến gần giường.

Hoắc Độ thờ ơ ừ một tiếng.

“Bệ hạ… Phụ hoàng tổ chức yến tiệc bảo chúng ta đến tham dự.” Nhạc Chi cười nhàn nhạt, vươn tay ra: “Ta đỡ điện hạ dậy.”

Hoắc Độ nhìn lòng bàn tay trắng như ngọc của nàng, rất khó hiểu –

Rõ là đêm qua chàng cố ý bẻ trật tay nàng, thấy nàng cũng có vẻ sợ muốn chết mà sao còn dám lại gần chàng nữa vậy? Vì Hoắc Hủ mà chịu đựng đến vậy ư?

Với trình độ diễn xuất thế này mà không đi diễn thì quả thật đáng tiếc.

Bỗng nhiên chàng muốn bổ đầu nàng ra xem trong đầu nàng đang tính toán cái gì.

Nhưng cũng chỉ là suy nghĩ của chàng thôi.

Bổ đầu mỹ nhân thì xấu lắm.

Chàng cười cười, không từ chối mà thuận thế đáp tay nàng. Nhạc Chi đưa cây gậy ngọc vào tay cho chàng.

“Ta hầu hạ điện hạ rửa mặt chải đầu nhé?”

“Không cần.” Hoắc Độ dứt khoát từ chối.

Nhạc Chi ngồi trên giường chờ chàng. Không lâu sau, Hoắc Độ thay bộ y phục trắng ngà có hoa văn vàng, là trang phục cung đình bình thường nhất, nhưng khi mặc trên người chàng, lại trông không còn bình thường nữa.

Câu nói người đẹp vì lụa không có ý nghĩa với chàng. Đối với Hoắc Độ mà nói thì là lụa đẹp vì người mới đúng.

Nhạc Chi đứng dậy đến gần chàng, đưa tay vuốt lại cổ áo của chàng cho thẳng, tự nhiên nói: “Ta vừa nghe nói An đại nhân bị thương nặng nên cho phép hắn xoa thuốc, điện hạ sẽ không trách ta lo chuyện bao đồng chứ?”

Nghe vậy nhưng Hoắc Độ không đáp lời nói của nàng mà chỉ cười hỏi lại: “Để ý An Huyền à?”

Đôi tay đang vuốt ve cổ áo đột nhiên dừng lại, Nhạc Chi ngước mắt nhìn vào đôi mắt đào hoa vô cảm của chàng, nhưng trong lòng nàng không hoảng hốt lắm. Nàng cong môi, cười dịu dàng, “Không đến mức là để ý, cùng lắm chỉ là yêu ai yêu cả đường đi thôi.”

Câu trả lời này khiến Hoắc Độ phải toát lên một chút ý cười.

Nếu nói mỹ nhân thường nguy hiểm thì mỹ nhân vừa đẹp mà còn thông minh lại càng nguy hiểm hơn.

Vậy thì sao chứ?

Lần đầu tiên trong lòng Hoắc Độ cảm thấy biết ơn hoàng đệ của chàng, vì đã dâng cho chàng một người thú vị như vậy.

Hay thật.

Sẽ chơi vui đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK