• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khoảng 10 giờ sáng ở Tứ Thành, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu.

Trong một căn hộ cao cấp được trang trí đẹp mắt, trên bàn ăn điện thoại di động liên tục kêu, một lúc sau Chu Phiếm Nguyệt từ phòng tắm đi ra, nhìn xuống thấy có cuộc gọi từ New York gọi đến, liền vươn tay bấm nút trả lời.

Sau khi kiên nhẫn nghe đối phương nói xong, giọng điệu Chu Phiếm Nguyệt thậm chí còn lộ ra vẻ vui mừng: “Cố Thanh Sương vẫn muốn gặp đứa bé sao? Mang tài liệu cho cô ta đi, phần còn lại tôi sẽ chuyển khoản cho cô.”

Sau khi cúp máy, cô ta không chậm trễ chút nào, nhanh chóng chuyển tiền cho y tá trưởng.

Người giúp việc bưng cháo tổ yến ra, nhìn thấy Chu Phiếm Nguyệt đang tựa vào trên bàn ăn tâm tình có vẻ rất tốt, liền nở nụ cười: “Chị Phiếm Nguyệt, chị có chuyện gì vui à?”

Chu Phiếm Nguyệt ném điện thoại di động lên bàn, xoay người lại, vừa lúc không có ai để chia sẻ, cô có chút hứng thú nói với người giúp việc: “Cô có hiểu đàn ông không? Họ đều có cái đức hạnh giống nhau, tựa như lão Lục, bình thường chiều chuộng người thì cái gì cũng tốt, nhưng cứ động tới con cái thì như là động vào vảy rồng, cho dù ở trên giường có ôn nhu dịu dàng như thế nào đi chăng nữa thì cũng đều có thể trở mặt không nhận người. “

Người giúp việc cái hiểu cái không, không biết lời kia có ý gì.

Chu Phiếm Nguyệt chỉ vào cái tên Hạ Tuy Trầm trên trang nhất báo tài chính kinh tế ở trên bàn, cười lạnh nói: “Anh ta, đang cùng một nữ minh tinh dây dưa không rõ, nhưng mà … nữ minh tinh đó cũng sẽ sớm bị hất cẳng thôi.”

Vảy rồng của Hạ Tuy Trầm chính là đứa bé ở nước ngoài kia.

Chu Phiếm Nguyệt và Dụ Tư Tình là bạn thân của nhau mấy năm rồi, bao năm qua đều nhìn thấy hết, nếu đứa trẻ này không phải từ nhỏ đã mắc chứng tự kỷ thì với thân phận như vậy chắc chắn sẽ được bồi dưỡng trở thành người nối nghiệp tương lai của Hạ thị.

Hạ Tuy Trầm có vẻ ngoài nhìn như ôn hòa bình tĩnh, nhưng thực chất trong xương cốt anh ấy lại rất bảo vệ người của mình và có tính cách rất mạnh mẽ.

Người phụ nữ chỉ ngủ với anh mấy ngày sao có thể so với huyết thống duy nhất của nhà họ Hạ được?

Chu Phiếm Nguyệt quay đầu sang một bên, nhìn khuôn mặt phản chiếu qua khung cửa sổ cao từ trần đến sàn, chậm rãi thu lại nụ cười, lộ ra biểu cảm châm chọc.



Trong một khách sạn ở New York.

Lạc Nguyên không biết Cố Thanh Sương trở lại lúc mấy giờ, họ thuê một phòng có ba phòng ngủ, anh và nữ trợ lý đi cùng anh mỗi người một phòng. Nửa đêm anh mơ hồ nghe thấy tiếng đóng cửa từ phòng ngủ chính, sau đó lại không có động tĩnh gì.

Không biết qua bao lâu, cánh cửa lại được mở ra và đóng lại với tiếng rất mạnh, như thể nó đang được sử dụng để trút giận.

Lạc Nguyên nằm trên giường vô cùng thống khổ và hối hận vì đã sắp xếp ở cùng phòng với Cố Thanh Sương.

Anh trằn trọc, lăn lộn mãi không ngủ được, đi chân trần xuống đất, mở cửa nhìn ra, bật đèn lên, ánh sáng màu cam ấm áp phác họa hình bóng mảnh mai của người phụ nữ. Cô đang đứng quay lưng về phía ban công, những ngón tay thon dài đang cầm điện thoại di động, giọng nói như làn khói nhẹ nhàng trôi đi trong bầu không khí yên tĩnh.

“Hạ Tuy Trầm …… cho dù anh có chuyện lớn gì đi nữa thì cũng buông xuống cho em. Sau khi buổi biểu diễn thời trang ngày mai kết thúc, em muốn gặp anh ngay lập tức.”

Ngày hôm sau, trên đường đến buổi biểu diễn thời trang.

Lạc Nguyên đem những gì nghe được đêm qua muốn mang ra ngoài làm trò đùa khi trêu chọc cô nói: “Em nhớ người đàn ông của mình quá sao? Nửa đêm gọi anh ấy đến New York để chăm em à?”

Cố Thanh Sương đang mặc lễ phục không tiện di chuyển, tóc được cố định bằng một cái kẹp, cô được trang điểm đậm, hơi ngẩng mặt lên, biểu cảm trở nên lạnh lùng, khiến người ta kinh diễm đến mức không nói nên lời.

“Hành vi nghe lén điện thoại của anh sẽ khiến anh bị vô sinh. Anh không muốn sinh con trai sao?”

“Sinh con trai thì có gì tốt chứ? Đều là quỷ đòi nợ … Chị dâu của em rất hiểu chuyện, sinh cho anh hai đứa con gái rất xinh xắn.”

Lời nói của Lạc Nguyên khiến Cố Thanh Sương phải nhìn sang, nhìn anh ta vài lần rồi nói: “Một ngày nào đó nếu anh trở nên giàu có, anh liệu có lén nuôi một đứa con trai ngoài giá thú bên ngoài để thừa kế gia sản không?”

“Nếu như anh dám làm cái loại chuyện này, e rằng sẽ bị chị dâu của em sẽ đưa đến lớp nam đức* ngay.”

Lớp nam đức*:Là lớp bồi dưỡng toàn diện về cách làm một người bạn trai tốt, người bạn đời tốt, người cha tốt.

“Không ngờ anh Nguyên lại là người sợ vợ đó.” Trợ lý bên cạnh cười nói xen vào, còn không ngừng trêu chọc không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được, trong công việc Lạc Nguyên rất nghiêm túc, những nhân viên mới đến đều phải sợ anh.

Lạc Nguyên cũng không phủ nhận, sợ vợ thì có gì mất mặt, người xưa chẳng phải có câu sợ vợ có thể hưởng phúc đó sao.

Tuy nhiên, anh lại thay đổi suy nghĩ, cẩn thận nghĩ kỹ, nhỏ giọng bên tai Cố Thanh Sương hỏi: “Sao vậy? Hạ tổng nhà em có con riêng bên ngoài à?”

“Anh ấy không có khả năng.”

Cố Thanh Sương nói ra bốn chữ này không chút do dự, lông mi được trang điểm cẩn thận cũng không run lên, bình tĩnh nói: “Với tính cách của Hạ Tuy Trầm, cho dù lùi lại vạn bước mà nói cũng sẽ không sơ suất để một người phụ nữ tuỳ tiện mang thai con của mình. Nếu anh ấy không muốn thì đứa trẻ chắc chắn không thể được sinh ra ”.

Nếu có thể được sinh ra, Hạ Tuy Trầm sẽ không bỏ đứa trẻ ra nước ngoài mà không nói gì, mà ngược lại sẽ tự mình nuôi nấng nó.

Cố Thanh Sương chỉ là không nghĩ ra đứa trẻ trông rất giống Hạ Tuy Trầm trong câu lạc bộ phục hồi chức năng tư nhân kia rốt cuộc là ai và tại sao nó lại bị để lại ở nơi đó. Thông tin cho thấy cậu bé mới bảy tuổi nhưng lại trông như một đứa trẻ năm tuổi, nhìn thấy như vậy ai cũng sợ.

Cô không thể nghĩ ra lý do là gì, nhưng đứa trẻ này thực sự tồn tại, vì vậy Hạ Tuy Trầm phải bớt chút thời gian quý báu của mình để đến New York giải thích cho cô.

Cố Thanh Sương tìm một tư thế thoải mái để dựa vào chiếc ghế và nhắm mắt lại dưỡng thần.

Trong buổi biểu diễn thời trang hôm nay, các người mẫu phải tạo dáng trên sàn diễn đều đã rất mệt mỏi, Cố Thanh Sương đã thay ba bộ váy, phối hợp với nhiếp ảnh gia để chụp ảnh lại càng thêm mệt mỏi.

Để làm được điều này thật không dễ dàng mà.

Sau khi thay chiếc váy dạ hội màu đỏ chót, mái tóc dài dày của cô được cuộn lên, một vài sợi tóc rũ xuống cổ, làm cho nước da của cô trắng như tuyết, sau khi tìm vị trí ngồi xuống, quay đầu phát hiện Tạ Lâm đã ngồi ở bên cạnh, như một quý công tử nhàn rỗi không có việc gì ném cho cô một ánh mắt.

Cố Thanh Sương muốn tránh xa tên bệnh thần kinh này, ngay khi cô định dùng ngón tay di chuyển váy, đôi giày da của anh ta đã giẫm lên một góc váy của cô.

“Em thật sự không nghĩ tới việc đồng ý lời cầu hôn của anh à?”

Lại là câu hỏi này.

Tối qua khi anh ta đưa cô trở lại khách sạn, mấy năm nay Cố Thanh Sương được không ít đàn ông theo đuổi, và đây là lần đầu tiên có người nói đến chuyện cầu hôn ngay ngày đầu gặt mặt.

Cô duy trì nụ cười và hỏi lại: “Đồng ý với lời cầu hôn của anh thì tôi có lợi gì?”

Tạ Lâm nghiêm túc nghĩ đến câu hỏi này, nhướng mày nói: “Hay là để anh về nhà họ Tạ mưu đồ soán vị, đá anh trai anh xuống dưới … Nếu lấy anh, em sẽ là bà chủ mới của Tạ gia, nghĩ như vậy thooi đã cảm thấy thú vị rồi.”

Cố Thanh Sương lại tiếp tục mỉm cười: “Vậy thì chờ khi nào anh soán vị thành công thì lại đến tìm tôi.”

“Đừng, anh của anh rất tàn nhẫn độc ác, nhất thời không đối phó được. Em xem em bận rộn như vậy không nghĩ tới cuộc sống sinh hoạt hàng ngày sao? Không bằng anh làm tiểu bạch kiểm cho em, thời gian thử việc là ba tháng, phải sử dụng thật tốt, em mà đá bạn trai thì đi bước nữa với anh.”

Tạ Lâm dựa vào gương mặt nổi bật này, lại mặt dày nói những lời vô sỉ như vậy, nhưng lại không có vẻ phóng túng.

“Hoan nghênh em nói chuyện yêu đương với anh.”

Cố Thanh Sương dùng chút lực kéo góc váy ra khỏi giày da, mặc kệ nó có rách hay không, nhếch môi lạnh lùng: “Hôm nay anh ấy sẽ đến đây thăm tôi.”

Tạ Lâm: “……”

Nhìn qua gương mặt vô cùng xinh đẹp, anh ta kéo khóe miệng cười: “Bạn trai của em là ai?”

Cố Thanh Sương lười để ý đến anh ta, tự nhiên tích chữ như vàng, không chịu nói thêm một lời: “Hạ Tuy Trầm, cùng một vòng với anh trai của anh đấy.”

Tạ Lâm không trả lời, khi một nhóm người mẫu lên sàn biểu diễn, cô mới nghe thấy anh ta thấp giọng mắng: “Tôi ghét nhất là kiểu người như anh trai tôi, cả Hạ Tuy Trầm nữa, kiểu người cả ngày tu thân dưỡng tính, ra vẻ cấm dục, ai cũng không nghĩ rằng họ đang cố làm ra vẻ, đồ đàn ông trà xanh! Bại hoại! “

Khóe mắt Cố Thanh Sương thản nhiên vài giây, nghĩ thầm người này nhìn là biết bình thường ở nhà không ít lần bị giáo huấn nên đối với kiểu đàn ông như anh trai anh ta và Hạ Tuy Trầm mới oán hận như vậy.

Buổi biểu diễn thời trang mãi đến tối mới kết thúc.

Cố Thanh Sương cuối cùng cũng thoát khỏi sự đeo bám của Tạ Lâm, một tay xách váy đi về phía xe bảo mẫu, cô đang định khom lưng lên xe, đôi giày cao gót chợt không vững, khi cô suýt ngã, cánh tay mảnh mai đột nhiên được một lòng bàn tay nhẹ nhàng nâng đỡ, chẳng mấy chốc cả người đã được ôm lên.

Một lúc sau, cô nhìn thấy người đàn ông đẹp trai ngồi trong xe, nhưng vẫn chưa lấy lại được tinh thần.

Có lẽ Hạ Tuy Trầm đã ở đây một lúc rồi, trợ lý và những người khác đều rất có nhãn lực mà đổi xe, đem không gian trả lại cho hai người họ, thậm chí còn kéo tấm rèm ngăn cách xuống, hoàn toàn cách biệt với người lái xe phía trước, giống như hai thế giới.

“Sao lâu không gặp anh mà lại ngẩn người ra vậy.”

Hạ Tuy Trầm đem cô ôm lên đùi, cánh tay mạnh mẽ không buông. Chiếc váy rộng màu đỏ gần như che mất chiếc quần âu màu đen của anh. Tầm mắt nhìn lên, dưới xương quai xanh tinh xảo của cô là một mảnh trắng như tuyết.

Đôi mắt anh tối sầm lại vài phần, anh lại gần hơn, hít lấy mùi nước hoa trên người cô: “Thanh Sương, cho anh hôn được không?”

Cố Thanh Sương đưa bàn tay mềm mại lên ôm lấy cổ anh, từ góc độ của cô, cô có thể nhìn rõ từng đường nét trên khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông, từ lông mi dài cong đến sống mũi cao, dọc theo đường trượt đến đôi môi mỏng đang cười.

Một lúc sau, cô chủ động dính vào, hôn anh vài giây như chuồn chuồn đạp nước.

Khi Hạ Tuy Trầm muốn tiếp tục hôm sâu hơn, cô lại lùi lại và mím môi dưới, xung quanh đều là hơi thở của anh.

“Chúng ta trở về khách sạn trước đi.”

Trên xe làm chuyện xằng bậy không hay, Cố Thanh Sương muốn ngồi bên cạnh anh, nhưng lại bị anh ôm chặt.

Hạ Tuy Trầm nhìn cô cười, trầm giọng nói: “Không trở về khách sạn nữa, anh đưa em đến một nơi.”

Cố Thanh Sương sửng sốt một hồi, theo bản năng nhìn chiếc váy dạ hội nặng nề, sợ không tiện.

Ai biết Hạ Tuy Trầm đã chuẩn bị từ lâu, từ hàng ghế thứ ba lấy ra một hộp quà, bên trong là một chiếc váy lụa mỏng mới tinh sạch sẽ, đặc biệt chuẩn bị cho cô.

“Anh thay cho em.”

Lòng bàn tay của Cố Thanh Sương đè lại chiếc khóa kéo xuống, nhưng cũng không thể ngăn lại chiếc váy dạ hội sắp tuột ra, người đàn ông nhanh chóng kéo nó ra, toàn thân cô trắng mê người, chỉ có thể giả chết trong ngực anh.

Bộ váy dạ hội bị ném tùy ý lên ghế bên cạnh anh.

Hạ Tuy Trầm mặc quần áo cho cô, cúi đầu xuống, anh ôn nhu hôn lên cổ cô một nụ hôn: “Em đã gặp đứa trẻ rồi?”

Anh chủ động đề cập đến chuyện này, Cố Thanh Sương cơ thể vô thức cứng đơ lại, mím môi chấp nhận, đôi mắt đen láy nhìn về phía người đàn ông, cố gắng nhìn ra điều gì đó từ vẻ mặt bình tĩnh của anh.

Đáng tiếc Hạ Tuy Trầm từ đầu đến cuối vẫn bình tĩnh không gợn sóng, có thể khiến người ta sinh ra một ảo giác gì đó.

Anh vẫn thờ ơ với tất cả chúng sinh trên thế giới này.

Một lúc lâu sau.

Cố Thanh Sương điều chỉnh suy nghĩ của mình, mở miệng nói: “Đứa bé đó rất giống anh, quả thực là một bản sao thu nhỏ của anh…”

“Nếu như em nguyện ý sinh cho anh một đứa con, sẽ càng giống anh hơn đó.”

Hạ Tuy Trầm không biết đang nói đùa hay nói thật, anh chạm vào các đốt ngón tay thon dài của cô hết lần này đến lần khác. Nhẹ nhàng xoa.

Cố Thanh Sương muốn chạy trốn, nhưng lại bị anh cầm lấy tay nên chỉ có thể để mặc anh, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, nhẹ nhàng nói: “Đứa trẻ đó có quan hệ gì với anh, là con nuôi hay con ngoài giá thú cũng được … Hạ Tuy Trầm, em không muốn làm một người mẹ tiện nghi cho người ta, tốt hơn hết anh nên cho em một lời giải thích hợp lý và thỏa đáng. “

Hạ Tuy Trầm nắm chặt tay cô hơn, dừng lại một lúc, trầm giọng nói: “Đưa em đến một chỗ, đến rồi em sẽ biết.”

Cố Thanh Sương rũ mi xuống, không nói gì.

Nhìn thấy anh cúi đầu càng ngày càng gần, nhiệt độ ấm áp hòa cùng hô hấp của anh, thở vào vành tai của cô lời nói rất rõ ràng: “Vảy rồng của anh là em, hiện tại hay tương lai đều là như vậy, cho dù là con của chúng ta cũng phải do chính em sinh ra. “

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK