Phòng trang điểm không có người ngoài đến quấy rầy, Trình Thù muốn lau nước mắt cho cô, lại bị nước mắt nóng bỏng rơi lên mu bàn tay, ngay cả trái tim anh cũng phảng phất như bị vô số kim châm đâm đau đớn, lần đầu trong đời cảm giác được, được người khác yêu thương, lại đau lòng vì mình như vậy, hoá ra mùi vị là thế này.
Anh không tiếp tục dùng tay lau nữa, mà cúi đầu dùng sự dịu dàng trước nay chưa từng có, chậm rãi hôn lên mắt của cô.
Giang Điểm Huỳnh khóc đến mệt lả, mới đem khuôn mặt đầy nước mắt vùi ở trong cổ anh, cũng mặc kệ chuyện có thể làm ướt áo sơ mi của anh, vì khóc nhiều mà đến giọng nói cũng trở nên khàn khàn: “Thù Thù…”
Trước kia, thời điểm tình cảm giữa họ đang tốt đẹp nhất, cô từng lén gọi anh như vậy, nói là cách xưng hô thân mật với người đầu ấp tay gối của mình.
Trình Thù nghe thấy tiếng này, đáy mắt hơi dao động, biết rằng Điểm Điểm của anh đã quay trở lại.
“Anh ở đây, anh ở đây.”
“Cố Thanh Sương nói, hai năm trước anh đưa ra điều kiện để Chung Đinh Nhược không đến quấy rầy em, đó là chấp nhận mất một nửa số tài sản, anh là đồ ngốc hay sao? Khi đó là em cố ý muốn chia tay với anh, anh không sợ bản thân đến cuối cùng mất cả chì lẫn chài hay sao? ”
Giang Điểm Huỳnh lúc trước vẫn cho rằng cô và Trình Thù đã chia tay, mới rơi vào yên lặng.
Cho nên hai năm qua đều điên cuồng tham gia các chương trình tạp kỹ về tình yêu, gặp được người đàn ông hợp nhãn duyên liền trêu chọc, hoàn toàn không quan tâm đến việc Trình Thù nghĩ như thế nào. Thời gian dài trôi qua, cũng triệt để cắt đứt ý niệm có thể nối lại tình cũ.
Cô không biết rằng, lần cuối cùng Trình Thù giúp Chung Đinh Nhược, không phải vì niệm tình cũ, mà là vì cô.
Những khoảng cách trong đáy lòng Giang Điểm Huỳnh, trong nháy mắt đều đã được xóa đi, giờ cô đang thấy cực kỳ đau lòng, chỉ có thể lên tiếng tố cáo anh: “Anh thật sự là muốn chết rồi.”
Trình Thù tùy ý để cô đánh mắng, chờ cho cô phát tiết đủ rồi, mới đem những ngón tay thon dài kia đặt ở trong lòng bàn tay, vừa mở miệng, cổ họng đã khàn khàn: “Sau này chúng ta sẽ sống thật hạnh phúc, Điểm Điểm, em hãy để cho anh yêu em… Đừng bỏ rơi anh.”
Giang Điểm Huỳnh dán sát vào mặt anh, trong giọng nói cố gắng đè nén một tia run rẩy nói: “Từ tận đáy lòng của em, anh vẫn luôn là chân mệnh thiên tử lần đầu gặp trên máy bay kia, lúc em từ trong bóng tối choáng váng tỉnh lại, lần đầu tiên được nhìn thấy… người đàn ông dịu dàng nhất thế gian này. ”
–
Tang lễ của Chung Đinh Nhược, bên nhà họ Chung không có chuyện đại sự cần xử lý, lựa chọn cử hành vào một ngày thích hợp, trong lúc đó cũng có mời Trình Thù tham dự. Mà ngày tang lễ cuối cùng, cũng không thấy bóng dáng Trình Thù xuất hiện.
Chỉ có tài xế của Trình gia, đến tặng cho Chung phu nhân một phần lễ vật, bên trong là ảnh chụp chung Đinh Nhược năm mười tám tuổi.
Khi đó mái tóc thẳng màu đen của cô vừa dài qua vai, trên người mặc một chiếc áo sơ mi trắng phối cùng váy xếp ly dài, hai chân rất nhỏ, đứng dưới táng cây ngô đồng nghênh đón ánh mặt trời, đôi mắt đen nhánh sạch sẽ, lúc ấy còn chưa dính vào thứ gọi là lợi ích thế tục.
Đây là Chung Đinh Nhược năm đó Trình Thù yêu.
Đáng tiếc Chung Đinh Nhược của lúc ấy chỉ tồn tại trong thời gian ngắn ngủi, giống như bông hoa nhài tinh khiết màu trắng, hương hoa nồng đậm, lại chỉ nở một lần, rồi sau đó vĩnh viễn úa tàn.
……
Chung Đinh Nhược vì cái gì mà đi đến bước đường cùng này, Cố Thanh Sương khi gọi điện thoại cho Giang Điểm Huỳnh, một câu đã nói toạc ra chân tướng: “Cô ấy không khống chế được dục vọng, lòng tham lam của mình, mới bị chính những dục vọng ấy cắn ngược lại.”
Cô ta là đứa con gái không được sủng ái của Chung gia, lúc niên thiếu được Tạ gia lựa chọn để liên hôn, mới thay đổi được vận mệnh vốn có.
Sau này mặc dù việc dựng vợ gả chồng không được như ý muốn, nhưng có Tạ Lan Thâm làm chỗ dựa, lại có Trình Thù hết lòng thương yêu, cả đời này của Chung Đinh, sẽ may mắn không ai sánh bằng.
Cô ta có thể tập trung phát triển sự nghiệp của mình, muốn sưởi ấm, bất cứ lúc nào cũng có một người đàn ông đứng tại chỗ chờ cô.
Nhưng nếu Chung Đinh càng có được nhiều, lại càng không thể khống chế được dục vọng của mình.
Cố Thanh Sương nghĩ thầm, nếu lúc Chung Đinh Nhược lái xe đâm vào cầu, đã lựa chọn gọi cuộc điện thoại cuối cùng cho Trình Thù, hẳn là hối hận vì đã tự tay huỷ hoại từng thứ tốt đẹp nhất của mình, từng bước biến mình thành người phụ nữ xấu xa.
Giang Điểm Huỳnh nói qua điện thoại: “Có thể mỗi người lại có những cách nghĩ riêng, cùng là người bị thờ ơ trong gia tộc, bảo bối, cậu thì có cốt khí, thà ở trong giới giải trí lăn lộn kiếm cơm, cũng không muốn ở Cố gia làm một tiểu thư vô dụng… Mà Chung Đinh Nhược lại ham mê quyền thế mà gia tộc mang đến.”
Cố Thanh Sương lười biếng nằm trên ghế, thay đổi giọng điệu nói: “Muốn chiếm được lợi ích của gia tộc, cũng không phải chuyện dễ dàng, ít nhất cũng phải trực tiếp mất đi quyền tự lựa chọn hôn nhân của cuộc đời mình, về sau ai dám làm loạn tự ý muốn sắp xếp hôn phối cho Tiểu Lý Nhi nhà tớ, tớ nhất định sẽ lột da kẻ đó.”
“Hạ tổng không có lá gan này đâu?”
“Đám anh em của anh ấy thì có đó, cứ người nào có con trai, là lại có ý định muốn cho con đính ước với Tiểu Lý Nhi nhà tớ. Lần trước Tạ Lan Thâm thiếu chút nữa đã thuyết phục được Hạ Tuy Trầm dao động rồi.”
Tạ gia có một cặp song sinh nam, hai đứa trẻ giống nhau như đúc, cũng rất giống Tạ Lan Thâm, nhưng còn nhỏ, chưa định hình được tính cách.
Mà Hạ Tuy Trầm lại phá lệ có phần thiên vị con trai cả của Tạ Lan Thâm hơn, còn có ý muốn dạy cậu bé thư pháp, cảm giác giống như bồi dưỡng con rể từ nhỏ.
Cố Thanh Sương quay đầu lại, trực tiếp bỏ đi ý niệm của Hạ Tuy Trầm, lý do đơn giản vô cùng: “Tạ gia có cặp song sinh nam, đứa lớn tính cách trầm tĩnh, nói chuyện hay làm việc tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã rất có quy củ, về sau hơn phân nửa sẽ bị dưỡng thành tính tình nhạt nhẽo. Mà tính cách của đứa nhỏ từ bé đã bá đạo, quá biết tranh sủng… Gặp ai cũng nói là được Tạ Lan Thâm chiều chuộng nhất…”
“Anh, nhỡ đâu ngày sau hai đứa con trai của Tạ Lan Thâm vì tranh giành quyền thừa kế mà trở mặt, mục tiêu của bọn chúng sẽ là Tiểu Lý Nhi.”
Có Hạ gia ra sức ủng hộ, trên tay sẽ có thêm một phần lợi thế tranh quyền, đạo lý đơn giản như vậy, Cố Thanh Sương đều hiểu, huống chi là Hạ Tuy Trầm.
Hôm đó anh liền khéo léo cự tuyệt đề nghị thông gia của Tạ Lan Thâm, thậm chí đoạn tuyệt ý niệm này trong đầu: “Tiểu Quan Âm nhà cậu cũng có rất nhiều người thích, nếu như muốn thông gia, cũng chưa chắc là không được… Anh tôi có một đứa con trai, vừa lúc bằng tuổi con gái cậu.”
Tạ Lan Thâm khi đó đang pha trà, nghe nói như vậy, ngón tay thon dài lạnh lùng dừng lại hai giây, trực tiếp đổ nước trà đi, giọng điệu trên đôi môi mỏng lãnh đạm bình tĩnh: “Ra cửa rẽ trái, không tiễn.”
Bọn họ ở vòng tròn này, ai mà không biết Tạ Lan Thâm hao phí tâm huyết nuôi dưỡng con gái kỹ lưỡng như thế nào?
Trước khi Tiểu Quan Âm ba tuổi, đã chọn cho cô bé một danh sư để khai sáng, ở phương diện giáo dưỡng này, so với việc Hạ Tuy Trầm chăm Tiểu Lý Nhi thì Tạ Lan thâm vừa ôn nhu cũng lại nghiêm khắc, thỉnh thoảng còn bị người ta thầm trêu chọc.
Ngày sau, Tạ gia không biết là tiểu tổ tông nào lên ngôi, trở thành người thừa kế tương lai.
……
Cố Thanh Sương cùng Giang Điểm Huỳnh trò chuyện hơn một tiếng đồng hồ mới cúp máy, một lần nữa cô cầm lấy kịch bản bên cạnh lên, ngón tay mảnh khảnh cuộn lại, đang lúc muốn nhìn xuống, cửa phòng trang điểm bên kia khẽ kêu cạch một tiếng, bị ai đó nhẹ nhàng đẩy ra.
Mí mắt dày của cô lên khẽ nhấc lên, tầm mắt nhàn nhạt nhìn lại, chỉ thấy một cô bé mặc váy đỏ chậm rãi mở cửa, thò đầu ra, đôi mắt to đen nhánh tròn xoe, nhìn thấy Cố Thanh Sương, cái miệng nhỏ khẽ cong lên: “Mẹ?”
Giọng nói trong trẻo kia, có thể khiến trái tim Cố Thanh Sương trở nên mềm nhũn, cô vội vàng đứng dậy ôm lấy cô bé: “Sao con lại tới đây? Bố con đâu?”
Ngoài cửa, là Nghiêm Thuật với tây trang đen trên người, cười giải thích: “Hạ tổng có việc quan trọng không thể ngừng được, đã gọi cho tôi đến đón cô.”
“Tôi còn có một cảnh quay để bổ sung, phải đợi đến năm giờ rưỡi.”
“Không sao, vậy tôi không quấy rầy nữa.”
Nghiêm Thuật vừa đưa đứa nhỏ đến, sau đó liền biết ý mà rời đi, đi đến bên chiếc xe đỗ ở ngoài phim trường Hoành Điếm để đợi.
Cố Thanh Sương ôm con gái trở lại bàn trang điểm, khuôn mặt được trang điểm tinh xảo nở nụ cười rất hiền dịu, đầu tiên là hôn con gái, sau lại xoa đầu: “Con có nhớ mẹ không?”
Tiểu Lý Nhi gần đây đã nhận diện được mọi người, khả năng bắt chước cũng rất tốt, thấy được mẹ hôn, cũng chu miệng học theo đòi hôn lại mẹ: “Mẹ…”
Cố Thanh Sương cong hai mắt lên cười, lòng bàn tay xoa xoa khuôn mặt đáng yêu này: “Con bé này, chỉ biết gọi mẹ thôi sao? Con gọi thử một tiếng bố được không? ”
Tiểu Lý Nhi nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu, con ngươi đen nhánh khẽ chuyển động, hiển nhiên bình thường ở nhà Hạ Tuy Trầm cũng chỉ dạy cô bé gọi mẹ, chưa từng dạy gọi bố, còn không biết nên phát âm như thế nào.
Cố Thanh Sương không đọc kịch bản nữa, kiên nhẫn dạy con gái nửa tiếng.
Tiểu Lý Nhi tiếp thu cũng rất nhanh, cánh tay nhỏ bé ôm cổ mẹ, cái miệng nhỏ chậm rãi thốt ra từng chữ: “Bố… Bố”
Cố Thanh Sương thưởng cho con gái một cái hôn, dịu dàng khen ngợi: “Mẹ thật sự rất rất yêu con, con thật thông minh nha.”
Tiểu Lý Nhi chu môi, cũng học cách hôn lên trán mẹ: “Chụt.” Còn tự lồng tiếng cho chính mình.
Đến lúc phải quay phim bổ sung, nhân viên trong studio đều đã chuẩn bị sẵn sàng.
Cố Thanh Sương liền đem con gái giao cho Lạc Nguyên bế: “Giúp em trông chừng con bé một chút.”
Trong nhà Lạc Nguyên đã có đứa con thứ hai, nhưng lúc ôm Tiểu Lý Nhi lại cứng ngắc không động đậy được, sợ va phải chỗ nào, quay đầu lại sẽ bị Hạ Tuy Trầm xử chết.
“Quay sớm một chút đi, anh không trụ được lâu…”
Sự thật chứng minh, Tiểu Lý Nhi là cứ thấy có người liền có thể ôm, yên lặng nằm sấp trong lòng bác Lạc Nguyên xa lạ, qua khe cửa mở rộng, nhìn dáng vẻ lúc mẹ quay phim, thỉnh thoảng giọng nói trong trỏ khẽ kêu “a” một tiếng.
Lạc Nguyên nhìn kỹ cô bé này, phát hiện quả thật rất giống Cố Thanh Sương.
Ngay cả sở thích cũng di truyền sao, mới chưa đầy một tuổi đã đặc biệt hứng thú với việc quay phim, nghĩ đến đây, anh ta nhướng mày, trêu chọc khuôn mặt đứa bé: “Cáu thích xem mẹ quay phim sao? Hay là… Cháu cũng diễn thử một vở khóc nhé?”
Tiểu Lý Nhi nghe không hiểu ý tứ trong đó, nhưng cô bé có thói quen sạch sẽ, là từ khi sinh ra đã được Hạ Tuy Trầm rèn cho thành thói quen này.
Bình thường ngoại trừ việc hôn mẹ ra, rất không thích bị người lạ chạm vào mặt.
Lạc Nguyên không sợ chết khẽ ấn một ngón tay, trong nháy mắt liền chọc cho Tiểu Lý Nhi hai mắt ngân ngấn nước, ủy khuất mà khóc: “Oa oa…”
Nửa tiếng sau.
Cố Thanh Sương quay phim xong, ôm con gái vừa khóc đến mặt mũi đỏ bừng vào trong ngực dỗ dành, bên cạnh, Lạc Nguyên có mười cái miệng cũng không thể giải thích được cho rõ, chỉ có thể cầu xin nói: “Lat nữa quay về ngàn vạn lần cầu xin em đừng nói cho Hạ tổng biết, là anh chọc giận con gái anh ta khóc.”
“Anh Nguyên, không cần lo lắng, trẻ con khóc cũng có lợi cho sức khỏe thể xác và tinh thần.”
Cố Thanh Sương ngược lại không có tính toán hay tức giận gì, an ủi Lạc Nguyên vẫn đang kinh hồn bạt vía: “Anh chỉ chạm vào mặt mới khiến con bé khóc đã là khá lắm rồi… Ở nhà, Tiểu Lý Nhi không để cho bất cứ ai dễ dàng chạm vào mặt đâu.”
Lạc Nguyên: “Con bé còn nhỏ như vậy, có phải đã biết lớn lên bản thân sẽ có một khuôn mặt mỹ nhân hay không? ”
Nhỏ như vậy, đã quý trọng quá mức như thế rồi.
Cố Thanh Sương không nói nên lời: “…”
**
Xe của Nghiêm Thuật đã chờ ở bên ngoài Hoành Điếm, vừa đến năm giờ rưỡi, Cố Thanh Sương dùng tấm chăn mỏng quấn lấy con gái, bên cạnh còn có mấy vệ sĩ dùng ô đen che chắn, trước khi lên xe, ngay cả cô mặc váy gì mấy phóng viên âm thầm đi theo hòng chụp lén cũng không có cơ hội nhìn thấy.
Nhiệt độ trên xe được điều chỉnh không lạnh cũng không nóng, Cố Thanh Sương ngồi vững rồi, động tác mới nhẹ nhàng xốc chăn mỏng lên, Tiểu Lý Nhi từ trong bóng tối đã thấy ánh sáng, cũng không sợ, sau khi nhìn thấy mẹ, chớp chớp mắt hai cái, lập tức nở nụ cười.
Cố Thanh Sương cười theo, đem đổi tư thế để ôm con gái, mà ở ghế lái phụ bên kia, Nghiêm Thuật nói: “Phu nhân, bình sữa của Tiểu Lý Nhi ở ngay bên cạnh cô.”
Tính toán thời gian, đã đến lúc phải bổ sung năng lượng.
Cố Thanh Sương tiện tay với lấy, ai ngờ ở trong đống đồ bên cạnh, cô phát hiện ra có một chiếc nội y ren hồng, rõ ràng không phải của cô.
Bầu không khí trong nháy mắt ngưng đọng, Nghiêm Thuật nhìn thấy điều này cũng giật nảy mình: “Làm sao có thể xảy ra chuyện này được!”
Cố Thanh Sương đoán chừng đã nửa tháng cô không gặp mặt Hạ Tuy Trầm rồi, hiện giờ ở trên xe của anh phát hiện ra thứ đồ này, mí mắt rũ xuống, đầu tiên là tỉ mỉ quan sát một hồi, độ cong của đôi môi đỏ mang theo chút âm dương quái khí: “Cuộc sống bên ngoài của Hạ tổng các anh có vẻ rất phong phú nha…”
Nghiêm Thuật cảm giác được sau gáy vô cùng lạnh lẽo: “Phu nhân, tôi thề ngày thường Hạ tổng đều thủ thân như ngọc.”
Cố Thanh Sương không nghe anh ta giải thích, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, một lát sau mới lên tiếng: “Chiếc nội y ren màu hồng này là của ai, Hạ tổng nhà anh nếu giải thích không rõ… Có dính líu đến mấy thứ hồ ly, anh cũng không vô tội đâu, lời nói lúc ấy cũng không còn trọng lượng nữa.”
Nghiêm Thuật vô tội nằm không cũng dính đạn: “…”
“Bây giờ còn bốn mươi phút lộ trình, tốt nhất anh nên thẳng thắn để được khoan hồng, một người cũng không được bỏ qua, nói cho tôi biết nửa tháng nay có bao nhiêu người phụ nữ lên xe của Hạ Tuy Trầm?”
“Phu nhân, thật sự không có.”
Cố Thanh Sương cho anh ta cơ hội bỏ gian tà theo chính nghĩa nhưng anh ta lại không muốn, cũng lười nói nhiều.