Trong đoàn phim không ai biết tin về cuộc hôn nhân của cô, vậy nên lúc nhớ Hạ Tuy Trầm cô cũng chỉ có thể đợi đến đêm rúc trong chăn gọi video call cho anh.
Cô bận rộn, mà Hạ Tuy Trầm trong khoảng thời gian này cũng bận việc kinh doanh từ thiện, một lúc lâu sau, Cố Thanh Sương mới bất giác nhận ra: “Anh vẫn còn có tiền riêng à?”
Sau ban công của tiệc rượu ngoài trời là một khu vườn, những tia sáng ấm áp phác hoạ sườn mặt tuấn mỹ của Hạ Tuy Trầm. Anh tháo kính gọng vàng ra, đôi mắt quá mức chuyên chú mang theo chút ấm áp, môi mỏng cười như không cười nói: “Lúc trước không có… Giờ thì anh phải kiếm chút tiền nuôi vợ con.”
Năng lực kiếm tiền của anh quả thực giống như một cỗ máy in tiền phiên bản người, nhanh hơn nhiều so với việc Cố Thanh Sương vất vả đóng phim kiếm thù lao.
Đúng là làm người không nên đem ra so sánh, Cố Thanh Sương cắn cắn đầu ngón tay, hung hăng nói: “Ghét nhất mấy nhà tư bản xấu xa!”
“Bà Hạ, chồng bà bây giờ là một nhà từ thiện.” Hạ Tuy Trầm không chịu bị gán cho cái mác là tư bản. Rõ ràng là một con sói tinh ranh, lại muốn giả dạng làm người thuần lương vô hại nho nhã, ở trong giới cũng được lan truyền như một vị thần.
Cố Thanh Sương trở mình, dán mặt vào chiếc gối trắng, dùng đôi mắt đen láy nhìn người đàn ông qua màn hình điện thoại, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tên đại bịp… Trước kia ở chùa Nam Minh anh lừa em vất vả tích cóp của hồi môn, giờ lại lừa em vất vả đóng phim tích cóp tiền nuôi gia đình, bây giờ tài chính trong nhà đều bị anh lừa cả rồi.”
Hạ Tuy Trầm nghe thấy cô oán giận, tiếng cười của anh càng trầm thấp hơn: “Tất cả đều là để dành cho em, tất cả tiền của anh cũng đều là của em.”
Cố Thanh Sương không biết người khác kết hôn phân chia tài sản thế nào, nhưng cô với Hạ Tuy Trầm chỉ lãnh chứng mà không đi công chứng. Dù sao thì cô cũng chưa có kinh nghiệm, và cô cảm thấy cuộc hôn nhân của họ không phải là trong chớp nhoáng. Miệng thì oán giận hai câu, nhưng đáy lòng lại vì Hạ Tuy Trầm mà rất vui, anh rời khỏi nhà họ Hạ nhưng cũng có sản nghiệp của riêng mình.
“Đạo diễn nói… Người nhà tới đây có thể đến thăm, khi nào anh rảnh thì đến thăm em nhé?”
“Nhớ anh hả?”
“Không phải vậy, chỉ là vừa mới kết hôn, cũng nên có dáng vẻ là người đã có gia đình… Người nào đó cũng nên đến thể hiện chút nghĩa vụ của người làm chồng nhỉ.”
Cô nói chuyện vô cùng mờ ám.
Hạ Tuy Trầm được gợi ý, đáy mắt ấm áp dần tối lại, ngay cả hô hấp cũng không khống chế được, thấp giọng nói: “Tối nay anh đến gặp em, được không?”
Cố Thanh Sương bị lời này dọa sợ, không nghĩ chỉ vì một câu mà có thể khiến cho anh từ xa chạy đến tận Lĩnh Thành, cả người bỗng chốc bừng tỉnh: “Em còn chưa thông báo với đạo diễn đâu, nên giờ anh có đến cũng không vào được.”
“Em không nhớ anh à?”
“Không có thời gian.”
“Nhưng anh nhớ em… Nhớ đến nỗi đêm cũng không ngủ được.”
Khi Hạ Tuy Trầm nói mấy lời âu yếm, một chút cũng không kiệm lời, giọng nói khàn khàn như dán ở bên tai cô, anh hỏi cô hết lần này đến lần khác: “Thật sự không nhớ anh hả?”
Hai bên tai Cố Thanh Sương dần dần đỏ bừng, cô kéo chăn bông che mặt lại, một lúc sau, mới chậm rãi lộ ra đôi mắt đen sáng ngời: “Anh…” Cô đột nhiên chỉ lên góc trên cùng của màn hình, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, môi đỏ kinh ngạc nói: “Đó là Cố Văn Hàn à?”
“Ừm.”
Hạ Tuy Trầm căn chỉnh lại màn hình, cho cô thấy rõ và giải thích một cách chậm rãi: “Bố em muốn tham gia vào một số hoạt động từ thiện và gần đây ông ấy thường tham dự những buổi tiệc rượu như thế này.”
Muốn tiến vào giới thượng lưu Tứ Thành, Cố Văn Hàn trước tiên phải tỏ ra thân thiết với Hạ Tuy Trầm cùng vị họ Tạ kia, mà so ra, ông ta đã từng uống rượu cùng Hạ Tuy Trầm, cũng coi là quen biết hơn chút, cho nên gần đây thường xuyên tiếp xúc.
Buổi tiệc rượu này, là Hạ Tuy Trầm dẫn Cố Văn Hàn đến.
Cố Thanh Sương không biết chuyện đó, sau khi cúp điện thoại, người bên kia là Cố Văn Hàn, cũng không biết chuyện cô với Hạ Tuy Trầm.
Ông ta gặp việc vui tâm trạng sảng khoái, thậm chí còn trêu chọc Hạ Tuy Trầm, đến việc vợ mới cưới của anh tên họ là gì cũng quên hỏi, một lòng chỉ nhớ đến hoạt động từ thiện có lợi cho sản nghiệp Cố gia kia, lúc sau càng hưng phấn, còn đưa ra ý nghĩ muốn làm anh em kết nghĩa với Hạ Tuy Trầm.
Hạ Tuy Trầm nhàn nhạt cười: “Cố tổng, tôi sợ quan hệ của chúng ta không thích hợp làm anh em.”
Cố Văn Hàn cho rằng anh không thích mình vì cách biệt tuổi tác, gật đầu nói: “Con gái nhà tôi, so ra cũng chỉ kém Hạ Tổng ba, bốn tuổi… Quả thật tôi với cậu không hợp làm anh em, hay là khi nào gặp nhau, tôi kêu con gái gọi cậu bằng chú.”
Hạ Tuy Trầm môi mỏng khẽ giật: “Gọi anh là được rồi.”
Cố Văn Hàn nói đùa: “Ngày khác gặp mặt, tôi sẽ nói con bé nhận cậu làm anh.”
Mối quan hệ thân thiết nhảy cấp thế này, cho dù không có huyết thống cũng có thể gượng ép nhận nhau, người khác thấy thế cười mà không nói, chỉ có Cố Tổng vô cùng hài lòng, vẻ mặt vui vẻ không giấu được hiện lên bên ngoài dáng vẻ của người đàn ông đã có tuổi này.
Trái lại, Hạ Tuy Trầm trước sau luôn giữ một phong thái khiêm tốn và nhã nhặn, sau khi kết hôn, anh càng biết che giấu khía cạnh sắc sảo của mình, nhìn qua cực kỳ bình dị gần gũi, một chút vẻ xa cách cũng không thấy.
Tiệc rượu kết thúc.
Hạ Tuy Trầm đích thân đưa Cố Văn Hàn, người đang trong tình trạng say xỉn trở về dinh thự. Sau khi xuống xe, Cố Văn Hàn nhận ra nơi này không phải là khách sạn, hỏi hai câu, lúc biết rồi mới nói: “Tôi thế nào lại không biết xấu hổ làm phiền Hạ Tổng rồi……”
“Không sao, biệt thự này vốn là nơi chuẩn bị để cho bố vợ tôi ở, giờ cũng không có ai.”
Hạ Tuy Trầm nhẹ nhàng giải thích qua, còn nói ông ta có thể ở lại bao lâu tùy thích, làm Cố Văn Hàn cảm động, nắm lấy cổ tay anh nói: “Chúng ta càng tiếp xúc càng thấy có duyên, không bằng tôi nhận cậu làm con nuôi.”
Thư ký bên cạnh vội vàng tiến lên giúp đỡ, lập tức chuyển hướng chú ý của Cố Văn Hàn, ông ta nhìn kiểu cách biệt thự rất vừa mắt: “Vậy thì tôi sẽ ở mấy ngày.”
Đưa người xong, Hạ Tuy Trầm liền lên xe rời đi, chỉ còn lại có Nghiêm Thuật cùng hai người thư kí.
Một người trong số họ thấp giọng thảo luận: “Tôi thấy vị họ Cố kia đối với con gái ruột mình cũng không phải quan tâm gì cho lắm…… Đã làm bố vợ người ta rồi mà cũng không biết, sao Hạ Tổng vẫn còn cho ông ta thể diện vậy.”
Nghiêm Thuật liếc mắt và nói: “Trong đây nhất định là có ẩn tình, Hạ Tổng và cô Cố trải qua bao sóng gió ngăn trở, hiện giờ vất vả lắm mới tu thành chính quả. Hạ Tổng đương nhiên không muốn bị Cố gia xen vào làm cho cuộc hôn nhân trở nên không mỹ mãn, muốn nhà họ Cố tình nguyện ưng thuận với cuộc hôn nhân của họ, thà rằng được người thân bên cạnh chúc phúc… Còn hơn bị người nhà phản đối, gia tộc xa lánh, không phải sao?”
Hạ Tuy Trầm sở dĩ tình nguyện cho Cố Văn Hàn thể diện, đều là vì Cố Thanh Sương.
Còn có một lý do lớn hơn, điều này thì Nghiêm Thuật không nói cho cô thư ký bên cạnh biết.
Điều quan trọng là, Hạ Tổng đã tham khảo ý kiến của một bác sĩ tâm lý có uy tín trong ngành, đối với căn bệnh bài xích của Cố Thanh Sương, luôn tiêu cực với hôn nhân là do ảnh hưởng từ cuộc hôn nhân không hạnh phúc của bố mẹ cô, do đó phải tìm cách chữa khỏi cho cô.
Bác sĩ tâm lý có đưa ra một kiến nghị, đó là Hạ Tuy Trầm nên từ từ tạo dựng một cuộc sống hôn nhân hạnh phúc, lâu dần, Cố Thanh Sương sẽ hình thành cảm giác an toàn trong cuộc hôn nhân của họ, và từ từ quên đi nỗi ám ảnh trong quá khứ vì chuyện của bố mẹ.
Một cuộc hôn nhân mỹ mãn, sao có thể để mấy người trưởng bối trong nhà phá hỏng được.
Đối với Hạ Tuy Trầm bây giờ, Cố Thanh Sương là quan trọng nhất, miễn là chuyện liên quan tới cô thì đều cực kì thận trọng và cẩn thận…
……
Cố Thanh Sương đang ở Lĩnh Thành xa xôi, gần đây lại lên hot search, nguyên nhân là trên mạng có người kiếm cớ gây chuyện, bôi nhọ cô không có vai diễn kinh điển, chỉ có thể dựa vào nhan sắc để đi lên. Sau đó, một blogger theo dõi cô lâu năm đã đăng một video ghép các cảnh quay phim của cô vào một video.
Trong video, là vai diễn mà cô đã đóng trong tác phẩm xuất đạo.
Sau khi nó được đăng trên Internet, đã được chuyển tiếp bởi nhiều tài khoản và phương tiện truyền thông giải trí, người hâm mộ để lại lời nhắn ủng hộ.
Ngay lập tức, một số cư dân mạng phát hiện ra rằng Cố Thanh Sương có rất nhiều cảnh treo trên dây cáp, tùy tiện chụp một bức hình cũng trở nên tuyệt mỹ, trông cô còn chuyên nghiệp hơn nhiều so với các nữ diễn viên bên cạnh, ngay sau đó chủ đề #Cố Thanh Sương, tiên nữ bay# đã trở thành hot search đứng đầu bảng.
Ngay cả khi đang quay bộ phim mới《Dress Up 》, cũng có không ít những cảnh kinh điển.
Một số chuyên gia trong lĩnh vực giải trí đã chú ý đến, họ cho rằng đoàn đội chế tác điện ảnh đầu tư như vậy nhất định sẽ chiếm ngôi đầu bảng phòng vé vào cuối năm nay.
Khả năng diễn suất của Cố Thanh Sương trong hai năm gần đây ai cũng thấy rõ, ban đầu cư dân mạng theo dõi cô đều là vì ngoại hình, nhưng về sau họ mới thấy Cố Thanh Sương chuyên tâm đóng phim như thế nào, không giống kiểu lưu lượng bị nhà tư bản khống chế, liên tiếp nhận những kịch bản chất lượng cao, đại ngôn nhãn hiệu cũng đều là xa hoa, sự nghiệp cũng dần nở rộ.
Cho đến buổi cuối buổi quay phim《 Dress Up 》, Cố Thanh Sương cũng nghiêm túc ở lại đoàn phim, không rời nửa bước.
Cô làm quen thêm với mấy phóng viên giải trí, khi không có việc gì làm lại vào group chat với mấy phóng viên nằm vùng đang theo dõi mình để nói chuyện phiếm.
Trong lúc nói chuyện, những phóng viên giải trí đó sẽ tán gẫu một vài tin tức nội bộ cho cô. Chẳng hạn, họ nghi ngờ nữ diễn viên Khương Nại đã sinh con thứ hai nhưng không tìm được bằng chứng nào, hoặc là tiểu hoa đán Trì Châu có phải đang mang thai sinh đôi hay không, hoặc là có một paparazzi đào được tin Dịch Tiểu Dung tháng trước thường xuyên ra vào bệnh viện tư nhân, nghi là bí mật sinh con cho một doanh nhân giàu có.
Cố Thanh Sương trực tiếp bỏ qua hai chuyện bát quái đầu tiên, cố ý nhấn mạnh sự chú ý vào tin của Dịch Tiểu Dung: “??? Mọi người có chụp được ảnh minh chứng không?”
Bình dấm chua Bánh bao nhỏ mao mao trả lời: “Tôi đã chụp được chứng cứ ảnh hậu đi khám ở phòng khám phụ khoa, cấp trên kêu tôi sửa lại bản thảo, thứ tư sẽ có.”
Cố Thanh Sương không trả lời, một giờ sau đã không thấy cô xuất hiện.
Các phóng viên giải trí trong đoàn tự động hiểu rằng nữ thần đã mệt mỏi vì quay phim ở Hoành Điếm, đồng loạt nhắn:
—— “@Nữ thần Cố Thanh Sương ngủ ngon”
**
Ban đầu, các phương tiện truyền thông đã hạ quyết tâm muốn tiết lộ tin tức của Dịch Tiểu Dung vào thứ tư, nhưng tới thứ tư, một doanh nhân giàu có bí ẩn đã mua video với giá cao, vô duyên vô cớ chơi mọi người một vố, khiến bên dưới tài khoản weibo chính thức của blog đăng tin đều bị fans mắng đến không ngóc đầu nổi.
Gần đây, những phóng viên giải trí trong vòng này đều bị người ta kẹp đuôi.
Sau khi kết thúc quá trình quay 《 Dress up 》, Cố Thanh Sương đã bí mật bay trở về Tứ Thành ngay trong đêm.
Hành trình của cô vẫn chưa được công bố, ngoài việc gửi lời chào đến các phóng viên giải trí trong nhóm, các fan cũng không hề biết, chờ đến buổi tối lúc xuống máy bay, cô một mình từ sân bay gọi taxi rời đi.
Mùa đông lạnh giá đã đến, mọi người ai cũng đều quấn chiếc áo khoác dày, Cố Thanh Sương sợ gió lạnh cũng không ngoại lệ, cô còn mang theo chiếc mũ len đỏ, mái tóc dài dọc theo bả vai xoã xuống, đem khuôn mặt dấu sau chiếc mũ và mái tóc, chỉ có bàn tay là lộ ra ngoài, ánh mắt xinh đẹp ánh lộng lẫy phản chiếu trong bóng đêm.
Cô bắt taxi đến khách sạn Duyệt Đình, biết Hạ Tuy Trầm đang tiếp đãi khách hàng trong sảnh tiệc ở đây nên không quấy rầy anh, mà đi tìm Nghiêm Thuật bí mật lấy thẻ phòng rồi kéo vali lên tầng cao nhất.
Sau khi vào cửa, Cố Thanh Sương cởi chiếc áo khoác màu đen xuống, bước vào phòng, mặc bên trong là chiếc áo len rộng màu trắng có cổ tròn, hướng về phía phòng thay đồ, ở đoàn phim đóng phim đã ba tháng, cô đã gầy đi không ít, sau khi cởi hết quần áo ngoài ra, cô tùy ý lấy một chiếc áo sơmi của đàn ông mặc vào, đi chân trần.
Trước khi Hạ Tuy Trầm quay trở về, Cố Thanh Sương cũng đã kiểm tra xong.
Rất tốt, không có dấu vết của phụ nữ lạ trong phòng tắm và giường ngủ, khách sạn đã chuẩn bị một hộp sáu gói, số ít khác thì được đặt trong ngăn kéo.
Cô ôm chiếc gối trắng như tuyết, lười biếng nằm trên mép giường, đối diện với ánh đèn từ hàng ngàn ngôi nhà bên ngoài cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn, cô đưa tay lấy điện thoại di động ra, mở WeChat nhắn tin cho Hạ Tuy Trầm: “Anh, anh vẫn còn ở bữa tiệc sao?”
Hạ Tuy Trầm ở bên kia không thấy trả lời, chắc là anh đang bận rồi.
Cố Thanh Sương lại cùng Giang Điểm Huỳnh nói chuyện phiếm đêm khuya, chụp ảnh màn hình rồi bàn tán mấy tin tức trong nhóm của các phóng viên giải trí.
Giang Điểm Huỳnh: “Ôi là trời, người như Cố Văn Hàn mà cũng có ngày chết trong tay đàn bà sao?”
Dịch Tiểu Dung có tám phần là đã mang thai, những phóng viên giải trí này cũng rất cần cù siêng năng nằm vùng, tin tức mà họ chụp được tính chân thật cũng rất cao, Cố Thanh Sương từ tốn đáp: “Bà nội tớ sẽ không đồng ý để cô ta vác bụng bầu vào cửa nhà họ Cố đâu.”
Sở dĩ chắc chắn như vậy là bởi Cố gia quá xem trọng mặt mũi, năm đó vì Phó Uyển Uyển là khuê nữ của gia tộc vừa phá sản mà bà nội Cố Thanh Sương đã rất không ưa mắt, cho dù đã gả vào nhà họ Cố thì vẫn thầm nói gia đình Phó Uyển Uyển phá sản nghèo hèn, muốn dựa vào con gái để bám lấy hào môn. Sau đó Phó Uyển Uyển cũng không muốn tiếp tục làm khuê nữ nữa, quyết định đăng kí thi vào học viện điện ảnh, chuyện này càng khiến nhà họ Cố tức giận, đến độ suýt chút nữa muốn đoạn tuyệt quan hệ với bà. Đã nhiều năm trôi qua như vậy, nhưng chưa từng công nhận danh phận của người con dâu này với bên ngoài.
Cố Thanh Sương không quan tâm ai là mẹ kế của mình cũng như việc liệu cô có thêm đứa em cùng cha khác mẹ nào nữa hay không.
Cô đã sớm không xem mình là người nhà họ Cố, còn nói riêng với Giang Điểm Huỳnh: “Cố Văn Hàn lăn lộn ở ngoài cũng mấy chục năm, thế mà còn chưa đi triệt sản, thật là thất sách.”
Giang Điểm Huỳnh gửi một biểu tượng cảm xúc cười ha ha, có lẽ là cười đến đau bụng mất rồi, giọng nói gần như tắt thở truyền đến: “Đúng là con gái rượu cùng huyết thống.”
Nhưng chỉ một lát sau, cô đã chụp màn hình ảnh Dịch Tiểu Dung mới đăng trong vòng: 【Tôi không ngờ một ngày nào đó, loại chuyện này lại xảy ra trên người tôi. 】
Phía dưới bình luận đều là người trong vòng, sôi nổi hỏi cô ta đã xảy ra chuyện gì.
Dịch Tiểu Dung còn chưa kịp trả lời, không ngờ bị Tưởng Tuyết Ninh phá ngang, cô ta để lại bình luận: 【Cô Dịch, người sảy thai hay sinh non thường thể chất yếu, cô có thể đi đến trung y, bồi dưỡng cơ thể. 】
Giang Điểm Huỳnh cười như được mùa: “Ôi mẹ ơi, cứu mạng, bạn gái cũ của Thẩm Tinh Độ là một thứ gì đó rất đáng sợ.”
Bình luận này ngay lập tức bị Dịch Tiểu Dung xóa trong vài giây, sau đó được làm mới lại. Ngay cả vòng kết nối bạn bè cũng chỉ hiển thị được ba ngày.
Tuy nhiên, từ những lời của Tưởng Tuyết Ninh có thể dễ dàng đoán ra rằng, cái thai kia của Dịch Tiểu Dung khả năng cao là khó giữ.
Cố Thanh Sương với Giang Điểm Huỳnh tiếp tục hàn huyên một lát, lúc này Hạ Tuy Trầm mới gọi điện thoại tới.
Bị tập kích bất ngờ, điện thoại gần như tuột khỏi tay cô, Cố Thanh Sương hơi hắng giọng rồi mới bấm nút nghe: “Alo?”
Ở đầu dây bên kia, chỗ Hạ Tuy Trầm có nghe thấy tiếng thang máy truyền đến, hẳn là tiệc tối đã kết thúc, đang trên đường trở về phòng, giọng nói của anh trầm thấp khàn khàn: “Mới vừa kết thúc xong tiệc xã giao… Tối nay em có bận không?”
Cố Thanh Sương cong môi cười, cố ý nói: “Rất bận nha… Vừa rồi, một diễn viên cùng đoàn đã tỏ tình với em, anh à, anh nghĩ em có nên cân nhắc không?”
Tinh một tiếng, thang máy đã lên đến tầng cao nhất.
Hạ Tuy Trầm cất bước đi ra, ngữ điệu không nhanh không chậm, nhưng lại lộ ra ba phần nguy hiểm: “Em tự suy nghĩ xem có được không?”
Trước lời nói của anh, Cố Thanh Sương cảm thấy ớn lạnh ở cổ, nhưng vẫn cố gắng giả vờ: “Em không sợ anh đâu.”
“Bây giờ là 9 giờ 10 phút 3 giây. Nếu anh đáp phi cơ riêng đến chỗ của em, chuyến đi sẽ kéo dài thêm hai giờ……” Hạ Tuy Trầm vui lòng nhắc cô qua điện thoại rằng nếu cô làm người đàn ông của mình lo lắng thì việc qua đó bắt người chỉ là chuyện trong phút chốc.
Lại tinh một tiếng, điện thoại di động và bên ngoài truyền đến động tác quẹt thẻ đi vào.
Cố Thanh Sương theo bản năng quay đầu lại nhìn ra bên ngoài, thấy đèn cũng đã sáng, nhịp tim bắt đầu tăng tốc, giọng nói giữa môi và răng khẽ vang lên: “Anh.”
“Ừm?”
“Nghe Nghiêm Thuật nói…… Đêm nay có một nữ minh tình đã cố ý lẻn vào phòng anh, đúng không?”
Bên kia im lặng mấy giây, Cố Thanh Sương cười: “Muốn biết có phải hay không anh thử đến bên giường kiểm tra một chút?”
Lời còn chưa dứt.
Hạ Tuy Trầm đã đi đến cửa phòng ngủ, anh nhìn thấy Cố Thanh Sương đang ngồi quấn trong chiếc chăn bông màu trắng như tuyết, mái tóc dày xõa xuống, đang mỉm cười với anh.
Đã hơn một tháng kể từ lần cuối anh đến đoàn phim thăm cô.
Nhìn cô lúc này, giống như anh chưa từng nhìn thấy cô bao giờ, ánh mắt Hạ Tuy Trầm ngập tràn cảm xúc, anh dùng tay trái đóng cửa lại, chậm rãi đi tới cởi thắt lưng ra.
Cố Thanh Sương thấy tư thế này của anh cũng không sợ, nhỏ giọng mà oán trách: “Vừa nhìn thấy em, anh đã như thế này rồi à?”
“Không như vậy thì em nghi ngờ anh ở bên ngoài bao nuôi người phụ nữ khác?”
Hạ Tuy Trầm nhấc cô ra khỏi chăn, áp vào người mình, cô đang tuỳ ý mặc một chiếc áo sơmi của anh, không cần phải cởi quần áo nhiều, rất thuận tiện.
Cố Thanh Sương chỉ có thể duỗi tay nắm chặt tủ đầu giường, đầu gối tuyết trắng cọ xát vào mép giường, một lúc sau mới chợt nhớ ra chuyện quan trọng nên không để anh tiếp tục, hơi đứng dậy, vòng tay mảnh khảnh ôm lấy người đàn ông: “Anh à, đồ do khách sạn này chuẩn bị, không phải kích cỡ của anh.”
Ban nãy cô cũng vội vàng nhìn thoáng qua, thực sự cũng không muốn làm chuyện đó.
Lần trước bị lỡ ở chùa Nam Minh, lo lắng mất hai tháng, còn sợ là đã có thai rồi.
Cũng may Hạ Tuy Trầm vẫn còn lý trí, đặt cô lại trong chăn bông, rồi cúi đầu hôn lên trán cô: “Anh đi tắm.”
Cố Thanh Sương nhân lúc anh đi vào phòng tắm, cài lại cúc áo sơ mi, ôm đầu gối ngồi ở mép giường chờ, tiếng nước vang lên gần nửa giờ sau mới dừng lại, Hạ Tuy Trầm không mặc gì đi ra ngoài, còn mang theo mùi hương sữa tắm thoang thoảng.
Khách sạn cung cấp đầy đủ hệ thống sưởi, anh cũng không sợ lạnh, vừa chạm vào giường, Cố Thanh Sương đã vội vàng lôi kéo chăn chùm kín người.
Hai người mới kết hôn, ở bên nhau như thế nào cũng không thấy chán.
Hạ Tuy Trầm ôm thân thể ấm áp của cô vào lòng, bàn tay anh xoa xoa đôi tay nhỏ bé của cô, đôi môi mỏng phát ra giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Quay xong bộ này, lần tham gia đoàn phim tiếp theo là khi nào?”
Cố Thanh Sương lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Em không nhận thêm vai nào trong sáu tháng tới, chuyên tâm nghiên cứu kỹ thuật diễn xuất.”
Thực tế là vì cô phải chú tâm vào kịch bản bộ 《 Snow Night》 của Chử Tam Nghiên lúc trước bị buộc hoãn lại.
Vừa vặn đúng dịp nghỉ phép, cũng có thể hưởng thụ cuộc sống sau khi mới kết hôn với Hạ Tuy Trầm.
“Chà, anh Nguyên cho em nghỉ nửa tháng …… Anh, anh có thiếu một cô thư ký trẻ đẹp không?”
Hạ Tuy Trầm trong mắt hiện lên ý cười, có vẻ anh rất hài lòng vì cô không gia nhập thêm đoàn phim nào trong nửa năm, anh dùng ngón tay thon dài vuốt vuốt khuôn mặt cô: “Thư ký thì anh không thiếu nhưng tình nhân nhỏ thì có thể nuôi thêm một cô.”
Cố Thanh Sương dùng hàm răng trắng như tuyết cắn đầu ngón tay, giống như mèo con làm nũng: “Em mới không dám nhận làm tình nhân nhỏ của anh……”
Những ngón tay rõ ràng các khớp xương của Hạ Tuy Trầm di chuyển vào giữa môi và răng cô, chạm vào đầu lưỡi mịn màng của cô, từ từ quấn lấy, trong khi đó hơi thở của Cố Thanh Sương trở nên ngưng trệ, đuôi mắt cô đỏ bừng lên.
“Anh.”
“Hừm, còn muốn cắn không?”
……
Ngày hôm sau Cố Thanh Sương thức dậy muộn, khi mở mắt ra đã thấy một mình trên chiếc giường đôi màu trắng, cô nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ một lúc vẫn chưa hoàn hồn, chợt nghe thấy tiếng nói chuyện của thư kí và Hạ Tuy Trầm ở bên ngoài vọng vào, sau một lúc lâu, cửa phòng bị đẩy ra.
Là bóng dáng Hạ Tuy Trầm đang khoác chiếc áo choàng đen, mặt lụa có thêu vân sọc, xếp nếp rất đẹp và tôn lên vóc dáng mảnh mai của anh. Khuôn mặt tuấn tú ngẩng lên, đối diện với ánh ban mai nhàn nhạt ngoài cửa sổ cao từ trần đến sàn, trên sống mũi cao đeo là một cặp kính gọng vàng, trông khí chất lạnh lùng trầm mặc lại thanh lãnh cấm dục.
Cố Thanh Sương giật mình, thất thần một lúc, chưa bao giờ cô thấy Hạ Tuy Trầm ăn mặc như vậy, giờ phút này anh giống như viên ngọc trai đen quý giá, làm người khác nhịn không được muốn chạm vào.
“Anh…”
“Em đi thay sườn xám đi.” Hạ Tuy Trầm không đi đến ôm cô, mà đưa ra một chiếc sườn xám bằng lụa màu xanh đậm, dài đến mắt cá chân, như thể nó được may đo cẩn thận cho cô.
Cố Thanh Sương trong lòng bỗng hoang mang, cho đến khi nghe được lời giải thích trầm thấp êm tai của anh: “Hôm nay là tiệc mừng thọ của lão tộc trưởng, anh sẽ đưa em đến tham dự.”
Tiệc mừng thọ cô từng tới dự, cách đây cũng đã hai năm, Cố Thanh Sương lần thứ hai mới trở lại ngôi nhà có tuổi đời hàng thế kỷ của Hạ gia.
Sân viện trong ngoài treo đầy đèn lồng màu đỏ, tất cả những người được mời đều là những người thân trực hệ của gia đình.
Hai người đến nơi thì vẫn còn sớm, đi dọc theo hành lang dài sẽ gặp mấy vị khách, quản gia và người hầu đều kính cẩn chào hỏi dẫn đường cho họ, duy chỉ có Hạ Tuy Trầm là không được tiếp đãi, họ đối xử lạnh nhạt với anh như vậy khiến cho Cố Thanh Sương trong lòng vô cùng khó chịu.
Đảo mắt, khi bước vào đại sảnh, Hạ Tuy Trầm đã nắm lấy tay cô, gần như ngay lập tức tất cả mọi người có mặt đều mơ hồ nhìn về phía này.
Dưới ánh đèn vàng mờ ảo, đặc biệt là Cố Thanh Sương, người mặc một chiếc sườn xám cổ điển, đi bên cạnh người đàn ông cực phẩm. Khi chiếc váy di chuyển, nó như phát ra ánh sáng dịu dàng, cô bước chân rất chậm, vòng qua tấm bình phong, hai người dọc theo bậc thang đi lên lâu.
Trong quá trình này, xung quanh đều im lặng, sau một vài giây, mới có người thấp giọng bàn tán.
Hạ Tuy Trầm trước tiên đưa cô đi gặp mặt lão tộc trưởng, lão tộc trưởng đang được rất nhiều người vây quanh hỏi han, theo thói quen, anh đưa cô đến một chiếc bàn yên tĩnh ngồi xuống, chỉ cách đó mấy bàn, có thể thấy rõ mấy người của nhà họ Hạ. Sau khi họ hỏi thăm xong lão tộc trưởng thì đi tới trước mặt Hạ Vân Tiệm nói chuyện.
Cứ như vậy, bên này càng có vẻ quạnh quẽ.
“Cô của anh trông khí sắc có vẻ không tốt lắm.”
Cố Thanh Sương nhìn thấy Hạ Ngữ Liễu cũng ở đây, bà ta cũng mặc một bộ sườn xám tinh tế, ngồi ngay ngắn ở ghế chủ vị phía dưới, chỉ là dù có trang điểm tinh xảo đến mấy, cũng không che giấu được nụ cười gượng. Thỉnh thoảng bà ta nhấp một ngụm trà, độ cong trên khóe môi liền biến mất.
Hạ Tuy Trầm thong thả ung dung nhìn cô châm trà, cũng không thèm để ý đến người chủ vị bên kia, mỉm cười: “Em muốn qua đó nói mấy câu sao?”
Máu anh hùng muốn bảo vệ người của mình của Cố Thanh Sương lại nổi lên, cô đi tới nắm cổ tay thon dài của anh, nói: “Không cần, cô của anh vì muốn giúp Hạ Vân Tiệm đi lên vị trí cao nhất nên mới nhẫn tâm với anh, người như vậy em không cần quan tâm làm gì.”
Đôi môi mỏng của Hạ Tuy Trầm khẽ cong lên, dường như đối với thái độ của người nhà Hạ gia anh không thèm để ý, trong bữa tiệc mừng thọ, sự tồn tại của anh như vô hình với họ vậy. Chỉ có Cố Thanh Sương nhìn thế lại đau lòng, cả buổi cứ dính bên người anh, mềm giọng tâm tình dỗ dành: “Vừa rồi cô của anh còn trừng mắt liếc Hạ Vân Tiệm một cái, đây chính là đấu tranh nội bộ gia đình sao? Anh… Vẫn là người thoải mái tự tại nhất.”
Bữa tiệc mừng thọ đã diễn ra được một nửa.
Trên lầu hai, mấy người trẻ tuổi dần dần đi mất, nhưng mấy người lớn tuổi đều lộ mặt, nhỏ giọng nói chuyện phiếm bên cạnh vị tộc trưởng già, nhìn xung quanh bốn phía, ngoại trừ Hạ Vân Tiệm đang ngồi trên ghế với một tách trà sứ trắng, họ là những người duy nhất ở lại.
Cố Thanh Sương đáy lòng có điểm nghi hoặc, thậm chí nhìn thấy Hạ Ngữ Liễu được người hầu dìu xuống lầu, liền nói nhỏ với người đàn ông bên cạnh: “Anh, lão tộc trưởng ở bên kia đang bàn chuyện, chúng ta có nên tránh đi không?”
Hạ Tuy Trầm trên tay cũng cầm một tách trà bằng sứ trắng, anh chỉ uống nửa ngụm, rất có hứng thú mà nhìn cô, thần sắc cười như không cười nói: “Không cần đâu.”
Cố Thanh Sương chậm rãi uống một hớp trà, không nhìn được tò mò lên tiếng hỏi một câu: “Lão tộc trưởng đang nói chuyện gì vậy?”
“Bữa tiệc mừng thọ này, cũng là ngày lão tộc trưởng lui về nghỉ hưu.”
Người trả lời câu này là một người đàn ông khác với giọng điệu trầm thấp mang theo ý cười, không biết đến từ khi nào, Cố Thanh Sương nhìn lên, là một người đàn ông trung niên, tao nhã mới từ chỗ lão tộc trưởng đi tới.
Cố Thanh Sương nhận ra ông ta, năm đó chính là vị này, đã tự mình lên chùa Nam Minh đem ngọc bài giao cho Hạ Tuy Trầm.
“Chúng ta có duyên chạm mặt hai lần, còn chưa tự giới thiệu thì phải?”
Thái độ của một người đàn ông trung niên này đối với Cố Thanh Sương rất lịch sự và nhã nhặn, không có nửa phần cao ngạo của bậc trưởng bối đàn áp hậu bối, ông ta tươi cười hiền lành: “Dựa theo bối phận của Hạ gia, tôi cũng xem như là chú năm của Tuy Trầm.”
“Chào chú năm.” Cố Thanh Sương đứng lên nói chuyện, môi đỏ khẽ động, còn chưa kịp nói lời nào, người đàn ông trung niên tao nhã đã gật đầu nói: “Ta biết cháu, phu nhân của tộc trưởng nhỏ.”
Từng câu chữ của ông ta, Cố Thanh Sương đều có thể nghe hiểu, duy chỉ có vế cuối cùng: Phu nhân của tộc trưởng nhỏ.
Đôi mắt đen nhánh xinh đẹp lộ ra vẻ khó hiểu, theo bản năng quay đầu nhìn về phía Hạ Tuy Trầm vẫn ngồi ngay ngắn ở bên cạnh, ánh sáng đèn lồng phác hoạ từng đường nét khuôn mặt anh, thần sắc vẫn bình tĩnh, đầu ngón tay vẫn đang mân mê tách trà nóng, đưa lên đôi môi mỏng nhấp một ngụm, còn chưa thấm nước, lại tạm dừng trong giây lát.
Người đàn ông trung niên nho nhã nhanh chóng đi tới, dùng lòng bàn tay vỗ nhẹ lên vai Hạ Tuy Trầm rồi cười đầy ẩn ý: “Tộc trưởng cũ của chúng ta không nói cho cháu biết sao? Tối nay, lão tộc trưởng thoái vị không còn lo chuyện của gia tộc nữa, từ nay Tuy Trầm sẽ tiếp vị… Ngôi nhà thế kỷ này sẽ là nơi ở mới cưới của hai người.”
Từ tối nay trở đi.
Gia tộc Hạ thị một lần nữa được cải tổ, đã đến lúc phải thay thế một số người và một số thứ.
Các quy tắc đều sẽ được thiết lập bởi Hạ Tuy Trầm, tộc trưởng trẻ nhất trong gia phả Hạ gia.