Dụ Tư Tình từng nghiêm túc suy nghĩ qua, nếu cô và Hạ Vân Tiệm có một đứa con, đứa bé sẽ như thế nào? Giống cô nhiều hơn, hay giống anh nhiều hơn? Sau đó đưa ra kết luận, tốt nhất hãy giống bố, dù sao ưu tú tài giỏi từ xương cốt như Hạ Vân Tiệm thích hợp để di truyền đến đời sau hơn.
Trước giờ Dụ Tư Tình chưa từng thẳng thắn bộc lộ tình cảm từ nội tâm cho Hạ Vân Tiệm biết, em yêu anh những chữ gì, giữ thật kín trong lòng.
Nhưng cô đã mua máy ảnh, bắt đầu lưu lại những khoảnh khắc nhỏ của hai người trong đời sống thường ngày, ghi lại hình ảnh người đàn ông này đã đối xử tốt với cô ra sao.
Hạ Vân Tiệm từng hỏi cô, cô chụp những thứ này để giữ về sau cho con xem hay sao?
Dụ Tư Tình chưa từng nghĩ đến, cô chỉ là: “….Em muốn giữ chút hạnh phúc lại, ít nhất cũng chứng minh được rằng em từng hạnh phúc.”
Cô rất hạnh phúc, mặc dù trong thai kỳ đã sút mất 10 cân, cả ngày không nghỉ ngơi được, nhìn thấy đồ ăn lại muốn nôn ra, ngay cả ngửi một chút dầu khói, mặt đã trắng bệch đến thảm hại.
Nhưng Dụ Tư Tình trước giờ chưa từng được nâng niu trong lòng bàn tay, được yêu chiều sủng ái như vậy.
Trước khi cô mang thai được tròn ba tháng, Hạ Vân Tiệm gần như không rời khỏi ngôi biệt thự này, hai người quyết tâm muốn có đứa trẻ này, tự nhiên sẽ vô cùng tỉ mỉ cẩn thận bảo bọc, không chỉ mời đội ngũ phụ trách mảng dinh dưỡng đến biệt thự, mà còn mời cả thầy thuốc đông y kê thuốc giúp cô dưỡng thai.
Dụ Tư Tình được người đàn ông chăm sóc như vậy, thuận lợi vượt qua thời kỳ nguy hiểm.
Mà dạ dày của cô được yêu chiều quen rồi, sẽ chán ăn, nuốt không trôi đồ ăn do đầu bếp dinh dưỡng chuẩn bị, ngược lại chỉ có thể ăn những món Hạ Vân Tiệm nấu.
Thỉnh thoảng, sẽ bị đầu bếp nói thầm, “…Cô ta mang thai cục vàng hay sao? Không danh không phận, cũng chẳng thấy cao quý được bao nhiêu?”
“Cái này người ta gọi là câu dẫn trái tim đàn ông, anh không thấy ngài Hạ vì để chuẩn bị các món cho cô ta ăn, dù cho bận rộn đến nhường nào cũng sẽ trở về nấu cơm tối, như vậy phụ nữ bên ngoài sao có cơ hội được chứ?”
“Thủ đoạn khôn lường!”
Bởi vì nghèo khó, trong mắt người xung quanh cô không xứng có được tình yêu, làm bất kỳ chuyện gì cũng xuất phát từ việc tính toán lợi ích.
Dụ Tư Tình không nói cho Hạ Vân Tiệm biết những điều ấy, tiếp tục để cho đội ngũ đầu bếp dinh dưỡng vì tiền mà mỗi ngày phải chăm sóc mảng ăn uống cho cô.
Không dễ dàng gì mới đến được tháng sáu thai kỳ.
Cuối cùng dần bớt đi những biểu hiện buồn nôn do mang thai, tất cả là do Hạ Vân Tiệm dựa trên thói quen ăn uống của cô mà nghiên cứu ra công thức nấu ăn.
Tuy nhiên Dụ Tư Tình lại vô cùng ỷ lại vào anh, chỉ cần bữa tối anh không ở nhà, cô sẽ miễn cưỡng nuốt vài ngụm, nhưng mùi vị ghê cổ quen thuộc lại xộc lên cổ họng, cô vội vã đi lấy nước ép hoa quả uống một ngụm, mùi vị chua nồng mới giúp cô cảm thấy đỡ hơn được.
Lão quản gia vô cùng căng thẳng, “Sao vậy? Không hợp khẩu vị sao?”
Dù sao Hạ Vân Tiệm cũng đã từng dặn dò, không hợp với khẩu vị của cô thì nấu lại, đến khi làm ra được món Dụ Tư Tình muốn ăn thì thôi.
“Có lẽ là do tôi hơi mệt…muốn lên lầu nghỉ ngơi một chút.”
Dụ Tư Tình không để đầu bếp nấu lại, cô đứng dậy, thân hình gầy gò đi thẳng lên lầu, dinh dưỡng cô nạp vào đều cho đứa trẻ hấp thụ hết, gầy vô cùng, mệt mỏi nằm xuống sô pha trong phòng ngủ, khẽ rủ mắt nhìn thảm cỏ bên ngoài cửa sổ sát đất mà phát ngốc.
Giữa đêm, Dụ Tư Tình mơ thấy quá khứ ở cô nhi viện mà bị doạ cho tỉnh, đầu ngón tay vô cùng nặng nề, phát hiện Hạ Vân Tiệm đang ở bên cạnh cô, ôn nhu hôn lên lòng bàn tay cô.
Thấy anh, sự hoang mang trong đáy mắt cô cũng vơi dần, đưa tay ra muốn ôm anh.
Hạ Vân Tiệm ôm cô lên giường lớn, cùng nằm xuống với cô, mà cô cũng thuận thế dán lên vạt áo sơ mi anh, trong bóng tối chỉ có ánh đèn mờ, ánh sáng phản chiếu lên nhau, anh nhỏ giọng hỏi, “Quản gia nói hôm nay em chỉ ăn được chút ít, lại thấy buồn nôn hay sao?”
Dụ Tư Tình gật đầu, “Vâng.”
“Vậy em muốn ăn gì?”
“Em không muốn ăn.”
Dụ Tư Tình dùng lực ôm chặt anh, giọng nói rất nhẹ, “Nằm cùng em là được.”
Dường như việc ngủ giúp cô bổ sung thể lực được nhiều hơn, vốn dĩ cảm thấy mình đã quen rồi, ngẩng đầu lại nhìn thấy biểu cảm tự trách của Hạ Vân Tiệm, như đâm thẳng vào trái tim cô vậy, cô chủ động hôn lên cằm anh, “Anh đã chăm sóc em rất tốt rồi, là do phản ứng khi mang thai của em hơi nặng.”
Hạ Vân Tiệm lại nói. “Đứa trẻ của Hạ gia đều luôn hành hạ người khác…Năm đó mẹ anh sinh anh hay em trai, đều đau mất ba ngày ba đêm.”
Bàn tay gân guốc mạnh mẽ của anh sờ lên khoé mắt ôn nhu của Dụ Tư Tình, gầy đến độ dinh dưỡng mất cân bằng, gương mặt cũng nhỏ hơn, “Tư Tình, đợi em sinh đứa này xong, chúng ta không sinh nữa.”
Dụ Tư Tình hiểu từng chữ ấy là sự thâm tình, không nhịn được mà khẽ hỏi, “Anh sẽ ở bên em cả một đời sao?”
Giọng điệu Hạ Vân Tiệm ôn nhu ấm áp, gần như không có một tia do dự mà đáp, “Anh sẽ.”
—
Mang thai đến tháng bảy, đã không giấu được sự tồn tại của đứa trẻ này nữa rồi.
Sau khi biết tin, Hạ Ngữ Liễu và Hạ Vân Tiệm lại nảy sinh một trận tranh cãi kịch liệt, âm thanh truyền ra từ thư phòng không rõ lắm, chỉ là chốc chốc lại vang lên tiếng ly thuỷ tinh rơi xuống, đi đến gần hơn có thể nghe được chút ít.
“Hạ Vân Tiệm! Cô thấy cháu điên rồi….Để một người phụ nữ mang thai ở bên ngoài, cô ta xứng với vị trí chủ mẫu của Hạ gia hay sao?”
“Cô sẽ không thừa nhận thân phận của đứa con riêng này, cháu nhân cơ hội bỏ suy nghĩ này đi, đứa trẻ mới được bảy tháng, còn chưa sinh ra nên mau chóng đưa đi phẫu thuật xử lý đi, đừng để sau này phải hối hận!”
—
Dụ Tư Tình vô cùng căng thẳng, theo bản năng bảo vệ bụng mình, sau lưng là bức tường lạnh băng, khi cửa thư phòng được mở ra cô không có chỗ nào trốn đi, cơ thể nặng nề không di chuyển được, chỉ có thể đối diện với ánh mắt của Hạ Ngữ Liễu.
Vị trưởng bối lên tiếng đòi đưa đi phẫu thuật giải quyết đứa bé này, ánh mắt nhìn cô tràn đầy sự chán ghét, không hề giấu diếm, “Xem ra thủ đoạn của cô cũng ghê gớm đấy, nhờ con cái để đạt được vị trí mình muốn.”
Dụ Tư Tình biết dù cho có giải thích ra sao, ấn tượng của Hạ gia về cô đã định hình từ trước, càng cúi mình, càng khiến cho đối phương chán ghét.
Hạ Ngữ Liễu bộc phát cơn giận xong, chỉ là bước đầu, sau đó mâu thuẫn với Hạ Vân Tiệm ngày càng lớn dần, liên kết với người trong gia tộc gây áp lực cho anh, nhưng từ đầu đến cuối lập trường của Hạ Vân Tiệm chưa từng thay đổi, anh muốn có Dụ Tư Tình, cũng muốn đứa trẻ sắp đến với thế giới này.
Mà Dụ Tư Tình từng có một khoảng thời gian dài tưởng rằng cô và Hạ Vân Tiệm sẽ rất hạnh phúc, sẽ trở thành một gia đình bình thường, có con cái, có tiếng cười nói vui vẻ. Là cô nguyện ý, nguyện ý vì hạnh phúc không dễ có được trước mắt, mà ép lại bản năng khao khát về tiền quyền của mình.
Và cả cảm giác bất an với thế giới….
Ông trời lại trêu đùa cô như vậy, sau này khó sinh lại biết thêm Hạ Vân Tiệm gặp tai nạn mà trở thành người thực vật, Dụ Tư Tình hoàn toàn sụp đổ, cũng không thiết sống nữa.
Đứa trẻ khiến cô suýt mất mạng mà sinh ra, là con trai.
Dụ Tư Tình lại không có cách nào đối diện với đứa trẻ này, cô rơi vào thế giới đau đớn không có cách nào giải cứu bản thân, cũng sẽ không ai quan tâm cô phải nằm trên giường bệnh cả một tháng mới xuống giường được, cứ mặc cô như vậy.
Sau khi xuất viện.
Dụ Tư Tình lê lết cơ thể mệt mỏi đau đớn về biệt thự, trong khoảnh khắc bước vào trong, phòng khách và phòng bếp, mỗi góc nhà đều có thể nhìn thấy hình ảnh ngọt ngào cùng Hạ Vân Tiệm, từng mảnh ký ức đều nhắc nhở cô, đều đã mất đi những gì rồi?”
Dụ Tư Tình xoay người lên lầu, đi đến bên cửa sổ sát đất trong phòng ngủ, trong thời gian mang thai Hạ Vân Tiệm thường xuyên cùng cô phơi nắng, nhìn ra thảm cỏ ngoài cửa sổ, anh từng nói, sau khi sinh con xong sẽ nuôi thêm một chú chó ngoan ngoãn, đến lúc đó chú chó có thể cùng con trưởng thành.
Dần dần, ánh mắt Dụ Tư Tình lại rời xuống bên cạnh bàn trà, là bánh mì dâu tây, bên trên có ghi ngày sản xuất, chính là ngày anh gặp tai nạn.
Cuối cùng Dụ Tư Tình cũng nhớ ra hôm đó Hạ Vân Tiệm đi mua bánh mì cho cô, kết quả cô đi đến trường một mình. Đột nhiên cả người sây xẩm không có chút sức lực, đầu gối khuỵu lên sàn nhà lạnh lẽo.
Ngón tay cô nắm chặt lên mép bàn trà, qua một hồi lâu mới khẽ phát run lên, vươn tay cầm lấy túi bánh mì.
Thời gian mới chỉ cánh đây có một tháng, Dụ Tư Tình lại gần như không cảm nhận được, cô lấy ra ăn, không để ý đến mùi vị đã thay đổi rồi, từ từ nhai nó, sau đó dùng bản năng mà nuốt xuống, không ngừng nhét bánh mì vào miệng, đến cuối cùng gương mặt đã đỏ ửng nhưng vẫn không chịu dừng lại.
Cơ thể cô như có một chỗ trống, không thể tự chữa lành, chỉ có thể dùng cách này để lấp đầy, giành lấy chút ấm áp cuối cùng.
Dụ Tư Tình đau đớn lại mệt mỏi rã rời ngã xuống mặt đất, trên trán bị đụng có chút vệt máu, dần dần nước mắt cô cùng tuôn trào, lăn xuống gương mặt.
Tay cô ôm lấy vỏ túi bánh mì, ôm chặt vào lòng, như muốn đem nó hoà vào cơ thể mình.
Đôi môi ấy khẽ mở ra, trong không gian trống trải thốt lên: “Vân Tiệm…Hạ Vân Tiệm…Em lạnh, lạnh lắm.”
—
Ngôi biệt thự này cũng không có ai đến thăm nữa, chỉ có lão quản gia mỗi ngày đều đưa tới chút đồ ăn lên lầu. Ông gần như nhìn ra được trạng thái này của Dụ Tư Tình sẽ chẳng sống được bao lâu, cũng không tốn công khuyên bảo.
Cho dù ban ngày hay ban đêm, căn phòng ngủ chính trên tầng hai cũng chưa từng được bật đèn lên nữa.
Dụ Tư Tình từng tự sát nhưng không thành, cô uống thuốc ngủ như ăn kẹo, không dùng nước mà cứ thế nuốt xuống, nhưng bởi vì buồn nôn mà nôn hết ra. Sau đó cô lại thử hai lần nữa, nhưng dạ dày quả thực hỏng rồi, ăn gì cũng sẽ nôn ra hết.
Cô chỉ đành lựa chọn cắt tĩnh mạch, trong buổi đêm mưa gió bão bùng, tiếng gió gào thét bên ngoài cửa sổ, cô đi chân trần bước vào nhà tắm, chỉ có chút ánh sáng lọt vào từ cửa sổ sát đất, phủ lên thân hình vô lực của cô.
Dụ Tư Tình nằm xuống bốn tằm đầy nước, máu từ vết thương trên cổ tay lăn xuống dưới, nhưng lại không hề cảm thấy đau đớn, cái chết, đối với cô chính là một loại giải thoát, là con đường thoát khỏi sự dày vò tra tấn của vận mệnh một cách nhanh nhất.
Hoặc cũng có thể kiếp này, vốn dĩ cô không xứng để tồn tại.
Nước lạnh dần phủ lên đôi mắt cô, nhấn chìm cô, trong mười phút đau khổ này, ý thức của Dụ Tư Tình tựa như đã bị xé nát, thế giới trước mắt cô trở nên tối mịt, mãi cho đến khi cảm thấy bản thân không còn hơi thở, cơ thể cũng không còn tiếp tục giãy dụa nữa…
Đột nhiên, một đôi tay dài vớt cô trở về với hiện thực.
Sau một hồi lặng yên, Dụ Tư Tình tưởng rằng mình nằm mơ, bò lên thành bồn tắm nhìn thân hình quen thuộc ngay trước mắt, sơ mi trắng quần tây, gương mặt ấy như lấp đầy ánh mắt cô.
“Vân Tiệm…”
Linh hồn như gần chết đi của Dụ Tư Tình dần tỉnh lại, muốn đưa tay ra, dùng ngón tay run run bắt lấy vạt áo trắng kia, nhưng bên tai lại truyền đến một giọng điệu lạ lẫm, ngay lập tức kéo cô trở về với thực tại.
Thân hình người đàn ông dần hiện rõ ra trước mắt, đang hỏi cô: “Chị Tư Tình, xe cứu thương sắp đến rồi…Chị vẫn ổn chứ?”
Dụ Tư Tình nhận ra được người đàn ông trẻ hơn Hạ Vân Tiệm này là ai, anh ta chính là người em trai ruột từ nhỏ đã cùng niệm kinh, tu hành đạo Phật với trưởng bối của Hạ Vân Tiệm: Hạ Tuy Trầm.
—
Từ quỷ môn quan trở về một lần, Dụ Tư Tình không lựa chọn tự sát nữa.
Sự xuất hiện của Hạ Tuy Trầm giống như đã đem đến một tia sáng cho cuộc đời cô, suốt nửa năm, anh đã khiến Hạ Ngữ Liễu có chỗ dựa, nuôi nấng đứa trẻ bị tất cả mọi người bỏ rơi, giúp Dụ Tư Tình sắp xếp bác sĩ trị liệu tâm lý.
Trừ người đang nằm trên giường, bị bác sĩ tuyên bố trở thành người thực vật là Hạ Vân Tiệm, anh không có cách nào làm thay đổi được tình thế.
Hạ gia bởi vì Hạ Tuy Trầm mà có hy vọng mới.
Bệnh tình của Dụ Tư Tình sau một năm mới có chuyển biến tốt, không còn đau xé ruột gan nữa, cảm xúc cũng dần tĩnh lặng hơn, có nhiều lúc thích phát ngốc, nhìn thấy trẻ con sẽ sợ hãi, sợ những thứ đồ phát sáng.
Hạ Tuy Trầm tìm cô nói chuyện ba lần, giọng điệu không ác độc như Hạ Ngữ Liễu mà chỉ trích cô, đổ dồn mọi trách nhiệm lên người cô.
Hạ Tuy Trầm nói với cô, “Không phải lỗi của chị.”
Dụ Tư Tình mở to đôi mắt đen nhìn người đàn ông trước mặt, cuối cùng, từng giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay.
Đợi sau khi những giọt nước mắt đau khổ trong lòng đều đã tuôn trào, Hạ Tuy Trầm đưa cho cô một chiếc khăn tay sạch, từ đầu đến cuối đều duy trì thái độ ôn hoà, khuyên cô đừng chìm đắm trong kí ức đau khổ:
“Chị Tư Tình, hãy bước về phía trước….Chị còn có con, có người nhà, anh cả và tôi đều là người nhà của chị.”
“Tôi, tôi còn có nhà sao?”
“Từ nay về sau…Hạ gia do tôi cầm quyền, nhất định sẽ có chỗ dung thân cho chị và con.”
Đây là lúc sau khi Hạ Tuy Trầm kế vị, tự mình nói với cô, không có lấy nửa chữ giả dối.
Bởi vì người của Hạ gia cũng không ngờ được, Hạ Tuy Trầm lại giao toàn bộ cổ phần và tài sản của anh trai cho cô và con trai, nguyên nhân rất đơn giản, lúc ấy ý của anh là, mặc dù cô và Hạ Vân Tiệm chưa lĩnh chứng kết hôn, nhưng ở New York đã là cùng sống chung như vợ chồng, còn đã sinh một đứa con.
Vì vậy đối với Hạ Tuy Trầm, Dụ Tư Tình chính là người vợ danh chính ngôn thuận của Hạ Vân Tiệm. Cho cô quyền sở hữu cổ phần, đồng thời cũng cho cô quyền tự do lựa chọn cuộc đời.
Hạ Tuy Trầm đưa hợp đồng và một chiếc bút đồng cho cô, giọng điệu bình tĩnh nói một câu: “Không biết anh tôi khi nào mới có thể tỉnh lại, chị vẫn còn cả một thanh xuân phía trước, nếu như tương lai có một ngày gặp được hạnh phúc, Hạ gia sẽ không ngăn cản việc chị gả cho người đàn ông khác.”
Dụ Tư Tình khẽ cúi đầu, nhìn bản hợp đồng trước mắt, ngón tay gầy đặt trên đầu gối vô cùng nặng nề, không thể nhấc lên được.
Hạ Tuy Trầm cũng không ép cô phải kí, yên lặng nhìn cô lau nước mắt, những lọn tóc dán lên gương mặt gầy gò, qua một thời gian dài…..
Dụ Tư Tình ngẩng đầu lên, bờ mi dày vẫn đọng lại giọt nước mắt, nhìn về phía người đàn ông trẻ tuổi có nét giống với Hạ Vân Tiệm, giọng nói run run, rất khó nghe: “Tôi muốn suy nghĩ thêm một buổi tối, có được không?”
Hai tay Hạ Tuy Trầm đan vào nhau, đặt lên bản hợp đồng, ngữ điệu vẫn ôn hoà như cũ, “Được.”
Hạ Vân Tiệm từng nói một câu rất đúng, em trai anh là một thiên tài kinh doanh, tuổi trẻ nhưng thủ đoạn không hề thua anh trai, chỉ là được Hạ gia nuôi dưỡng thành tính cách lười biếng, làm hoà thượng thanh tâm quả dục quen rồi, không có dã tâm với quyền vị.
Mà anh, thành thạo nhất là dùng gương mặt cười đùa, khiến người khác tức chết cũng đành bất lực.
Số cổ phần và tài sản này, Hạ Tuy Trầm muốn cho, Hạ gia không ai có thể cản được.