Trình Thù xuống xe, dẫn cô trở lại căn hộ hai người sống chung lúc trước.
Lúc trước Giang Điểm Huỳnh náo loạn đòi chia tay rồi dọn đi, nơi này liền bỏ trống, ngày thường thỉnh thoảng sẽ có người giúp việc đúng giờ tớp dọn dẹp sạch sẽ, đồ dùng trong nhà đều có đầy đủ. Sau khi đi vào, anh đi thay chăn ga trải giường của phòng ngủ chính trước, sau đó ôm lấy người, hướng vào trong.
Tiếng tim đập và nhiệt độ cơ thể trong lồng ngực người đàn ông vô cùng mãnh liệt, giống như củi khô bốc cháy, thiêu đốt tất cả.
Giang Điểm Huỳnh dán trán lên chếc chăn nhung cao cấp mềm mại, màu đen sẫm làm nổi bật làn da trắng nõn của cô, hai phút trôi qua, cô bỗng kêu đau một tiếng, giữ lấy cổ tay Trình Thù nói: “Không được, chân em, bị chuột rút rồi. ”
Tại thời khắc quan trọng này, Trình Thù lấy cảm nhận của cô làm đầu, lập tức ôm cô lên, dịu dàng xoa xoa bắp chân thon dài, giúp cô thả lỏng, thanh âm ôn hòa: “Như vậy, có đỡ hơn không? ”
Đôi chân này của Giang Điểm Huỳnh, là một bước đi có thể kiếm ra hơn mười triệu, bình thường chăm sóc tỉ mỉ, da thịt mềm mại nhẵn nhụi.
Dưới sự xoa bóp của Trình Thù, cơn đau cũng giảm đi không ít, cô nằm trong lòng người đàn ông, qua cần cổ nhìn về phía hình bóng anh phản chiếu trên vách tường, thon dài cao ngất, làm cho người ta có một loại cảm giác đặc biệt yên ổn đáng tin cậy.
Dần dần, nội tâm bực bội cũng đã bình tĩnh trở lại.
Giang Điểm Huỳnh một lần nữa nghiêm túc hôn môi anh, từ giường chính hai người nằm, đến phòng tắm, cuối cùng tới sofa ngoài phòng khách, trong lúc lăn lộn không cẩn thận ấn vào điều khiển, TV được bật lên, khung cảnh tối tăm trong nháy mắt lại có thêm tiếng TV náo nhiệt.
Trên màn hình rộng lớn kia, đang phát sóng chương trình độc quyền của Giang Điểm Huỳnh, cô mặc lễ phục cao cấp, xinh đẹp gợi cảm, dáng người cao gầy, đi giày cao gót lên sân khấu, làn váy lông vũ dài phết đất, thấp thoáng để lộ ra đôi chân đẹp.
Người dẫn chương trình cũng giới thiệu: ” Hoan nghênh người mẫu quốc tế Giang Điểm Huỳnh của chúng tôi ——”
Trên TV Giang Điểm Huỳnh mặc một bộ trang phục xa hoa, mà Trình Thù đang cúi đầu nhìn cô, áo sơ mi của người đàn ông trên người cô khoác lỏng lẻo, từ cần cổ tuyết trắng kéo dài đi xuống, chút vải vóc này, căn bản không che được mị lực trí mạng của cô.
“Ừm…” Giang Điểm Huỳnh đột nhiên phát ra một, hai tiếng, như có như không, câu lấy trái tim anh.
Bàn tay Trình Thù mò đến bên hông cô, đem cả người đều hướng về phía mình, thuận thế gia tăng nụ hôn phía dưới.
……
Lăn lộn cả nửa đêm, cả thắt lưng đến đầu gối của Giang Điểm Huỳnh đều đau mỏi tê cứng, chỉ có thể cảm thán người đàn ông này đã bị cấm dục quá lâu, ngày thường tích tụ dần, chỉ cần cho anh một chút ngọt ngào, thì anh một khắc cũng không bỏ qua cơ hội chứng minh thân thể cường tráng khoẻ mạnh của mình.
Cô tắm rửa xong, quấn áo choàng tắm rộng rãi ngồi quỳ ở trên sô pha, có chút buồn rầu, biểu cảm rất phong phú.
Trình Thù từ phòng bếp đun một ít nước sôi, đi ra ôm cô, theo thói quen hôn lên vành tai cô: “Làm sao vậy? ”
Giang Điểm Huỳnh quay đầu lại nhìn anh, lại chỉ chỉ bên lưng sô pha nói: “Ngày mai anh thay sofa đi, bằng không khi người giúp việc quay lại đây dọn dẹp, nhìn thấy nơi này bị móng tay cào thành thế này, cũng biết được chuyện gì đã xảy ra. ”
Môi mỏng của Trình Thù khẽ nhếch lên, đáy mắt mang theo ý cười vui vẻ: “Lần sau nếu nhịn không được cứ bám lấy lưng anh, sẽ không ai có thể nhìn thấy. ”
Giang Điểm Huỳnh biết nói gì với anh, thật sự là tức đến mức làm cho người ta muốn nghiến răng, cô ném cho anh một cái gối: “ Em đói bụng, quán sữa đậu nành bên đường kia còn mở không? ”
Bây giờ đã là gần sáu giờ sáng, bên ngoài sắc trời dần sáng lên, mấy hàng ăn sáng cũng đã mở cửa.
Trình Thù thấy cô đói, liền thay quần áo, muốn đi mua bánh bao sữa đậu nành cho cô ăn.
“Em cũng đi.”
Giang Điểm Huỳnh lười mặc lại váy của mình, từ trong tủ quần áo của người đàn ông chọn ra một chiếc áo sơ mi màu xám nhạt, bao lấy đôi chân dài, thân hình cô vốn là người mẫu đã rất cao, mà mặc quần áo của Trình Thù, vẫn hơi dài một chút, đầu ngón tay cô kéo kéo vạt áo, nheo mắt nhìn anh: “Có phải anh đax âm thầm tập thể hình hay không? Cảm giác quần áo cũng rộng hơn trước…”
Trình Thù trước kia không có cơ bụng, anh đi theo con đường văn nhã, sinh ra đã là dáng vẻ trắng treo thư sinh, mà Giang Điểm Huỳnh hết lần này tới lần khác lại yêu bộ dạng này của anh, lại không ngờ anh cũng vì yêu, mà trở nên không tự tin như vậy.
“Em đã nói trong một chương trình xem mắt… Em thích những người đàn ông cơ bắp. ”
Trình Thù một tay đút trong túi quần, bề ngoài nhẹ nhàng vân đạm đi ấn thang máy, không nhanh không chậm nói tiếp: “ Tập luyện cơ bắp có gì khó khăn đâu, anh thích dạng gì, cứ nói qua, anh đều có thể đáp án. ”
“……”
“Điểm Điểm, tối hôm qua em không phát hiện ra thể lực của anh tốt hơn trước sao? Lực lượng khống chế cũng hoàn mỹ… Lúc ấy em còn rất thích, thích đến mức suýt nữa không khống chế được mà ngã lên sofa. ”
“…” Giang Điểm Huỳnh nghe được anh lại bắt đầu lớn mật lên tiếng, nhất thời cũng không biết nên nói như thế nào cho phải.
Trình Thù bây giờ cứ có cơ hội lại tìm cách tỏ tình, ngôn ngữ lãng mạng như vậy, từ trong miệng anh nói ra cảm giác mâu thuẫn với tính cách của anh, hết lần này tới lần khác anh cứ luôn tỏ ra không hề biết chuyện này, đợi sau khi từ tiểu khu đi ra, anh âm thầm nắm lấy tay cô.
Sự dính người này của anh so với trước kia còn lộ liễu hơn trước.
Giang Điểm Huỳnh đành phải để cho anh nắm tay, khóe môi nhếch lên gợi lên nụ cười như có như không, thật vất vả mới nhịn xuống được.
Ông chủ tiệm sữa đậu nành kia nhìn thấy hai người cùng nhau đến, vui mừng ra mặt, dù sao Giang Điểm Huỳnh cũng được xem như là nhân vật của công chúng, trước kia mỗi khi cô đến tiệm của ông ăn sáng, chủ tiệm đều sẽ giấu diếm tư tâm, lén cho cô thêm một quả trứng.
“Cô Giang gần đây đã trở lại rồi sao?”
Sau đó, liếc mắt nhìn Trình Thù đi theo phía sau, lại thấp giọng nói: “Tình cảm hai người thật tốt, còn ở cùng với nhau. ”
Giang Điểm Huỳnh cười cười, không giải thích, chờ gọi xong hai phần bữa sáng, tìm một vị trí gần cửa kính mà ngồi xuống, Trình Thù cũng ngồi bên cạnh, nơi này rộng rãi như vậy, nhưng anh nhất định phải ngồi cùng cô chen chúc trong một cái sô pha.
Cảnh này đừng nói là rơi vào trong mắt của ông chủ cửa tiệm, mà dù nó có rơi vào trong mắt bất kì ai, cùng đều thấy tình cảm giữa hai người rất tốt.
Giang Điểm Huỳnh rót một ly nước uống, liếc mắt nhìn anh: “Chúng ta thế này giống như đang đổi vai cho nhau vậy.”
“Em nói như thế là sao?”
“Trước kia khi ở bên ngoài ăn cơm. Đều là em bám dính lấy anh không buông, anh dù chịu không nổi cũng vẫn phải bày ra vẻ mặt nghiêm túc.”
Trình Thù cân nhắc ý tứ trong lời nói của cô hai giây, từng chữ giải thích rõ: “Bây giờ em… cũng thấy không được thoải mái sao ”
“Có chút.”
“Ừm, vậy em cố chịu đựng.”
“……”
Biểu cảm của Giang Điểm Huỳnh suýt chút nữa là không trụ được, muốn đi tới véo cánh tay anh, mà bàn tay ấm áp của Trình Thù đã nắm lấy tay cô trước một bước, cầm khăn giấy ướt trên bàn rất kiên nhẫn giúp cô lau chùi, từ đầu ngón tay đến lòng bàn tay, mỗi một tấc da thịt trắng như tuyết đều không buông tha.
Giống như bố mẹ đang cẩn thân chăn con ăn, tỉ mỉ lau tay cho sạch.
Trong thoáng chốc Giang Điểm Huỳnh không còn tức giận nữa, chủ động dựa lại gần anh, rõ ràng cảm nhận được lồng ngực ấm áp của người đàn ông xuyên qua lớp áo sơ mi mỏng manh, loại cảm giác này lại trở về như lúc hai người còn tình nồng ý đậm, cô nhắm mắt lại, cả trái tim đều trở nên nóng bỏng theo.
Nhưng rất nhanh, đã bị Chung Đinh Nhược gọi điện thoại, làm tan biến mất bầu không khí tốt đẹp.
Điện thoại di động đặt bên cạnh vang lên, trên màn hình chính là sáu giờ mười phút, hiện ra một loạt cuộc gọi xa lạ.
Giang Điểm Huỳnh vừa nhìn đã biết đó là số điện thoại cá nhân của Chung Đinh Nhược.
Lúc trước số điện thoại này, không biết đã gửi cho cô bao nhiêu lần tin nhắn quấy rối.
Trình Thù không vội vàng bắt máy, có lẽ căn bản không có ý muốn nghe máy, cứ để kệ chuông reo, anh chuyên chú nhìn chằm chằm khuôn mặt Giang Điểm Huỳnh, lên tiếng giải thích: “Hai năm trước anh giúp cô ấy giải quyết xong vấn đề nan giải cuối cùng, đã ước định xong, từ nay về sau hai bên không nợ nhau… Gần đây, Chung Đinh Nhược lại bắt đầu thường xuyên gọi điện cho anh, nhưng em không muốn để ý tới cô ấy nữa.”
Từ khi ly hôn đến nay, Trình Thù đối với vợ cũ đã hết lòng nhân từ, không biết đã giúp thu dọn mớ hỗn độn bao nhiêu lần.
Cho dù là hút máu, cũng không đem người hút khô đến tận tủy tận xương như vậy, không chịu bỏ qua.
Trình Thù tính cách luôn ôn thuận, lại niệm tình cũ, nhưng anh cũng có nguyên tắc riêng, anh đã tiêu tiền tiêu tai, cho dù không có sự xuất hiện của Giang Điểm Huỳnh, anh cũng sẽ không tiếp tục lún sâu vào việc dây dưa với vợ cũ nữa.
Nếu Chung Đinh không gọi được điện thoại cho anh, sẽ tự động cúp máy.
Giang Điểm Huỳnh không nói bất cứ điều gì, cái gọi là trời sắp mưa, đàn ông muốn tìm tình đầu, căn bản ngăn không được.
Tất cả đều dựa vào chút tự giác của anh, nếu còn dám tái phạm, trực tiếp phán tử hình.
……
Giang Điểm Huỳnh không ngờ, cuộc điện thoại kia lúc ở tiệm ăn sáng là lần cuối cùng Chung Đinh Nhược gọi cho Trình Thù.
Trên các phương tiện truyền thông lớn vào ngày hôm sau đưa tin, một người phụ nữ họ Chung đang mang trên mình món nợ hàng trăm triệu đô la, đã lái xe đâm vào cầu vượt và tử vong. Khi nhận được tin tức này, cả người Giang Điểm Huỳnh ngây ngốc, phản ứng đầu tiên là đi tới đoàn làm phim tìm Cố Thanh Sương đang quay phim.
Cô chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày Chung Đinh Nhược lại có kết cục như vậy.
Người phụ nữ này cho dù có ác độc hơn nữa, cũng sẽ nghĩ đủ mọi cách để đứng lên, làm sao có thể dễ dàng tự tay chấm dứt sinh mệnh mình được?
Trong phòng hóa trang của đoàn làm phim, Cố Thanh Sương bảo mấy trợ lý đi ra ngoài trước, sau khi đóng cửa lại, cô rót cho Giang Điểm Huỳnh một ly trà nóng làm ấm tay: “Điểm Điểm, cậu đừng suy nghĩ lung tung là tại sao nữa? Chuyện của Chung Đinh Nhược không liên quan đến bất cứ ai cả.”
Giang Điểm Huỳnh nắm chặt ly nước, lúc ngửa đầu, biểu cảm còn có chút hoảng hốt, cô hé môi: “Tớ, tớ đang suy nghĩ… Sáng hôm qua, lúc. Chung Đinh Nhược tự mình lái xe đâm vào cầu, cô ta có gọi điện thoại cho Trình Thù, hình như muốn nói gì đó?”
“Hai năm trước dự án của cô ta thua lỗ, nợ một khoản tiền rất lớn, trong giới không ai nguyện ý đập tiền vào cái động không đáy này, cuối cùng là Trình Thù ra tay, dù đã ly hôn mấy năm nay, thỉnh thoảng cô vẫn phải đến chỗ Trình Thù lấy một khoản tiền đi, hôm đó là lần cuối cùng, Trình Thù đã dùng nửa tài sản mình có đập vào, chính thức đoạn tuyệt tình cảm với cô ta, yêu cầu cô ta đừng đến quấy rối cuộc sống của anh ấy nữa.”
Cố Thanh Sương tỉ mỉ nói với Giang Điểm Huỳnh, giọng điệu lạnh lùng nhấn mạnh: “Trình Thù không có lỗi với Chung Đinh Nhược, cậu lại càng không có. ”
Nếu Chung Đinh Nhược để cuộc đời cô ta đi tới bước này, là do cô ta tham lam, muốn làm rắn nuốt voi, cái gì cũng muốn, nhưng cái gì cũng không có được.
Giang Điểm Huỳnh trong lòng dần dần bình tĩnh lại, vùi trán bên hông Cố Thanh Sương, ôm cô, hồi lâu sau mới nói: “Thanh Sương. Tớ rất yêu Trình Thù, dựa vào cái gì mà một người đàn ông tốt như vậy lại bị vợ cũ dày vò hết lần này đến lần khác như thế, tớ rất hận vì trước kia anh ấy không chịu đem tâm tư đặt lên người tớ thử một lần, cũng đau lòng cho anh ấy, bị vợ cũ âm hồn bất tán cứ dây dưa không dứt. ”
Cố Thanh Sương giơ tay lên nhẹ nhàng vỗ vai cô, đồng thời, tầm mắt cũng yên tĩnh nhìn về phía cánh cửa, một giây trước Trình Thù đã chạy tới.
Giang Điểm Huỳnh đưa lưng về phía cửa, không biết người đã đến, nước mắt cứ không ngừng tràn ra khóe mắt, cùng Cố Thanh Sương tâm sự nỗi chua xót trong lòng, giọng nói nghẹn ngào: “Nếu tớ biết cuộc điện thoại kia là của Chung Đinh Nhược trước khi tự sát, tớ sẽ không để anh ấy nghe máy, nhưng… tớ sẽ thay anh ấy nhấc máy. ”
Giang Điểm Huỳnh không biết làm thế nào mới có thể được coi là chân chính yêu một người?
Nhưng đựa theo tình cảm bản năng trong lòng, có cô ở đây, Bất kể Chung Đinh Nhược sống hay chết, cũng đừng hòng hủy hoại cuộc đời Trình Thù.
Cô muốn anh sống tốt, muốn ở bên Trình Thù ôn nhu, cùng anh hạnh phúc cả đời.