• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi tối, em gái thứ ba, em gái thứ tư và em trai thứ năm cầm bài tập tới tìm Quý Mông. Dù sao Quý Mông cũng rảnh, nên cô dạy kèm cho họ cả đêm.

Quả thực Quý Mông có tiềm năng trở thành giáo viên, dù quá trình giảng bài sẽ không sinh động và thú vị, nhưng cô có nhiều cách giải, cũng sẽ giúp các em trai em gái suy từ một ra ba, thỉnh thoảng dạy xong một bài sẽ giúp tổng kết các cách giải cho dạng bài này, làm ít nhưng nhận được nhiều. Cũng vì Quý Mông biết dạy nên lần nào về nhà cô cũng rất kiên nhẫn giúp đỡ kiểm tra bài tập cho các em, hơn nữa ngày thường khi đi học, bọn họ cũng sẽ chụp ảnh gửi bài cho cô, có thời gian cô sẽ dạy kèm. Như vậy dù cô và bà Quý không hay qua lại với họ hàng, nhưng quan hệ của họ và gia đình cũng không xa lạ.

Chiều ngày thứ hai của kỳ nghỉ, những họ hàng còn lại cũng lần lượt từ nơi khác về. Chín người cùng lứa với Quý Mông đã tập trung lại một chỗ, rúc ở tầng hai, trò chuyện về công việc, học tập, những tin hot trong xã hội... Chủ đề nào cũng có thể nói rất lâu, bầu không khí cực kỳ náo nhiệt.

Quý Mông cũng bị bầu không khí ảnh hưởng, cô nói nhiều hơn bình thường.

Cùng lúc đó ở nhà họ Lục.

Lục Chỉ nằm trên ghế, cầm bút viết viết vẽ vẽ, nội dung trên máy tính bảng dần phong phú hơn.

Không bao lâu sau, Lục Chỉ nghe thấy tiếng còi xe, anh nhìn thấy cổng ở đằng xa mở ra, một chiếc siêu xe màu đen khiêm tốn đi vào.

Ánh mắt Lục Chỉ lạnh lùng, anh lưu tư liệu sống vào đám mây rồi cất bút vào túi, sau đó anh rời khỏi app, tùy tiện chọn một bộ phim để bật, còn kéo thanh tiến độ tới vị trí chính giữa.

Làm xong mọi thứ trong vòng chưa đến năm phút, một người đàn ông cao lớn có khuôn mặt nghiêm túc đi vào. Ông ta nhìn lướt qua máy tính bảng trong tay Lục Chỉ, ra lệnh với vẻ mặt thờ ơ: “Dọn đồ của con đi, đêm nay về bên ông con ăn Tết.”

Dường như lúc này Lục Chỉ mới dời sự chú ý ra khỏi nội dung phim, anh ấn tạm dừng rồi nói: “Được.”

Từ trước đến giờ hai bố con nói chuyện không hợp ý nhau, nửa câu cũng sợ nhiều, sau khi nói xong, người đàn ông xoay người vào nhà.

Lục Chỉ tăng tốc độ chiếu phim lên gấp đôi, đôi mắt anh dừng trên màn hình, suy nghĩ không biết đã bay đi đâu từ lâu.

Bỗng dưng, có thứ gì đó lành lạnh rơi lên ấn đường của anh.

Anh ngạc nhiên ngẩng đầu, mới phát hiện có vài bông tuyết đang rơi trên không trung.

Trận tuyết đầu tiên trong năm nay tới hơi sớm.

Lục Chỉ nhìn một lát, bỗng cầm máy tính bảng lên chụp mấy tấm về bầu trời. Sau khi chụp xong và không hài lòng với ảnh chụp, anh lại lấy điện thoại ra chụp.

Chụp một hồi lâu, thấy vài bông tuyết biến thành khá nhiều tuyết, anh mới lắc chiếc điện thoại dính đầy bông tuyết, nhét cái tay lạnh đến cứng đờ vào túi, tiện thể kẹp máy tính bảng vào cánh tay, rời khỏi sân.

Vừa vào cửa, người đàn ông ngồi trên sofa đọc báo đã lạnh giọng quát lớn: “Cho con hai mươi phút để dọn đồ, nếu không thì con tự đi đến nhà ông đi, đến lúc đó ở trong nhà tranh cãi, khiến ông con đau lòng, đừng bảo bố không nể mặt con. Ngoài ra, sau này đừng lãng phí thời gian vào những việc không cần thiết nữa, con biết bố có thể xem hết hai dự án trong mười mấy phút con lề mà lề mề không?”

Ông ta ngồi trong phòng khách, nhìn qua cửa sổ có thể thấy hành động ngu ngốc của Lục Chỉ.

Lục Chỉ siết chặt nắm tay theo bản năng, sau đó lại buông ra, im lặng đi về phòng ngủ.

Anh không có gì để dọn, bên ông nội cái gì cũng có, anh chỉ lấy bộ sạc của điện thoại và máy tính bảng, thêm tai nghe bluetooth rồi nhét hết vào túi áo khoác lông vũ.

Có thể bớt 1 phút ở chung với bố thì bớt 1 phút, Lục Chỉ lười biếng đứng trên ban công, cẩn thận chọn ảnh đã chụp trước đó.

Nhưng anh chưa chọn xong, trong nhóm chat của lớp 1 đã bắt đầu có người gửi ảnh tuyết đầu mùa.

Thời gian ngắn như vậy, tuyết trên dần dần tích tụ trên mặt đất, rất nhiều người cố ý chạy xuống dưới nhà viết chữ vẽ vời trên tuyết, còn có người đắp người tuyết mini, bốn người tuyết lớn nhỏ không đều đắp cạnh nhau, trông hơi thô nhưng cực kỳ đáng yêu.

Lục Chỉ cảm thấy mấy người này hơi ngốc, năm nào cũng có tuyết, hàng năm có tuyết đầu mùa, có gì mà phải phấn khích? Còn cố ý gửi lên, tưởng mình là người miền Nam à?

Trong lòng đang phàn nàn thì lại có một tin nhắn mới hiện lên trong nhóm chat.

[Quý Mông: [Hình ảnh].]

Một bàn tay trắng nõn thon dài nâng đầu một chú chó màu vàng lên, chú chó vàng đang lè lưỡi trông rất ngốc, trên đầu còn có một bông tuyết chưa tan.

Lục Chỉ bỗng mỉm cười, giây tiếp theo anh gửi ảnh chụp đẹp nhất của mình vào.

Ảnh chụp của hai người nhanh chóng bị những tin nhắn khác nhấn chìm, Lục Chỉ lại cảm thấy hài lòng như thể để hoàn thành một nghi thức nào đó, anh cất điện thoại vào túi và đi xuống dưới.

Album của Quý Mông cũng có thêm một bức ảnh, một bức ảnh tuyết đầu mùa mà mọi người thấy rất bình thường, thậm chí lần đầu nhìn thoáng qua không thấy bông tuyết còn tưởng rằng chỉ là một bức ảnh đơn thuần chụp cảnh sắc bầu trời tuyết đầu mùa.

Sau Tết Dương Lịch, mọi người lại tiến vào trạng thái học tập bận rộn và căng thẳng, bởi vì gần tới cuối kỳ và kỳ thi cuối kỳ, trong khoảng thời gian này bầu không khí của lớp Một trở nên hơi áp lực, ngày thường tan học có rất ít người hoạt động tự do, bây giờ càng hiếm hơn. Ngay cả Lục Chỉ cũng cảm nhận được, có lẽ cuối kỳ ít người chơi bóng rổ, nên thời gian anh ở trong lớp tăng lên đáng kể trong khoảng thời gian này.

Vì bật máy sưởi nên mùi trong lớp rất phức tạp và không thơm. Nhưng trên người Lục Chỉ luôn có mùi hương cam quýt thoang thoảng, rất nhạt, nhưng ngửi thấy chua chua ngọt ngọt, khiến tinh thần tỉnh táo hơn, cũng hơi dễ nghiện. Quý Mông đã có thói quen hít một hơi thật sâu khi mệt do làm bài, cô cảm thấy vừa ngửi mùi hương cam quýt ấy, tinh thần cô thoải mái hơn nhiều.

Quý Mông còn vô tình nói với Trì Sư, Trì Sư nói cô ấy chưa ngửi bao giờ, cô ấy còn đi hỏi bạn ngồi cùng bàn, bạn ngồi cùng bàn cách Lục Chỉ một lối đi nhỏ, nhưng chưa từng ngửi thấy.

Quý Mông hiểu, sau này tinh dầu trong nhà không được mua mùi cam quýt. Phạm vi khuếch tán mùi hương quá nhỏ, phải áp sát mới ngửi được.

Gần tới kỳ thi cuối kỳ, các bài kiểm tra trắc nghiệm trên lớp càng thường xuyên hơn. Quý Mông thường tới văn phòng của các giáo viên vào giờ tan học, giúp chấm chữa bài thi, hoặc là thống kê điểm.

Hôm nay Quý Mông không tham gia tập thể dục giữa giờ ra chơi, sau khi các bạn học rời đi hết, cô ôm một chồng bài thi khoa học ra khỏi lớp.

Sân tập thể dục giữa giờ ra chơi ở ngay trước khu dạy học, Quý Mông ra khỏi khu dạy học từ phía sau, vòng qua hồ nước đi về phía khu dạy học, cô nghe được tiếng nói chuyện đúng như dự đoán.

Quý Mông biết, vào mỗi lần tập thể dục giữa giờ ra chơi, Lục Chỉ sẽ cùng mấy người bạn tới bên hồ nước, trốn tập thể dục giữa giờ.

Ông Khâu mặc kệ anh, Quý mông cũng không vạch trần.

Cạnh hồ nước, Lục Chỉ và bốn chàng trai khác đang đứng hoặc ngồi xổm, hộ tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào điện thoại, ngón tay thao tác nhanh nhẹn. Thỉnh thoảng điện thoại lại phát ra mấy tiếng “tập trung nào”, “bắt đầu tấn công”, miệng của bốn chàng trai cũng như đốt pháo, không hề ngừng nghỉ.

Lục Chỉ cũng ngồi xổm, đôi chân dài kia gập lại còn dài hơn chân người khác gập lại.

“Anh Chỉ, anh lại từ chối hot girl trường à? Người ta đẹp như vậy, theo đuổi anh một năm mà anh còn gai mắt? Hay là anh thích bạn cùng bàn của anh?” Chàng trai đang nói không học lớp Một, cũng không phải lớp Mười Sáu, chưa từng thấy bức ảnh chụp hôm tiệc tối Tết Dương Lịch, cũng không biết Lục Chỉ dạy Quý Mông chơi bóng rổ, chỉ nghe nói “tai tiếng” của hai người, biết Lục Chỉ khá thân với người bạn cùng bàn của anh. Bây giờ nhắc đến, trọng giọng nói đầu mỉa mai, trong lòng cũng không nghĩ Lục Chỉ coi trọng con mọt sách có ngoại hình bình thường như Quý Mông.

Trong đầu Lục Chỉ hiện ra hình ảnh Quý Mông dựa vào bàn làm bài. Trước giờ anh chưa từng thấy cô xấu, cũng không cảm thấy ai đẹp. Mặt cô rất nhỏ, cằm rất nhọn, màu môi nhạt còn hay liếm, mũi cực kỳ đẹp, thích cắt lông mi, mắt là mắt phượng và tròn hơn mắt anh, cũng đen láy hơn đôi mắt của anh, cô còn rất gầy, nhưng mà... chỗ nên nhiều thịt thì đều không hề cằn cỗi, chẳng qua là bị đồng phục to rộng che lấp.

Lục Chỉ cảm thấy tai mình bắt đầu nóng lên, anh lấy lại bình tĩnh, cười khẩy một tiếng, ngón tay nhanh chóng thao tác trên màn hình, nhẹ nhàng diệt cả team bạn, sau đó anh nói: “Ai lại thích cô nhóc cứng nhắc kia?”

Chàng trai trêu ghẹo hùa theo ngay sau đó: “Phụt, cũng đúng, sao anh Chỉ có thể coi trọng Quý Mông chứ!”

Bên cạnh còn có hai chàng trai lớp Mười Sáu đang ngồi xổm, nghe vậy thì liếc nhau rồi tặc lưỡi lắc đầu.

Lục Chỉ như thể bị đâm, anh bỗng đứng dậy, đạp chàng trai vừa nói một cái, suýt chút nữa đá người ta vào hồ nước: “Chỉ có mày nhiều lời thôi đúng không? Tao coi trọng ai cần mày lắm mồm chắc?”

Chàng trai ngồi bệt dưới đất với vẻ mặt ngơ ngác: “...Ơ?”

“Im mồm.” Lục Chỉ hung hăng nói.

Trên lối đi nhỏ ở gần đó, Quý Mông căng thẳng khom lưng, nhờ có lùm cây che chắn cho mình, cô ôm bài thi hoảng loạn rời đi.

——

Buổi chiều trước kỳ thi cuối kỳ một ngày, các bạn học khác đã tan học về nhà, nhóm của Quý Mông và Lục Chỉ ở lại dọn vệ sinh và sắp xếp lớp.

Ngày mai thi, lớp Một cũng là phòng thi, phải dán đồ liên quan đến kỳ thi, bàn ghế phải xếp gọn, bàn ghế thừa ra cũng phải kê ở cuối lớp theo quy định.

Quý Mông dùng thước thép số chỗ ngồi trên bục giảng, Lục Chỉ yên lặng kê bàn ghế, Hà Xương Thịnh và Liêu Kiệt vừa quét rác vừa trêu đùa, ai cũng làm việc của mình.

Có điều hơi ồn ào.

Hà Xương Thịnh và Liêu Kiệt ồn ào, rất tự nhiên nói về nguyện vọng thi đại học. Học kỳ tiếp theo sắp bắt đầu, về cơ bản thì điểm số trước đó có thể dự đoán điểm thi đại học. Lúc này bàn về nguyện vọng đại học cũng không phải quá sớm.

Trước đây hai người từng thảo luận về chủ đề này rất nhiều lần, trường đại học cũng thay đổi rất nhiều trường, ngành thì lại không đổi. Một người muốn học công nghệ thông tin, người còn lại muốn học luật, đều là chuyên ngành cực kỳ phổ biến, sau này tốt nghiệp dù đi làm hay thi công chức đều có lợi thế.

“Lớp trưởng, cậu quyết định học ngành gì chưa?” Liêu Kiệt hỏi.

Hà Xương Thịnh cũng đi tới: “Chắc là lớp trưởng sẽ chọn ngành hàng đầu của đại học Hoa nhỉ?”

Liêu Kiệt hùa theo như lẽ đương nhiên: “Chắc chắn rồi, lớp trưởng đã được tuyển thẳng, tùy tiện chọn ngành ở đại học Hoa, chắc chắn chọn ngành hàng đầu sẽ càng tốt!”

Tay cắt giấy của Quý Mông khựng lại: “Mình vẫn chưa nghĩ ra.”

Hai người đều hơi kinh ngạc, Lục Chỉ ở cuối lớp cũng ngẩng đầu nhìn.

Quý Mông cảm thấy việc này không có gì khó nói: “Mình không định học y, cũng không định đi theo con đường nghiên cứu khoa học.”

Hà Xương Thịnh mở to mắt: “Không nghiên cứu khoa học á? Lớp trưởng, lần nào điểm vật lý của cậu cũng là tuyệt đối, toán cũng gần max điểm, mình tưởng cậu sẽ trở thành ông lớn nghiên cứu khoa học trong tương lai cơ!”

Liêu Kiệt gật đầu tràn đầy đồng cảm: “Mình cũng vẫn luôn cho rằng lớp trưởng sẽ làm nghiên cứu khoa học hoặc học thuật, cảm thấy rất thích hợp với cậu, hoặc là bác sĩ, luật sư gì đó, cảm giác những ngành tương đối nghiêm túc và tỉ mỉ là thế mạnh của cậu.”

Quý Mông tiếp tục cắt giấy, nghe vậy thì cong môi: “Nhưng những thứ các cậu nói, mình đều không hứng thú lắm.”

Đương nhiên, tương lai có lẽ sẽ cân nhắc đến yếu tố thực tế, Quý Mông sẽ lựa chọn ngành dễ kiếm việc hoặc lương cao. Cô là một người bình thường, lạc hậu và thực tế, không có bất cứ chủ nghĩa lý tưởng nào.

Thấy cô nói như vậy, Liêu Kiệt và Hà Xương Thịnh vừa làm vừa giới thiệu những ngành mình biết, ví dụ như khảo cổ, y dược, kỹ thuật truyền thông, tâm lý học,... Bọn họ đã tìm hiểu rất nhiều ngành trong học kỳ này để chọn ngành, cũng đã tính cả ngành này học trường đại học nào là tốt nhất.

Quý Mông nghe khá nghiêm túc, nhưng cũng chỉ nghe như vậy, thật ra cô vẫn chưa nghĩ ra nên chọn ngành nào.

Trong lớp, Liêu Kiệt và Hà Xương Thịnh nói một hồi lâu, họ lại hỏi Lục Chỉ vẫn luôn im lặng, hỏi anh thích ngành gì.

Vừa dứt lời, hai người cảm thấy hơi không ổn, hỏi một học sinh kém ngày nào cũng ngủ thích ngành gì... Chẳng phải là nhảy disco trên mộ ư???

Lục Chỉ không nói gì, anh vừa ngước mắt lên đã đối diện với ánh mắt trên bục giảng.

——Cô cũng muốn biết.

Lục Chỉ sửng sốt, trong lòng tê dại, sưng tới mức hơi khó chịu. Bởi vì anh không thể đưa ra một câu trả lời thỏa đáng, anh là một người thiếu kế hoạch cho tương lai và không có ý chí chiến đấu với những chuyện không có hứng thú. Nếu anh nói đúng sự thật, cô sẽ nghĩ như thế nào?

Anh hơi lo sợ, cổ họng khô khốc, không nói nên lời.

“Tới giúp mình dán số báo danh đi.” Quý Mông mở miệng, bỏ qua chủ đề này.

Hà Xương Thịnh và Liêu Kiệt lập tức buông đồ trong tay xuống, lên bục giảng cầm keo dán, dán từng số báo danh lên góc trái của bàn. Lục Chỉ cũng đi tới, Quý Mông đặt keo dán vào lòng bàn tay anh, còn có một xấp số báo danh xếp gọn.

“Dán chắc vào nhé.” Cô nói: “Thi hai ngày, keo dán không đủ sẽ rất dễ bong ra.”

Anh “Ừ” một tiếng trầm thấp, cô cũng cầm keo dán và số báo danh đi dán.

Sắp xếp lớp xong, Liêu Kiệt và Hà Xương Thịnh đi trước, Quý Mông và Lục Chỉ còn phải phụ trách đổ rác, sau khi lồng túi rác sạch vào, Lục Chỉ dựa vào lợi thế chiều cao và đôi chân dài của mình để xách phần lớn túi rác, mới đầu Quý Mông thấy hơi ngại, muốn thay phiên xách với anh, nhưng anh không nghe, bây giờ cô cũng không ép nữa mà đi theo anh tới khu vực để rác trong trường. Chờ anh ném rác xong, hai người có một người tới căng tin trường, một người ra khỏi trường.

Lục Chỉ đến nhà ông nội, ăn cơm tối xong thì về phòng ngủ và lấy một tấm thiệp chúc mừng ra khỏi album ảnh.

Nhìn chữ viết kiểu Sấu Kim bên trên, ánh mắt anh nặng nề.

Đại học Hoa, ở thủ đô, cùng nằm ở miền Bắc như thành phố Tầm, nhưng khoảng cách không gần. Với trình độ siêng năng học tập của Quý Mông, có lẽ chỉ có nghỉ dài hạn mới có thể quay về.

Lần đầu tiên anh nhận ra, thi Đại học là một đường ranh giới. Anh ở lại tại chỗ, mà cô thì sẽ dang cánh bay cao, có phải sẽ không bao giờ gặp lại không?

Ý thức được điều này, hơi thở của anh hơi đình trệ, hơi khó thở.

“Cốc cốc!”

“Sắp tới tiết tự học buổi tối rồi, không ra ngoài sẽ đến muộn đấy!”

Ông Lục vừa lên tiếng, Lục Chỉ giật mình hoàn hồn, anh đáp “Biết rồi ạ”, sau đó vội vàng mở ngăn kéo bàn học ra, nhìn thấy ngăn kéo tràn đầy bài thi được xếp ngay ngắn, tờ nào cũng có tên anh được viết bằng chữ kiểu Sấu Kim.

Lồng ngực Lục Chỉ nóng lên, anh bật cười, tùy tiện rút hai tờ ra rồi cuộn lại cầm trong tay, sau đó vội vàng chạy ra ngoài.

Ông Lục đứng ở cửa suýt chút nữa bị anh đụng vào, ông ấy vừa định lên tiếng thì thấy bóng dáng của cháu trai mình đã biến mất ở đầu cầu thang, ông tức giận đập gậy chống: “Thằng nhóc thối, suốt ngày hấp ta hấp tấp.”

Lục Chỉ bước vào lớp ngay khi chuông reo, không quá nhiều người chú ý, mọi người đều đang vùi đầu làm bài.

Lục Chỉ ngồi xuống ghế, vì chạy quá nhanh nên không ngồi vững, còn nghiêng về phía Quý Mông.

Quý Mông nhìn vết gạch chéo trên bài thi, cô mím môi đẩy người ngồi dậy.

Nào ngờ cô còn chưa đi tìm đầu sỏ gây tội để tính sổ, anh đã đặt hơi tờ bài thi lên bàn cô.

Quý Mông nhận ra đó là bài thi cô soạn cho anh trước đây, cô bỗng giật mình, ngước mắt nhìn anh.

Lúc Chỉ nhếch môi, cười trông hơi ngốc, không biết mặt đỏ do dạy hay do đâu: “Lớp trưởng, còn có thể mời cậu dạy kèm cho tôi không?”

Quý Mông tưởng mình nghe nhầm, cô nhìn chằm chằm anh mà không hề chớp mắt.

Lục Chỉ hắng giọng, lại thấp giọng hỏi lần nữa, còn cầm bài thi lên.

Giây tiếp theo, Quý Mông cầm bài thi, kéo lại. Khi anh chưa phản ứng lại, một quyển toán lớp mười được đặt vào tay anh.

Giọng của cô bình tĩnh: “Đọc sách trước rồi hẵng làm bài.”

Anh tự nhiên nhận lấy sách, mím môi giấu nụ cười nơi khóe miệng: “Được.”

Quý Mông gấp hai tờ bài thi kia lại rồi cất đi, cô duỗi tay qua, lật tới mục lục rồi nói với anh rằng đêm nay phải xem những nội dung này: “Ngoại trừ xem những kiến thức quan trọng, mấy câu kèm theo phía sau cũng phải làm.”

Nói rồi, Quý Mông đưa một quyển nháp mới tinh cho anh: “Viết trên đây. Xem xong một phần thì nói với tôi, tôi giao bài cho cậu.”

Tầm mắt của Lục Chỉ vẫn luôn dừng trên mặt cô, bọn họ cách rất gần, anh có thể nhìn thấy lông tơ rất nhỏ trên chóp mũi của cô, cùng với cái má phồng lên của cô khi nói chuyện, và cả lông mi hơi rung.

“Được.” Anh khó khăn thu hồi tầm mắt.

Trả lời xong, hai người đều cảm thấy tảng đá trong lòng rơi xuống, không hiểu sao lại vui vẻ trở lại.

Lục Chỉ có thể vào trường Trung học Số Một không chỉ vì học khu, mà còn vì số điểm thi cấp ba của anh đạt chuẩn. Tuy hồi cấp hai anh học tập không chăm chỉ lắm, nhưng không ngăn nổi bộ não thông minh, chỉ nghe qua loa, kỳ thi vào cấp ba thi bừa thôi mà cũng có kết quả khá tốt. Bởi vậy, việc nối liền các kiến thức quan trọng của lớp mười đối với anh mà nói, học không tính là vất vả lắm, tiến độ cũng khá nhanh.

Trong vòng ba tiết tự học buổi tối, anh đã lật được một nửa quyển sách toán lớp mười, những câu hỏi Quý Mông giao cho anh, tỷ lệ chính xác cũng trên tám mươi phần trăm.

Một người dạy một người học, rõ ràng không có giao lưu gì khác nhưng bầu không khí lại hoà hợp đến mức chẳng ai chen vào được.

Ngày hôm sau là kỳ thi cuối kỳ, Quý Mông bảo Lục Chỉ bỏ qua kỳ thi, có thời gian thì cứ tiếp tục đọc sách toán lớp mười, nói với anh rằng sau khi đọc sách xong thì nên làm những bài kiểm tra nào.

Trước khi tan học, Lục Chỉ hiếm khi ủ rũ ỉu xìu: “Nếu tôi không hiểu, có thể hỏi cậu trên điện thoại không?”

“Có thể.” Quý Mông suy nghĩ: “Buổi tối trước mười hai giờ đều có thể tìm tôi, tôi nhìn thấy sẽ trả lời cậu ngay.”

Khoé môi của Lục Chỉ cong lên: “Được, hy vọng lớp trưởng sẽ không chê tôi phiền.”

Quý Mông cụp mắt: “Không đâu.”

Nụ cười trên môi Lục Chỉ càng tươi hơn: “Được, vậy tôi về nhà trước đây.”

“Ừ, tạm biệt.”

“Tạm biệt.”

Hai ngày thi cuối kỳ nhanh chóng kết thúc, lại đến kỳ thi cuối kỳ của lớp mười và lớp mười một, thi xong được nghỉ, nhưng lớp mười hai thì không, lớp mười hai chỉ được nghỉ đông nửa tháng, trong khoảng thời gian này còn phải tiếp tục tới trường học.

Lục Chỉ là một trong số ít người vui vẻ sau khi xem thông báo nghỉ, Quý Mông cũng vui, cô cảm thấy việc học online không hiệu quả bằng học trực tiếp, cô muốn tranh thủ trước khi nghỉ đông, đôn đốc Lục Chỉ học nhiều hơn.

Kể từ đó, Lục Chỉ đi học không hề ngủ hay vẽ, nhưng anh cũng không nghe giảng. Quý Mông dạy kèm cho anh, tiến độ học tập anh chỉ có một, nghe giảng cũng chẳng có ích gì, suy cho cùng phần lớn kiến thức quan trọng vẫn chưa học xong, nên lúc đi học anh vẫn đang đọc sách lớp mười hai.

Các giáo viên thấy được cũng mặc kệ, họ tìm ông Khâu hỏi có phải học sinh này bị kích thích gì không, tại sao lại đột nhiên bắt đầu học tập?

Ông Khâu nhận ra Quý Mông đang quản lý người, ngoài miệng nói học sinh bắt đầu học là chuyện tốt, trong lòng lại lo lắng không biết hai người có yêu sớm hay không. Nhưng dù sao chuyện cũng không có manh mối, ông cũng không dễ tìm người tới hỏi được.

Năm mới càng ngày càng gần, lớp mười hai nghỉ, Lục Chỉ cảm thấy nội dung trên sách càng ngày càng khó.

Ngày nghỉ đầu tiên, Lục Chỉ tự học ở nhà một buổi sáng, anh cảm thấy hơi mất tập trung, kiến thức không vào đầu, đọc thuộc bài và từ mới cũng không hiệu quả như khi ở trên trường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK