• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Ngày đầu tiên yêu nhau.]

Chuyện tình của Quý Mông và Lục Chỉ được công khai trong vòng mười ba phút bốn mươi bảy giây sau khi hai người ở bên nhau.

Khi đó tất cả học sinh đang ăn cơm và trò chuyện trong phòng riêng, Lục Chỉ kéo Quý Mông ra hành lang rồi tiến hành tỏ tình thẳng thắn và nồng cháy. Khuôn mặt trắng như ngọc của chàng trai đỏ như quả cà chua, càng thêm dịu dàng dưới ánh đèn trần màu ấm, đặc biệt là đêm nay anh còn mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt, tay áo được xắn lên, lộ ra bắp tay rắn chắc.

Cả người đẹp như một con yêu tinh có thể hút năng lượng của con người.

Đêm nay Quý Mông đã bị sắc đẹp làm choáng váng rất nhiều lần, khi anh ấp úng tỏ tình xong, cô mới hoàn hồn.

Lục Chỉ nhìn vào ánh mắt sửng sốt của cô, anh cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, đôi tay chống nạnh, anh không nhịn được mà trừng mắt nhìn cô gái trước mặt.

Trái tim của Quý Mông đập loạn xạ.

“...Cậu nói gì cơ?”

Lục Chỉ: “...”

Quý Mông thật sự không để ý anh nói những gì, lời kia vừa thốt lên thì cô đột nhiên nhanh trí, lập tức hiểu tình cảm anh muốn bày tỏ.

Cô duỗi tay, giữ chặt chàng trai sắp xù lông và ngửa đầu hỏi anh: “Muốn ở bên nhau không?”

Lục Chỉ sửng sốt, giọng nói vội vàng khó nén sự rung động: “Muốn!”

Mắt cô cong lên: “Được, vậy bây giờ chúng ta là... bạn trai bạn gái.”

Sau khi thi Đại học xong, Quý Mông cắt tóc dài thành thành tóc ngắn ngang cằm, tóc mái cũng sửa thành 3/7(*), phần tóc mái mỏng hơn được cô vén ra sau tai, lộ ra đường viền hàm rõ nét. Khuôn mặt của cô vốn đã xinh đẹp, dù sau khi cắt tóc ngắn vẫn đeo kính đen nhưng mức độ đẹp của các đường nét lại càng tăng lên, đẹp đến mức vô lý.

(*)Chia thành một bên 3, một bên 7. Ảnh minh họa: httpsp2itccnimages0120220501f81c00d5ea7e438f9ac171d1da9feb35jpeg

Lục Chỉ lập tức đỏ mặt, có vẻ quả cà chua này đã chín.

—— Không hái thì quá đáng tiếc.

Suy nghĩ này vừa hiện lên đã chiếm cứ tâm trí của Quý Mông, cánh tay cô dùng sức, kéo chàng trai về phía mình mà không hề báo trước.

Lục Chỉ không để ý, bị kéo tới mà không chút phòng bị, cánh tay anh chống lên tường sau lưng cô theo bản năng.

Còn chưa kịp ra vẻ đẹp trai, cơ thể mềm mại với hương thơm ngào ngạt đã dính sát vào lồng ngực anh.

Bên tai Lục Chỉ vang lên tiếng tim đập dữ dội như nhịp trống, từng nhịp đập khiến anh mất lý trí. Anh ôm cô, vùi đầu vào tóc cô, không thầy dạy cũng biết cọ cọ.

Càng ngày Quý Mông càng cảm thấy anh giống mèo, cọ vào cô để đánh dấu mùi hương à?

Cặp đôi mới ra lò ôm nhau trên hành lang một hồi lâu, đến khi có các vị khách khác đi ngang qua nhìn họ với ánh mắt kỳ lạ, hai người mới lưu luyến buông nhau ra.

Quý Mông chuẩn bị về phòng riêng, Lục Chỉ giữ cô lại, thấp giọng đưa ra yêu cầu hợp tình hợp lý của mình: “Đã yêu nhau rồi, có phải nên có chút nghi thức không?”

“Anh muốn nghi thức gì?”

“Avatar đôi.” Lục Chỉ lấy điện thoại ra, cho cô xem ảnh avatar mà mình đã chuẩn bị tốt từ lâu —— Hoa hướng dương và hạt hướng dương.

Anh tự vẽ, bức tranh độc nhất trên mạng!

Quý Mông im lặng, nhịn rồi lại nhịn, cô hỏi: “Hoa hướng dương và hạt hướng dương có mối quan hệ gì?

Khóe môi đang cong lên của Lục Chỉ bỗng cứng đờ.

Quý Mông buồn cười: “Không sao, trông rất giống avatar đôi.”

Lục Chỉ thất vọng rời khỏi album: “Không được, anh phải vẽ một cặp avatar khác.”

——Anh tuyệt đối không muốn dùng avatar mẹ con với bạn gái, tuyệt đối không!!!

Để dỗ anh, Quý Mông đồng ý nắm tay về phòng riêng.

Trì Sư chỉ tùy ý liếc nhìn người đi vào, thịt bò trong miệng lập tức không ngon nữa: “Vãi!”

Sau đó, chính là các tiếng vãi liên tục vang lên.

Các bạn học và giáo viên trong phòng riêng đều dừng đũa, nhìn hai người nắm tay nhau mà không chớp mắt, vẻ mặt vô cùng kỳ diệu.

Tốt xấu gì Quý Mông cũng là người phát biểu dưới quốc kỳ trong ba năm liền, từng trải qua tình huống lớn hơn, cô kéo Lục Chỉ vào phòng mà mặt không hề biến sắc.

Trong đầu mọi người chỉ có một suy nghĩ —— Quả nhiên hai người này có quan hệ mập mờ!

Trong phòng riêng có ba chiếc bàn tròn lớn, mười một, mười hai người ngồi một bàn. Bởi vì Quý Mông tới muộn nên cô ngồi bàn cuối, vốn không cùng bàn với Lục Chỉ. Lúc này Quý Mông không nghĩ nhiều, cô kéo Lục Chỉ đi về phía bàn bên trong. Cô gái ngồi bên tay phải của Quý Mông nhìn trái nhìn phải, chủ động đi ngồi chiếc ghế trống của Lục Chỉ lúc đầu, nhường vị trí cho cặp đôi.

“Lớp, lớp trưởng?” Có người nói thầm: “Cậu yêu sớm à!?”

Đêm nay ba đôi lén yêu đương đều công khai hết, đôi Quách Dực Minh và Thẩm Hiên Di còn dám nắm tay đi kính rượu các thầy cô, Quách Dực Minh thậm chí còn cười hì hì hỏi ông Khâu có phát hiện hai người họ hay không, ông Khâu luôn hiền lành nho nhã bị cậu ấy làm cho tức giận tới nỗi không nói nên lời.

Nhưng mà, đôi nào cũng không khiến người ta kinh ngạc bằng đôi trước mặt!

Quý Mông có thể so sánh với giáo viên chủ nhiệm bản trẻ trung và Lục Chỉ từng bị người ta gọi là “trùm trường” và tưởng cách gọi đó là ngầu, học sinh giỏi cứng nhắc và học sinh hư, hình tượng của đôi này không biết đã bị bàn tán trên diễn đàn trường bao nhiêu lần rồi. Dù biết thỉnh thoảng hai người họ sẽ vượt rào khi ở chung, nhưng mọi người cũng chỉ cười ha hả khi xem xong, ai mà ngờ họ này lại thành đôi thật!

Còn công khai phô trương trước mặt mọi người!

Quý Mông và Lục Chỉ bị mọi người nhìn chằm chằm hết lần này tới lần khác, tiếp đó còn có người ồn ào rót rượu trái cây cho Lục Chỉ, nói anh bắt cóc thần tượng của mọi người thì phải trả giá đắt.

Lục Chỉ bất lực uống một ly, lại có người tới nói đùa, anh vừa định nâng ly thì đã bị Quý Mông đè lại.

Anh nghi ngờ quay đầu, cô nói: “Ăn chút gì đi.”

Lục Chỉ vui vẻ cong môi rồi ngoan ngoãn đặt ly xuống, anh ăn càng cua mà cũng cảm thấy vị ngọt như mật ong.

Dáng vẻ đắc ý của anh khiến các bạn học ê cả răng, tức giận đến nỗi ngứa răng.

Về phần những bạn tới kính rượu, mới vừa có hành động đã bị ánh mắt của Quý Mông chặn lại, vâng vâng dạ dạ ngồi lại chỗ cũ, sau đó ghé vào tai nói thầm với bạn ngồi bên cạnh: “Hu hu hu lớp trưởng hung dữ quá, vậy mà lớp trưởng lại đe dọa mình vì một người đàn ông.”

“...Cậu tởm quá.” Bạn ngồi bên cạnh đẩy chàng trai đang kêu gào một cái, chàng trai ấy run rẩy vì không chịu nổi.

Trì Sư ngồi bên chỗ Quý Mông, ánh mắt nhìn Lục Chỉ càng lúc càng khó chịu. Cô ấy biết tên này sẽ lên chức thành công từ lâu, vốn dĩ đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, còn xem không ít video để học cách hòa hợp với bạn trai của bạn thân, nhưng lần đầu tiên thấy bạn thân yêu đương đã thấy Lục Chỉ vui đến mức sắp vểnh đuôi lên tận trời cao, đúng là thiếu đòn!

Liên hoan xong thì ai về nhà nấy, Quý Mông đưa Trì Sư đến bến xe buýt, bảo cô ấy về đến nhà thì gửi tin nhắn cho mình. Trì Sư ngồi trên xe buýt rời đi, lơ đãng quay đầu lại nhìn ven đường, đã thấy người gai mắt nào đó nắm lấy tay bạn thân của mình, vẻ mặt trông như rất tủi thân.

“Giỏi giả vờ thật đấy.” Cô ấy cằn nhằn, tức giận quay đầu lại, lười nhìn tiếp.

Lục Chỉ bảo tài xế gia đình chờ ở ven đường, anh kéo Quý Mông tới công viên đối diện.

Vừa bày tỏ tình cảm xong, cặp đôi ở bên nhau làm gì cũng thấy thú vị, Quý Mông nói mình định tìm việc làm thêm trong lúc nghỉ hè, lại hỏi Lục Chỉ có kế hoạch gì trong hai tháng tới không.

Lục Chỉ biết cô không thể nào ở với mình trong cả kỳ nghỉ hè, trong lòng chỉ hơi mất mát.

“Em làm thêm việc gì?” Lục Chỉ nói, anh sợ cô từ chối nên bổ sung: “Em làm gì thì anh làm đó, anh không có kế hoạch khác.”

Quý Mông không muốn lãng phí gần ba tháng nghỉ hè, sau khi quyết định chọn ngành công nghệ thông tin, cô đã mua một số quyển sách liên quan phù hợp cho người mới bắt đầu, thời gian còn lại cũng không thể lãng phí, có thể tìm một việc làm thêm bán thời gian ngắn.

“Ừm.” Quý Mông gạch một số việc làm thêm khá mệt mỏi ra khỏi đầu rồi nói: “Thư viện sách mà trước đây bọn mình thường đi đang tìm nhân viên làm việc trong mùa hè, nội dung công việc hằng ngày là giúp đăng ký thông tin, sắp xếp lại sổ sách và quét phòng tự học, một ngày làm sáu tiếng; ở bên phố đi bộ thì có vài cửa hàng game tìm hung thủ(*) đang tuyển quản lý, một ngày làm tám tiếng, ba ca, có lẽ phải làm suốt đêm; còn có...”

(*) Game tìm hung thủ tương tự như ma sói, tuy nhiên game này có kịch bản và mọi người sẽ diễn theo kịch bản được cho. Mọi người muốn tìm hiểu thêm về trò này có thể xem show “Minh tinh đại trinh thám” trên youtube.

Lục Chỉ lại đưa quyền lựa chọn cho cô: “Em nghiêng về cái nào hơn?”

Thành thật mà nói, ban đầu Quý Mông định chọn quản lý game tìm hung thủ, việc nhẹ lương cao còn thú vị, nhưng cô cũng đã nghe nói bầu không khí của cửa hàng game tìm hung thủ không tốt, có thể xảy ra chuyện.

“Thư viện thành phố đi.” Cô nói: “Thời gian làm khá ngắn, môi trường cũng tốt.”

Lục Chỉ không phản đối: “Vậy chọn thư viện thành phố.”

Anh rất ngoan, Quý Mông ngẩng đầu nhìn Lục Chỉ, muốn xoa đầu anh.

Lục Chỉ thấy cô lại nhìn chằm chằm mình, không biết đang nghĩ gì, bỗng nhiên anh nhìn trái nhìn phải với đôi mắt sáng lấp lánh, sau đó anh chậm rãi cúi đầu.

Quý Mông:?

Cánh môi truyền đến cảm giác ấm áp mềm mại, vừa chạm vào đã tránh ra, nhưng lại khiến Quý Mông cảm thấy suýt nữa hít thở không thông, căng thẳng và mong chờ, nhịp đập con tim khó có thể bỏ qua.

Đây là nụ hôn đầu tiên của họ, ngắn đến nỗi khó tin, nhưng như thể khơi dậy một mối liên hệ bí ẩn, để lại một ấn tượng sâu sắc trong trí nhớ của họ.

Hai người ở trong công viên gần một tiếng, lúc đi ra, môi của hai người đều sưng lên.

Không có chuyện lướt qua rồi ngừng, không thể nói ai chủ động ở lần thứ hai, anh tình tôi nguyện chậm rãi tới gần, cơ thể tựa như ngâm trong rượu ngọt, choáng váng nếm thử, cải thiện và áp dụng.

Lục Chỉ đưa Quý Mông về nhà, đưa đến tận đầu ngõ.

“Nhớ nói ngủ ngon với anh.”

“Ừm.”

“Ngày mai dậy phải nói với anh, đừng dậy quá sớm, ngủ thêm đi.”

“Ừm.”

“Anh mang bữa sáng cho em, sau đó chúng ta cùng đến thư viện thành phố.”

“Ừm.”

Lục Chỉ lải nhải, nắm lấy tay cô không muốn buông ra, thấy cô quay đầu lại nhìn cửa sổ nhà mình trên tầng hai, anh bất mãn “a” một tiếng.

“Vậy hôn thêm lát nữa.” Tay Lục Chỉ nắm rất chặt, trông như thể không hôn thì sẽ không thả người ra.

Quý Mông mím môi, đêm nay cô mất kiểm soát hôn anh một lúc lâu, đến bây giờ miệng vẫn hơi đau, cô rất hiểu anh, hôn sẽ không ngừng, cô cảm thấy miệng mình đã tới giới hạn.

“Anh cúi đầu đi.” Cô vẫy tay.

Lục Chỉ nghe lời khom lưng cúi đầu, đưa mặt tới.

Tuy chàng trai trước mặt quá dính người, nhưng Quý Mông không hề ghét dáng vẻ này của anh, đặc biệt là mỗi lần nhìn thấy mặt anh, trong lòng cũng chỉ còn lại cảm giác vui vẻ.

Quý Mông ôm mặt anh, nhẹ nhàng hôn lên ấn đường của anh như báu vật: “Em về đây, anh về đến nhà nhớ báo bình an cho em nhé.”

Quý Mông và Lục Chỉ thuận lợi trở thành nhân viên làm trong kỳ nghỉ hè của thư viện thành phố.

Bởi vì lúc làm thêm luôn bị các cô gái xin thông tin liên lạc, Lục Chỉ coi đây là cái cớ và kiên quyết muốn Quý Mông ở cạnh mình.

Mức độ dính người của Lục Chỉ tăng vọt, ông chủ và các nhân viên khác đều không nhìn nổi, họ không bàn tán trước mặt vì tuân thủ nguyên tắc bảo vệ và yêu quý giống loài yêu đương mù quáng, chỉ chỉ trỏ sau lưng.

Lục Chỉ hoàn toàn không biết hành động của mình bị người ta chê trách, anh rất hài lòng với việc làm thêm của mình, cực kỳ hài lòng.

Ngày nào Lục Chỉ cũng dậy vào lúc bảy giờ, mang bữa sáng đi tìm Quý Mông, để tránh bị làm phiền nên anh tự lái xe, hai người ngồi trên xe đến gần mười giờ lại đến thư viện thành phố làm thêm, trải qua sáu tiếng đồng hồ như hình với bóng, bốn giờ chiều là có thể tan làm với Quý Mông, sau đó anh lái xe đưa cô đi ăn tối, ăn tối xong lại cùng đi dạo hoặc ở trong xe —— Ngày nào cũng có thể thu hoạch được vô số nụ hôn và cái ôm!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK