Bà Quý thấy mặt con gái đỏ bừng, nhưng sự chú ý lại đổ dồn lên tóc mái: “Đổi kiểu tóc à? Không tệ, đẹp lắm!”
Mặt Quý Mông đỏ bừng: “Trì Trì chọn, nói là hợp với con.”
“Đúng là hợp thật.” Bà Quý mỉm cười: “Ánh mắt của Trì Trì rất tốt, đương nhiên, chủ yếu vẫn là dựa vào giá trị nhan sắc của gái cưng của mẹ, tóc mái này trông hoạt bát hơn nhiều.”
Quý Mông cười không nói gì, cô ôm đồ trong tay về phòng.
Một quyển sách, một bức tranh.
Một bức tranh vẽ đầy hoa hướng dương, bên dưới góc phải là chữ ký rồng bay phượng múa của Lục Chỉ, cùng với một câu “Sinh nhật vui vẻ”.
Bức tranh không lớn, chỉ to bằng bàn tay, nhưng lại vẽ cực kỳ tinh xảo và phức tạp, nó được gắn vào khung ảnh, kích cỡ vừa khéo thích hợp đặt trên bàn học.
Đây không phải lần đầu tiên anh tặng cô hoa hướng dương, mặt sau của chiếc đồng hồ trước đây cũng được khắc hoa hướng dương.
Quý Mông nhìn một hồi lâu, bỗng dưng cô mở điện thoại ra, tìm ý nghĩa của việc tặng người ta hoa hướng dương trên trình duyệt.
Câu trả lời thứ nhất là —— “Tình yêu thầm lặng”.
Lướt xuống dưới, cũng có người nói ngôn ngữ của hoa hướng dương là “không ai có thể lọt vào tầm mắt, nơi nào cũng là em”, còn có người thẳng thắn hơn, nói tặng hoa hướng dương cho người khác giới là tượng trung cho yêu thầm..
Càng nói càng lố, Quý Mông rời khỏi trình duyệt.
“Cốc cốc!”
Cửa phòng bị gõ vang, bà Quý đứng ngoài cửa hỏi cô có muốn ăn canh rau không, bà luộc một quả trứng trong đó.
“Dạ.” Quý Mông đặt khung ảnh lên giữa bàn học của mình rồi ra ngoài ăn canh. Hôm nay ăn lẩu khá dầu mỡ, ăn một bát canh rau cho ấm bụng và giải ngấy.
Hai mẹ con ngồi trong phòng khách, Quý Mông vừa ăn canh vừa nói hôm nay ra ngoài làm những gì.
Bà Quý đang đan một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ, đã sắp đan xong, dự kiến sẽ hoàn thành trong đêm nay.
Ăn canh xong, bà Quý bảo Quý Mông đứng lên rồi ướm khăn quàng cổ lên cổ cô, sau đó bà gật đầu: “Chiều dài này gần đúng rồi, đêm nay mẹ đan xong, đến lúc đó phối với quần áo mới của con.”
“Dạ, mẹ vất vả rồi.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Bà Quý xua tay, Quý Mông quay về phòng ngủ.
Mãi đến đêm khuya tĩnh lặng, cô mới dám nghĩ lại cảnh tượng dưới đèn đường đầu ngõ.
Lục Chỉ ôm cô!
Chỉ nghĩ lại thôi mà má cô đã nóng lên, khó hít thở.
Cả hai đều mặc áo khoác lông vũ dày, dưới lớp áo lông vũ là áo lên, ôm nhau cũng không thể nào cảm nhận được nhiệt độ của đối phương. Nhưng cái lạnh trong không khí bỗng trộn lẫn mùi hương của từng người, như một tấm lưới kín không kẽ hở ụp xuống đầu, khiến cô khó hít thở.
Quý Mông lập tức sững sờ, khi chàng trai nghiêng người tới, cô cảm nhận được tóc của hai người chạm vào nhau, cảm thấy hai cánh tay đang ôm mình siết rất chặt, cảm nhận được chàng trai quay đầu lại và lặng lẽ thở ra...
Cái ôm ấy rất ngắn ngủi, trước khi đầu óc cô phản ứng lại, Lục Chỉ đã buông ra.
Dưới ánh sáng, tai của chàng trai đỏ tới mức có thể rỉ máu.
“Sinh nhật vui vẻ.” Nói rồi, anh lấy một hộp quà ra khỏi túi và nhét vào lòng vô: “Quà... Mau về nhà đi, bên ngoài lạnh.”
Quý Mông chỉ kịp nói tiếng cảm ơn, sau đó bị anh đẩy vào ngõ nhỏ.
Tiếp theo, anh chạy mất dạng như con thỏ.
Nhà thứ hai khi đi vào ngõ là nhà họ Quý, Quý Mông đứng ngoài cửa chờ nhiệt độ trên mặt dịu đi mới mở cửa vào nhà.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Quý Mông mới nhận ra mình đã cầm bức tranh hoa hướng dương kia lên.
Matt gọi điện thoại tới, vừa mở miệng đã chúc cô sinh nhật tuổi mười tám vui vẻ.
Quý Mông nghe được tiếng gió rít và tiếng người ồn ào bên phía anh ấy, cô hỏi anh ấy đang ở đâu.
Trong giọng nói của Matt tràn đầy phấn khích: “Anh ở Thái Sơn, năm nay anh muốn ăn Tết ở đỉnh núi Thái Sơn!”
Quý Mông: “...”
Rất náo nhiệt, nhưng cũng rất lạnh nhỉ?
Nhưng nghe thấy Matt vui vẻ như vậy, Quý Mông cũng hơi bị cảm xúc của anh ấy lây nhiễm. Matt đã về gần nửa năm, hai người thường xuyên liên lạc, tất nhiên Quý Mông có thể cảm nhận được sự thay đổi của anh ấy trong nửa năm qua.
Khi mới về, Matt hiền lành lịch sự nhưng cũng suy sụp, trong lòng anh ấy có áp lực và buồn rầu, cả người ở trong trạng thái dè dặt. Mà nửa năm qua Matt dạo chơi khắp trời Nam biển Bắc, anh ấy chụp rất nhiều phong cảnh, quen rất nhiều người bạn trong chuyến du lịch, trở nên cởi mở hơn rất nhiều.
Quý Mông và Matt nói chuyện hơn mười phút, Matt nói khi đến nơi sẽ gửi video đón năm mới ở trên đỉnh núi Thái Sơn cho cô, cũng nói khi về sẽ mang quà cho cô. Quý Mông bảo anh ấy chú ý an toàn, hỏi anh đã mua vé về hay chưa.
Kết thúc cuộc trò chuyện, Quý Mông làm hai bài kiểm tra rồi lên giường ngủ dưới sự thúc giục của bà Quý.
Tắt đèn, Quý Mông nằm quay mặt về phía bàn học, bỗng nhiên phát hiện có thứ gì đó đang sáng lên.
Trong đầu cô nảy ra một suy nghĩ, cô vén chăn lên bước xuống giường, đi tới bàn học, nhìn thấy bức tranh kia phát sáng.
Trong đêm tối, tranh hoa hướng dương lồng trong khung ảnh bị góc nghiêng của cô gái đang ngồi trước bàn học viết chữ thay thế, yên lặng mà xinh đẹp.
Quý Mông không biết hình ảnh này là vào thời điểm nào, nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy hình ảnh này rất tập trung và thành kính. Ở trong đêm tối, những nỗi lòng giữ kín không nói ra bỗng phát sáng, mờ ảo mà lại táo bạo, khiến nhịp tim cô đập dữ dội.
Cô cầm điện thoại lên chụp bức tranh như bị ma xui quỷ khiến, nhưng lại do dự trước khi bấm vào “xác nhận”, cuối cùng cô chọn một bức ảnh khác làm avatar Wechat mới.
Là một bông hoa hướng dương.
Không phải tranh của anh.
Lục Chỉ nhìn thấy, khóe môi cong lên không thể nào đè xuống được.
Dù không phải tranh anh vẽ thì sao? Anh chỉ coi như lớp trưởng xấu hổ, bày tỏ tình cảm một cách vòng vo. Suy cho cùng thì trước đó, bên cạnh lớp trưởng chưa từng xuất hiện thứ gì liên quan đến hoa hướng dương, cho nên mọi chuyện đương nhiên đều do anh mà ra.
Ngày hôm sau chính là ba mươi Tết, TV đang chiếu tiết mục nói về năm vừa qua, Quý Mông và bà Quý ở trong bếp bận rộn nấu cơm tất niên.
Tuy chỉ có hai người nhưng cơm tất niên của nhà họ Quý vẫn rất phong phú, tám món ăn và hai nồi lẩu nóng hổi, tổng cộng có mười món, ngụ ý là mười phân vẹn mười.
Có một số món đã làm từ mấy ngày hôm trước, hôm nay đun nóng lên là có thể ăn.
Khi đồ ăn đã làm gần xong, hai mẹ con lại xuống dưới nhà dán câu đối, có một vài khách thuê cố ý dán câu đối trước khi về nhà, nhưng cũng có người không dán, hai mẹ con dán câu đối lên các cánh cửa chính trong nhà, dán chữ “Phúc” lên các cửa phòng, sau đó treo lồng đèn màu đỏ trên cửa lớn, cả căn nhà trông rất náo nhiệt và có không khí ngày lễ.
Nhà họ Lục thì trái ngược hoàn toàn với những việc tràn ngập niềm vui của nhà họ Quý, người hầu đang chuẩn bị cơm tất niên trong bếp, ba người thuộc ba thế hệ của nhà họ Lục đang ngồi trong phòng khách, TV mở kênh tin tức.
Nhưng mà trong phòng khách cũng chỉ có tiếng TV.
Ông Lục và Lục Vệ Thành đang đọc sách, thỉnh thoảng phát ra tiếng lật sách. Lục Chỉ ngồi một bên nhàm chán chơi điện thoại, anh đeo tai nghe chơi game một lúc rồi lại thoát khỏi trò chơi, anh muốn nói chuyện với ông nhưng lại ngại bố Lục ở đây, cuối cùng đành nuốt lại.
Một lát sau, ông Lục đau đầu vì đọc sách, ông ấy buông sách ra và bắt gặp ánh mắt vô hồn của Lục Chỉ, sau đó hai người cùng liếc nhìn Lục Vệ Thành ngồi ngay ngắn.
Ông Lục đặt sách xuống và đứng dậy: “Khụ, ngồi lâu quá rồi, bố ra ngoài hoạt động một lát đây.”
Lục Chỉ lập tức đứng dậy đuổi theo, đỡ ông Lục đi ra ngoài.
Lục Vệ Thành nhìn hai ông cháu, trên khuôn mặt nghiêm túc không có biểu cảm gì, ông ta lật một tờ sách trong tay.
Tới khoảng sân nhỏ, nhiệt độ giảm mạnh, nhưng lại thoải mái như thể thoát ra khỏi một cái lồng vô hình, hai ông cháu ngồi dưới mái hiên, tâm trạng đều nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
“Giỏi giả vờ thật đấy.” Lục Chỉ lạnh lùng nói.
Trong lòng ông Lục cảm thấy lời này rất đúng, nhưng ngoài mặt vẫn phải phản đối lời nói vô lễ của cháu trai mình: “Tết nhất, cháu kiềm chế tính tình lại đi, bố cháu cũng không ở được mấy tiếng, ăn xong cơm tất niên là nó lại về, cháu cũng tích được đức.”
Ba đời nhà họ Lục chỉ có một người con trai, bây giờ chỉ còn ba người đàn ông, tuy Lục Vệ Thành gánh vác vai trò kết nối thế hệ trước và thế hệ sau đã trở thành trụ cột của gia đình về sự nghiệp và kinh tế, nhưng sự cố chấp về mặt tư tưởng và tác phong cường quyền lại bị già trẻ bài xích, ngày sum vầy của gia đình luôn có thể bị biến thành cuộc họp phê bình. Đương nhiên, chỉ có mình Lục Chỉ bị phê bình.
Hai bố con tựa như kẻ thù không đội trời chung, Lục Vệ Thành không thích mọi thứ về Lục Chỉ, và ngược lại, Lục Chỉ cũng thế.
Mấy năm qua, ông ta về nhà cũ ăn cơm đều là cho có lệ, ăn xong lập tức bỏ đi, không hề ở lại thêm.
Lục Chỉ trợn trắng mắt, không nói gì.
Ông Lục hỏi đêm qua anh ra ngoài làm gì: “Từ trưa hôm qua cháu bắt đầu lén lút trong phòng, có phải lại mân mê mấy thứ kia không?”
Mấy thứ kia, tất nhiên là chỉ tranh vẽ. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Lục Chỉ liếc nhìn nhà chính, anh chớp mắt và nói: “Ngày hôm qua là sinh nhật của lớp trưởng.”
Bởi vì đột nhiên biết được nên Lục Chỉ không kịp đi đặt quà sinh nhật, cũng không muốn mua bừa một món nào đó để lừa dối, do đó anh sàng lọc ý tưởng và chọn vẽ một bức tranh.
Kể từ khi nghỉ đông, Lục Vệ Thành bắt đầu theo dõi sát sao Lục Chỉ, còn bảo thư ký tra lịch sử chi tiêu của anh, anh không thể nào tặng một bức tranh có kích cỡ bình thường. Lục Chỉ chỉ đành cắt giấy có kích thước bằng khung tranh, anh vẽ cô bằng màu huỳnh quang trước, sau đó đợi khô hoàn toàn mới bắt đầu vẽ hoa hướng dương
—Không biết lớp trưởng có nhìn thấy tranh huỳnh quang hay không, chắc là sẽ thấy...
Lục Chỉ nghĩ tới avatar hình hoa hướng dương mà lớp trưởng mới đổi, anh rơi vào bối rối trong chốc lát.
Ông Lục nhìn cháu trai mình lúc thì cười lúc thì nhíu mày, ông ấy tức giận trợn mắt: “Cháu kiềm chế chút đi, suy nghĩ của cháu gần như đã viết hết trên mặt rồi! Ông bảo chú Hà của cháu đi hỏi, người ta chính là cục vàng trong lòng giáo viên đấy, gánh trên vai trách nhiệm nặng nề, cháu đừng làm ảnh hưởng đến ý chí của học sinh giỏi vào lúc này.”
Ông ấy không phản đối việc yêu sớm, rất lâu trước đây, ông ấy đã đính hôn với vợ khi bằng tuổi Lục Chỉ. Nhưng ông ấy nghe nói, cô nhóc Quý Mông học rất xuất sắc, tuy đã được tuyển thẳng vào Đại học Hoa, nhưng tất cả giáo viên của trường Trung học Số Một đều mong cô giành được thủ khoa tỉnh.
Chỉ còn bốn tháng nữa là thi Đại học, nếu cháu trai mình làm ảnh hưởng đến việc học của người ta, vậy đó chính là tội nặng!
“Cháu biết...” Lục Chỉ rất cạn lời, anh đâu phải người không có năng lực quan sát? Hơn nữa, việc này cũng không phải một mình anh chủ động là có thể thành công, lớp trưởng được anh ôm còn đứng im như núi, giống như bị hòa thượng nhập, anh chỉ biết nghi ngờ sức hấp dẫn của mình, sao anh có thể ảnh hưởng đến ý chí của cô cơ chứ?
Lục Chỉ học một mình tới ngày mồng năm Tết, Quý Mông theo bà Quý đi thăm họ hàng xong, cuối cùng cũng về nhà học.