(*) Là thuật ngữ lịch quân sự, chỉ ranh giới giữa hai nước Sở và Hán trong thời Chiến Quốc Trung Quốc. Ranh giới này được xác định bởi sông Hoàng Hà và dãy núi Mang Sơn, tượng trưng cho sự phân chia giữa 2 nền văn minh Sở và Hán.
Quý Mông không buồn ngủ, nhìn thấy Lục Chỉ chẳng có gì thì bèn chia một nửa chăn trên người cho anh: “Cẩn thận cảm lạnh.”
Không biết có phải Lục Chỉ đã ngủ hay không mà anh không đáp lại cô, Quý Mông đành phải tự đắp chăn cho anh. Không muốn làm anh tỉnh giấc nên động tác của cô rất nhẹ nhàng.
Lục Chỉ đột nhiên mở to mắt, nắm lấy cổ tay của cô trước khi cô lùi về.
Lòng bàn tay ấm áp vuốt ve mạch đập đang đập của cô, chỉ một động tác này thôi đã mập mờ đến mức khiến người ta đỏ mặt và tim đập dữ dội.
Anh nghiêng đầu, ánh mắt sâu thẳm, hàng mi dày khẽ run lên, môi mỏng mím lại do hơi căng thẳng.
Lần đầu tiên Quý Mông cảm nhận được sức mạnh của ánh mắt, giống như một vòng xoáy thần kỳ, hấp dẫn cô rơi vào trong đó.
Cô chỉ lý trí trong một giây, sau đó hành động theo trái tim mách bảo.
Cô nắm lấy bàn tay khớp xương rõ ràng của chàng trai, tay trái chậm rãi xoa gương mặt của anh, hổ khẩu(*) chạm vào quai hàm của anh, ngón cái ấn và xoa má anh như đang thăm dò, chậm rãi di chuyển đến khóe môi anh.
(*) Kẽ giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ.
Không phải Lục Chỉ không hề đáp lại, anh hé môi ra, dùng răng nanh cắn một cái lên ngón tay cái của cô, rồi lại xoa hai cái.
Lục Chỉ vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô, không nhượng bộ một tấc nào, trong mắt lại lóe lên ánh sáng cổ vũ và và dụ dỗ.
Quý Mông rút ngón cái ướt đẫm ra, thay bằng môi.
Tay cô vòng ra sau đầu anh, năm ngón tay luồn vào mái tóc mềm mại của anh.
Trao đổi mùi hương và hơi thở, nhịp tim mất cân bằng một cách nghiêm trọng.
Lục Chỉ nằm ngửa mặt lên, giao hết mọi việc cho Quý Mông chi phối.
Học sinh giỏi cứng nhắc, nghiêm túc và điềm tĩnh trong mắt người ngoài, chỉ ngẩn ngơ và mất kiểm soát khi nhìn thấy anh, anh thích nhìn cô mất kiểm soát, thích nhìn cô lộ ra một mặt khác khi ở cạnh anh —— Ngoài anh ra, không ai thấy được sự chìm đắm của cô.
Nhưng chẳng bao lâu sau, anh không có tâm tư nghĩ đến thứ khác nữa.
Vạt áo của chàng trai bị vén lên, một bàn tay mảnh khảnh chui vào. Hơi thở của anh càng dồn dập hơn, cơ ngực và cơ bắp ở bụng của anh không khỏi căng lên.
Tiếp đó, hơi nóng phả lên má kèm theo một tiếng cười khẽ.
Lục Chỉ hơi khó chịu, anh đẩy vai của người nằm trên người mình ra.
Lúc này Quý Mông mới rời khỏi môi anh, nói như an ủi: “Cơ bắp đẹp quá.”
Anh hài lòng, túm lấy cổ cô và đưa ra lời mời gọi.
Không lâu sau khi hai người ở bên nhau, Quý Mông đã thẳng thắn nói xu hướng tính dục của mình.
Sau một cú sốc ngắn ngủi, Lục Chỉ bày tỏ rằng anh có thể chấp nhận điều đó.
Có thể ở bên cô chính là chuyện khiến anh hạnh phúc nhất trên đời, những thứ khác đều là lợi ích kèm theo. Nếu là kèm theo, tất nhiên cũng sẽ không đủ quan trọng để ảnh hướng tới tình cảm của họ.
Anh bằng lòng phối hợp.
Quý Mông biết anh sẽ chấp nhận, nhưng cũng không nỡ làm anh khó chịu, vì thế bước nào cũng đều thập toàn thập mỹ, phối hợp với nhịp điệu của hai người
Không biết qua bao lâu, hai hình bóng chồng lên nhau chậm rãi tách ra.
Cuối cùng Quý Mông không làm đến bước cuối, bởi vì không chuẩn bị trước mấy thứ kia, chỉ có thể dừng lại ở giai đoạn khám phá cơ thể.
Giấc ngủ trưa này kéo dài tới tận khi sáng đèn mới tỉnh dậy.
Hai người gần như tỉnh dậy cùng một lúc, sau khi mở to mắt đều không nhịn được cười.
Lục Chỉ sờ mũi rồi nói: “Đói bụng, chúng ta đi ăn tối nhé?”
“Ừ.”
Hai người mặc quần áo chỉnh tề rồi nắm tay đi ra khỏi khách sạn, đến phố ăn vặt nổi tiếng trong làng Đại học.
Sau cuộc náo loạn lúc chiều, cả hai đều có thể cảm nhận được sự thay đổi của không khí, tựa như một viên đường dần tan chảy khi bị lửa đun nóng, sau khi nguội thì trở thành một miếng kẹo ngọt ngào.
Ngày hôm sau, Quý Mông đi tham gia buổi họp lớp của sinh viên năm nhất, làm quen bạn bè cùng lớp rồi đi đến Đại học Khoa Học và Kỹ Thuật bên cạnh, đến ký túc xá cùng Lục Chỉ.
Anh cũng ở phòng bốn người, cũng là giường ở trên bàn ở dưới, có ban công và phòng tắm riêng, diện tích lớn hơn một chút. Có điều hướng không tốt lắm, cửa sổ hướng về phía Bắc, gần như trong bốn năm kế tiếp muốn phơi đồ sẽ phải đi xuống mảnh đất trống ở dưới tầng.
Sau khi ăn cơm trưa ở căng tin của Đại học Khoa Học và Kỹ Thuật, Lục Chỉ đưa Quý Mông về Đại học Hoa dù cực kỳ không nỡ.
Anh muốn thuê nhà ở ngoài trường càng sớm càng tốt. Thứ nhất, trước đây khi chưa yêu nhau gần như ngày nào hai người cũng ở cạnh nhau, chắc chắn không thể chịu nổi việc phải xa nhau khi đã yêu đương và lên đại học. Thứ hai, anh cần một căn phòng nhỏ để chứa dụng cụ vẽ tranh của mình, tiếp tục sở thích của bản thân; thứ ba, đó chính là không chịu nổi điều kiện của ký túc xá, còn có thói quen sinh hoạt của các bạn cùng phòng trông có vẻ không được tốt lắm.
Lục Chỉ không phải người có thể để bản thân chịu thiệt, nói thuê là thuê, buổi chiều anh lập tức tham gia vào nhóm thuê nhà của trường, tìm được chủ nhà đáng tin ở trong đó, sau khi xem nhà xong và cảm thấy rất hài lòng với điều kiện, anh nhanh chóng ký hợp đồng một năm.
Anh cũng không vội nói chuyện này với Quý Mông, sau khi khai giảng hai người đều phải huấn luyện quân sự nửa tháng, dù dọn ra ngoài ở cũng phải chờ cho đến khi khóa huấn luyện quân sự kết thúc.
Nhưng anh không ngờ, trong khóa huấn luyện quân sự lại có chuyện xảy ra giúp ích cho anh.
Quý Mông có hai người bạn cùng phòng là người thủ đô, còn có một người cũng đến từ một thành phố lớn thịnh vượng, điều kiện gia đình của ba người đều không tồi, chi phí ăn mặc bình thường đều khá đắt đỏ. Bọn họ thấy cô thường chi tiêu tiết kiệm, mỹ phẩm dưỡng da cũng không phải hãng lớn, còn từ chối đề nghị đi nhà hàng cao cấp ăn liên hoan với họ rất nhiều lần, vậy nên họ cảm thấy Quý Mông không hào phóng, do đó không quá để ý tới cô.
Vốn dĩ thái độ như vậy cũng đã rất không rõ ràng, dù Quý Mông phát hiện thì cô cũng sẽ không để ý.
Nhưng có một đêm Quý Mông đến phòng tắm để đánh răng rửa mặt, có một người bạn cùng phòng quên mang sữa rửa mặt nên mượn cô, cô không nghĩ nhiều mà cho mượn luôn, bạn cùng phòng kia liếc nhìn bao bì của sữa rửa mặt, ghét bỏ bĩu môi và lẩm bẩm “Hãng gì đây, chưa nghe nói đến bao giờ”, nhưng cuối cùng vẫn dùng.
Kết quả đêm đó bạn cùng phòng kia bị dị ứng, nổi rất nhiều vết mẩn đỏ trên mặt.
Cô ta khóc lóc trách Quý Mông, nói tại sữa rửa mặt thấp kém của cô nên mình mới bị dị ứng.
Quý Mông không đồng ý với kết luận này, cô nói: “Tất cả mỹ phẩm dưỡng da của tôi đều được đặt riêng theo loại da của tôi, không thêm thành phần dễ khiến người ta dị ứng, cũng không có khả năng có gây kích ứng nặng như vậy.”
Nhưng những người khác đều không tin, họ phản bắc rằng cô bốc phét: “Người ăn cơm chỉ dám mua suất mười tệ có thể mua nổi mỹ phẩm đặt riêng á? Cậu lừa ai đấy?”
Quý Mông bất lực, cô không nói với người ta rằng bộ mỹ phẩm dưỡng da này là do người khác tặng, chỉ có thể nói: “Đưa cậu ấy đến bệnh viện trước đã, đi kiểm tra nguyên nhân gây dị ứng.”
Bởi vì khó xin nghỉ phép trong thời gian huấn luyện quân sự nên bạn cùng phòng bị dị ứng kia đi bệnh viện một mình.
Vào rạng sáng, bạn cùng phòng kia quay về ký túc xá.
Quý Mông vẫn đang chờ kết quả, cô hỏi cô ta thế nào rồi.
Người bạn cùng phòng kia nói bác sĩ xác nhận rằng mình bị dị ứng, còn kê thuốc, mấy thứ khác thì không nói.
Nghĩ đến việc hai bạn cùng phòng khác vẫn đang ngủ, Quý Mông không hỏi thêm gì, mãi đến sáng cô mới hỏi cô ta về nguyên nhân gây dị ứng.
Người bạn cùng phòng kia nói mình thật sự bị dị ứng với sữa rửa mặt, trước đây cô ta chưa bao giờ bị dị ứng, còn nói mình sẽ không so đo tiền thuốc men với cô vì nghĩ tới việc là bạn cùng phòng ký túc xá. Quý Mông không phải đồ ngốc, cô biết bạn cùng phòng nói dối, do vậy cô muốn xem kết quả chẩn đoán.
Bạn cùng phòng thoái thác nói đã vứt giấy chẩn đoán bệnh từ lâu rồi, có lẽ hai người bạn cùng phòng khác cảm thấy thái độ của Quý Mông có hung hăng nên mở miệng khuyên, ý trong lời nói chính là nếu Quý Mông vẫn tiếp tục như vậy thì sẽ phá hủy sự hòa hợp của ký túc xá, bốn năm sau này rất khó kết bạn hay gì đó.
Quý Mông bật cười, không hề để ý tới lời đe dọa trẻ con như vậy: “Ném giấy chẩn đoán bệnh rồi thì trên mạng cũng vẫn còn hồ sơ chẩn đoán bệnh. Nếu các cậu không muốn xé rách mặt nhau thì chi bằng cho tôi xem hồ sơ y tế trực tuyến, đỡ mất công các cậu phí lắm lời như vậy để tranh cãi với tôi.”
Hai người khác suy nghĩ rồi cảm thấy có lý, họ bảo cô ta mở hồ sơ khám bệnh ra.
Cô ta nhất quyết không chịu cho người khác xem hồ sơ khám bệnh, cuối cùng nói là ba người họ không tin và đang ép buộc cô ta, sau đó cô ta khóc lóc chạy ra khỏi ký túc xá.
Đến mức này mà hai người còn lại không nhận ra được có điều gì đó không thích hợp thì thật sự là đồ ngốc.
Ngày hôm sau, hai người kia cùng đến xin lỗi Quý Mông, Quý Mông gật đầu không nói gì, coi như chấp nhận lời xin lỗi.
Khi khoá huấn luyện quân sự kết thúc, Quý Mông dọn ra khỏi ký túc xá, chuyển vào căn nhà Lục Chỉ thuê.
Tất nhiên, dưới yêu cầu của cô, tiền thuê nhà và tiền điện nước đều được chia đôi.
Ban đầu Lục Chỉ cũng không biết Quý Mông bị oan, sau này anh vào nhóm lớp của cô, có một hôm vô tình phát hiện có người nhắc lại chuyện này nên mới biết được. Lúc ấy hai người đã lên năm hai, lại so đo về việc này cũng chẳng có ích gì, anh chỉ có thể tức giận gọi điện thoại, đặt thêm vài bộ mỹ phẩm dưỡng da đắt tiền cho Quý Mông.
Căn nhà có hai phòng ngủ, hai phòng đều hướng về phía Nam, có ánh sáng rất tốt, phòng bếp, phòng khách và phòng vệ sinh thì dùng chung.
Sau khi vào ở, đúng như Lục Chỉ mong chờ, hai người không hề tuân thủ nghiêm ngặt quy định mỗi người ngủ một phòng, nếu ngày hôm sau cả hai đều không phải dậy sớm thì sẽ tự nhiên ngủ chung với nhau.
Có đôi khi ngủ ở phòng của Lục Chỉ, có lúc thì ngủ trong phòng của Quý Mông, cũng có thời điểm dứt khoát ngủ trên sofa lớn trong phòng khách.
Có đôi khi đang ngủ Quý Mông sẽ cảm thấy chật chội và đẩy Lục Chỉ ra.
Lục Chỉ lăn từ sofa xuống thảm nhung dày cũng rất khó tỉnh giấc, khi Quý Mông đi vệ sinh quay lại thì sẽ ôm chăn và ôm anh, ngủ cùng anh ở dưới thảm.
Từ khi vào Đại học, ngoài lúc ở cùng Quý Mông, Lục Chỉ dành phần lớn thời gian rảnh rỗi để vẽ tranh.
Phòng khách và trong phòng ngủ của hai người bày đầy dụng cụ vẽ tranh và màu vẽ của anh, để anh có thể vẽ tranh mọi lúc mọi nơi.
Thỉnh thoảng Lục Chỉ cũng sẽ vẽ một ít truyện ngắn trên máy tính bảng, ghi lại cuộc sống hằng ngày của anh và Quý Mông, sau đó đăng lên Weibo.
Nhân vật anh vẽ vừa đẹp vừa có nét riêng, những tương tác hằng ngày vừa ngọt ngào vừa ấm áp, hơn nữa còn gắn mác “nữ công nam thụ”, vừa đăng lên đã nhận được rất nhiều sự chú ý.
[Trong thế giới ngập tràn BG, BL và GL(*) này, tôi thèm nữ công nam thụ lâu lắm rồi!]
(*) BG = Boygirl, ngôn tình; BL = Boylove, đam mỹ; GL = Girllove, bách hợp.
[Cơm này thơm quá đi mất thôi, tác giả ơi, đói đói!]
[Cô gái 4i(*) tôi ngửi thấy mùi thơm nên tới đây, he he he he ~]
(*) Cô gái 4i là chỉ những cô gái thích mối tình giữa một người phụ nữ mạnh mẽ và một người đàn ông yếu thế hơn, hiểu đơn giản là thích nữ công nam thụ.
[Tác giả không chỉ vẽ đẹp mà còn kể chuyện hay! Nhìn 67 và chị Lung yêu nhau, cảm giác như đang xem hai người bạn ở bên cạnh yêu nhau, tôi không biết miêu tả của mình có rõ ràng hay không, chính là những chi tiết nhỏ rất gần gũi với cuộc sống đời thường này rất hấp dẫn tôi, như thể mọi việc đều thực sự xảy ra vậy!]
[Sức mạnh bạn gái của chị Lung thật sự là MAX, cực kỳ đáng tin cậy! 67 cũng không phải anh chồng mềm yếu chỉ biết làm nũng khóc hu hu! Hai người vừa bổ sung cho nhau vừa giống như, mạnh mẽ nhưng cũng dịu dàng, a a a a đúng là trời sinh một cặp!]