• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc này Quý Mông mới nhớ tới sự hiện diện của tóc mái.

Cô chia tóc mái ở giữa ra và vén sang hai bên rồi hỏi: “Như vậy được không?”

Đôi mắt của Trì Sư sáng lấp lánh, cô ấy tháo kính của cô xuống rồi nói: “Như vậy càng đẹp hơn! Nhưng với độ dài tóc mái của cậu mà vén sang hai bên thì hơi vểnh lên, vừa nhìn đã biết là khắc phục tạm thời, hay là chúng ta tới tiệm cắt tóc sửa tóc mái của cậu nhé?”

“...Rắc rối quá.” Chỉ đổi căn cước công dân thôi, Quý Mông cảm thấy không cần nhiều bước như vậy.

“Sao có thể gọi là rắc rối chứ!” Trì Sư cố gắng hết sức để sửa lại sự lười biếng của cô: “Cậu sẽ phải dùng thẻ căn cước công dân này bảy năm, dùng đến tận năm cậu hai mươi lăm tuổi! Chẳng lẽ sau này cậu làm việc, còn phải đi xin việc với mái tóc rẽ ngôi như mái hiên ư?”

Quý Mông bị lời nói của cô ấy làm cho hơi lung lay: “...Có thể dùng kẹp để kẹp.”

“Không, chúng ta đi sửa tóc mái!” Trì Sư không nói hai lời kéo người về phía tiệm cắt tóc, vừa đi vừa lải nhải: “Cô gái mười tám tuổi như cậu có thể có chút lòng yêu cái đẹp không? Cậu xem thường mình có cô gái nào để tóc mái như cậu không, mọi người đều để mái bay hoặc mái thưa, đều hơi mỏng. Mình đã muốn cắt tóc mái của cậu từ lâu rồi, tóc mái kiểu vậy chỉ có con gái mấy chục năm trước mới để thôi...”

Quý Mông bất lực đến tận đáy lòng, nhưng cô nghĩ mình chỉ đổi tóc mái khi chụp ảnh, đến lúc đi học tóc dài hơn chút, hoặc là lại cắt một ít tóc xuống rồi túm lại cũng có thể trở thành mái bằng.

Bởi vì vẫn còn sớm nên tiệm cắt tóc không có khác. Quý Mông và Trì Sư vừa đi vào, ba nhà tạo mẫu tóc đang quét nhà lau dọn lập tức quay đầu nhìn.

Ngay sau đó, ba cặp mắt dán chặt vào tóc mái dày cộp của Quý Mông, cô bỗng cảm thấy như đang đối mặt với kẻ địch mạnh, cả người trở nên căng thẳng theo bản năng.

Khi bị nhà tạo mẫu tóc ấn xuống ghế ngồi, dây buộc tóc bị cởi ra, Quý Mông không thể không lên tiếng nhắc nhở: “Tóc mái chỉ cần tỉa qua thôi là được.”

Nhà tạo mẫu tóc làm động tác “OK” trước gương, Trì Sư đứng một bên mở một quyển tạp chí ra, nhỏ giọng âm mưu bí mật gì đó với một nhà tạo mẫu tóc khác.

Quý Mông nghe không rõ lắm, cô chỉ thấy hai người đang chỉ gì đó trong tạp chí, sau đó cùng ngẩng đầu nhìn cô rồi lại cúi đầu, thỉnh thoảng lại gật và lắc đầu.

Quý Mông cảm thấy cảnh tượng ấy hơi đáng sợ.

Sau đó, đầu cô bị nhà tạo mẫu tóc phía sau xoay lại.

“Nhìn họ làm gì?” Nhà tạo mẫu tóc nói: “Em gái xinh đẹp có ý tưởng gì về kiểu tóc không? Có thích nghệ sĩ nữ nào không? Gần đây rất phổ biến kiểu tóc ngắn giống nữ idol Hàn Quốc, mặt em nhỏ, đường nét cũng hài hòa, cắt tóc ngắn cực kỳ đẹp, muốn thử không?”

“...Không, em chỉ cắt tóc mái thôi.” Quý Mông lại nhấn mạnh yêu cầu của mình, cô chỉ cần: “Tỉa qua tóc mái.”

Nhà tạo mẫu tóc ở phía sau tỏ vẻ đáng tiếc, không biết tiếc vì không kiếm được tiền, hay là tiếc vì Quý Mông vùi lấp giá trị nhan sắc của mình.

Trì Sư và nhà tạo mẫu tóc kia đã bàn bạc xong, cô ấy đi tới bảo: “Tóc mái quá dày và dài có thể chải ra phía sau, để lại một ít ở hai bên thái dương, cắt mái bay thì sao? Vừa khéo có thể lộ mặt, lát nữa đi chụp ảnh không cần phải kẹp lên.”

Quý Mông có vầng trán đầy đặn, khoảng cách giữa chân tóc và lông mày vừa đủ, tỷ lệ “ba đình ngũ nhãn”(*) cực kỳ chuẩn, hơn nữa mặt của cô gái đầy collagen, đường nét khuôn mặt hài hòa tự nhiên, không có vấn đề như bị hóp thái dương hay gò má nhô cao, kỳ thực thích hợp với rất nhiều kiểu tóc.

(*) Tỷ lệ khuôn mặt đẹp theo tiểu chuẩn của người Trung Quốc, “tam đình” có nghĩa là chiều dài mặt chia thành 3 phần cân đối, gồm phần trên (trán), phần giữa (mắt mũi) và còn lại. “Ngũ nhãn” tức là chiều rộng bằng 5 con mắt. Ảnh minh họa: httpscdnhinativecomattached_images1127114653fb401cdadfc4f1ebfd661959512d7a6425943largepng1678055260

Trì Sư gợi ý nên cắt mái bay, cô ấy nghĩ đến đôi mắt trong veo sâu thẳm của cô bạn thân, cảm thấy tóc mái bay có thể làm giảm bớt cảm giác lạnh lùng của đôi mắt kia —— Dù sao thì tóc mái bay trên mặt của người mẫu cũng khá dịu dàng.

“Đừng...” Quý Mông vẫn muốn từ chối, vừa mới mở miệng đã bị ánh mắt giận dữ của Trì Sư chặn lại.

—— Thôi, về nhà dùng kẹp kẹp lại vậy.

Quý Mông ngồi ngoan ngoãn để nhà tạo mẫu tóc di chuyển cái kéo, tóc mái dày cộp bị lấy một nửa và chải ra sau đầu, phần tóc mái còn thừa được tách từ giữa sang hai bên, lại bị chọn ra khá nhiều rồi chải lại, sau đó dùng lược kéo một ít tóc dài xuống hai bên thái dương.

Nhà tạo mẫu tóc vén tóc mái ở hai bên ra sau tai cô, nhìn độ dài.

Tóc của Quý Mông không phải tóc mềm mỏng, sợi tóc đen nhánh và có chân tóc rõ ràng, cũng không được coi là tóc cứng vì cảm giác khi sờ vào rất tốt, bởi vì chưa từng uốn, ép hay nhuộm nên rất mượt. Tuy nhiên do buộc tóc đuôi ngựa quanh năm nên trên tóc có phần bị cong vì bị buộc chặt, nhưng chỉ cần gội một lần là phần cong ấy sẽ biến mất, không có ảnh hưởng gì.

Mười mấy phút sau, Quý Mông đi ra khỏi tiệm cắt tóc với tóc mái bay còn ấm, vừa ra ngoài đã bị gió lạnh thổi, trên đầu còn có hơi nóng bốc lên.

Trì Sư đứng một bên cười ha ha, đôi mắt liếc nhìn khuôn mặt của cô bạn thân nhà mình.

—— Đẹp, đẹp quá đi mất.

Trì Sư nghĩ tới phim hoạt hình Hoa Mộc Lan do Địch Gia sản xuất mà cô ấy từng xem trước đây, cảm thấy vừa giống vừa không giống.

Mắt của Quý Mông là mắt phượng có độ cong đầy đặn, không phải mắt híp và xếch, ngược lại giống như một con cá to với cái đuôi hếch lên, cả những nếp gấp mí mắt ở phía cuối cũng cong lên.

Lúc mở to mắt thì ngây thơ quyến rũ, khi khép hờ thì lạnh lùng kiêu ngạo... Trì Sư thật sự cực kỳ thích đôi mắt của cô bạn thân nhà mình.

Hôm nay Quý Mông vẫn đeo khăn quàng cổ ra ngoài, mắt kính bị cô nhét trong túi, khuôn mặt lộ ra bên ngoài mà không hề che chắn. Quý Mông cực kỳ mất tự nhiên, gần như đi hai bước là lại phải giơ tay vuốt tóc mái, sau đó lần nào cô cũng chạm thẳng vào trán, cô sững sờ một lát rồi mới sờ sang hai bên.

Đồn công an cách đó không xa, hai người đi bộ tới, trên đường còn mua một cốc trà sữa nóng cầm cho ấm tay.

Trì Sư cứ liên tục khen tóc mái mới đẹp, cố gắng giúp cô bạn thân tự tin hơn về ngoại hình.

Quý Mông không nghĩ nhiều như vậy, nếu cô biết, e là cô sẽ dở khóc dở cười.

Cô chưa từng tự ti, sở dĩ cô để tóc mái dày như vậy là vì muốn tránh rắc rối.

Hồi bé Quý Mông cực kỳ ngây thơ hồn nhiên, ngốc nghếch đến mức khiến mọi người lo về chỉ số thông minh của cô. Cho đến năm năm tuổi, bố cô nghiện cờ bạc, còn nợ một đống tiền. Để xin chủ nợ cho gia hạn thêm một khoảng thời gian, bố cô sĩ diện mời người ta đi ăn cơm, còn kéo cả bé Quý Mông đang nghỉ ở nhà theo.

Bé Quý Mông sinh ra đã có một khuôn mặt tuyệt đẹp, đường nét khuôn mặt thanh tú mà lại non nớt, rất nhiều người nói cô lớn lên chắc chắn sẽ giống nghệ sĩ nữ này kia. Mà tên của nghệ sĩ nữ này thường xuyên thay đổi, nhưng vẫn luôn là nghệ sĩ nữ đẹp nhất trong lòng người nói.

Trước khi tới quán cơm, bố cô đã cố ý dặn bé Quý Mông là không được bướng bỉnh, nếu không sẽ phạt cô không được ra ngoài chơi trong suốt kỳ nghỉ hè, còn cấm cô xem phim hoạt hình.

Trong bữa cơm, có một ông chú ông nói đùa: “Ông Đường, con gái ông đẹp phết nhỉ, nếu ông không trả được tiền thì đưa con bé đến nhà tôi nhé? Nhà tôi đang thiếu một cô con gái cưng đấy!”

Nói xong, mọi người đều bật cười, bao gồm cả bố cô.

Sau đó, có mấy ông chú không quen biết thò bàn tay thô ráp tới véo má cô, còn có một ông chúc béo ục ịch và ghê tởm định ôm và hôn cô.

Bé Quý Mông bị dọa sợ, cô ném bát đĩa về phía ông chú kia, vừa òa khóc vừa ném đồ.

Bố cô tức giận tát cô một phát, nói cô không ngoan, mắng cô bị mẹ chiều hư.

Có điều, vụ ồn ào này cũng thành công thu hút những người phục vụ và ông chủ chạy tới hỏi họ đang làm gì.

Bé Quý Mông khóc lóc đòi mẹ, chủ quán cơm thấy cô khóc đến nỗi nước mắt nước mũi đầy mặt, trên mặt còn có mấy vết đỏ, quần áo và tóc đã xộc xệch và rối tung rối mù, lại thấy trong phòng riêng toàn là mấy người đàn ông trung niên, ông chủ quyết đoán kéo Quý Mông đi báo cảnh sát.

Trong phòng riêng toàn mấy người thích đánh bạc, vừa nghe nói tới báo cảnh sát thì đã sợ tới mức không dám ăn cơm, nhanh chóng bỏ chạy.

Sau đó, Quý Mông tới đồn cảnh sát đón bé Quý Mông về, bà quyết đoán ly hôn với chồng, tiện thể sửa lại họ cho bé Quý Mông.

Từ Đường Mông, sửa thành Quý Mông.

Thật ra khí đó Quý Mông không hiểu ý đồ xấu của người lớn, cô chỉ bài xích và sợ hãi theo bản năng. Cô nhớ mấy ông chú đó khen cô xinh đẹp và đáng yêu, nhớ đôi mắt của mình là thứ được khen nhiều lần nhất. Sau này đột nhiên có một ngày, Quý Mông thấy tóc mái bằng như rèm cửa trong TV, cô như được giác ngộ, cô lập tức cầm kéo trong nhà cắt một kiểu tương tự cho mình.

Lúc ấy, chuyện cô quấy khóc ở quán cơm đã trôi qua một thời gian, bố mẹ cũng đã ly hôn. Bà Quý về đến nhà thấy kiểu tóc mới của con gái mình thì chỉ cho rằng đó là sự tò mò của đứa trẻ, bà không để ý nhiều đến nó.

Cứ như vậy, Quý Mông đã để mái bằng được gần mười năm, bây giờ cô chỉ cảm thấy cả người đều mất tự nhiên.

Đặc biệt là khi ánh mắt của người qua đường liếc qua, cô muốn không để ý cũng khó.

Đi vào sảnh lớn của đồn công an, Quý Mông đi chụp ảnh theo quy trình, sau khi cô tháo khăn quàng cổ xuống, nhân viên làm việc bảo cô ngồi yên.

“Nâng cằm lên một chút, mặt xoay sang trái một tý… Ừ, được rồi.”

Quá trình chụp ảnh không vượt quá một phút.

Quý Mông đi đến trước màn hình máy tính nhìn lướt qua, khi nhìn thấy bức ảnh vừa xa lạ vừa quen thuộc, bước chân cô không khỏi khựng lại.

Cô không ngờ lại chụp đẹp đến vậy.

“Đẹp lắm đúng không?” Nhân viên làm việc cười nói đùa với cô: “Tuổi trẻ tốt thật đấy, tuỳ tiện chụp thôi mà cũng rất đẹp.”

Mặt Quý Mông đỏ bừng: “Chị chụp đẹp ạ.”

Nhân viên làm việc chỉ coi là cô gái ngại ngùng khiêm tốn, cô ấy cười không nói gì nữa.

Sau khi ra khỏi nơi chụp căn cước, Trì Sư và Quý Mông đi xe buýt tới phố đi bộ gần trung tâm thành phố. Hai người đến tiệm bánh ngọt mua một chiếc bánh kem bốn mươi centimet, hai cô vừa ăn vừa nói chuyện ở trong quán, còn chụp một vài bức ảnh.

Ăn bánh kem xong, hai người lại dạo quanh phố đi bộ trong nhà.

Phố đi bộ rất náo nhiệt, đồ trang trí đón năm mới đã được treo lên từ sớm, ngay cả tay vịn và lan can cũng dán chữ “Phúc”, hầu hết người đi dạo phố đều vừa được nghỉ, họ tới mua quần áo và đồ trang trí cho năm mới, hầu như quán nào cũng đông khách.

Tất nhiên Quý Mông và Trì Sư không tham gia vào cuộc vui đó, hai người muốn tìm một chỗ để nói chuyện tiếp, tìm tới tìm lui chỉ có máy mát xa là còn chỗ trống, vì thế hai người tiêu hơn hai mươi tệ chọn một gói mát xa.

Trì Sư cầm điện thoại sửa ảnh, cô ấy cắt góc đẹp rồi đổi filter, vậy là có thể thay đổi bầu không khí của những bức ảnh vừa chụp thành —— Một loại gọi chung là phong cách Instagram.

Trì Sư sửa ảnh xong thì đưa điện thoại cho Quý Mông và bảo với cô: “Mông Mông, cậu xem ảnh mình sửa đi, sau đó cậu chọn ra chín bức ảnh để mình đăng lên khoảnh khắc!”

Quý Mông đáp “Được” rồi cúi đầu chọn ảnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK