Thường Quan Sơn đã gọi người trả cho Tạ Lệ điện thoại di động và túi du lịch, anh dựa vào ban công gọi điện thoại cho Hồ Mẫn Hâm.
Hồ Mẫn Hâm lo lắng một buổi tối, đến bây giờ mới yên lòng, hỏi anh có tính toán gì.
Tạ Lệ nhìn Thường Tiểu Gia nằm trên giường ngủ say, nói: “Trước đây như thế nào bây giờ như thế đó.”
Hồ Mẫn Hâm cẩn thận hỏi: “Thường Quan Sơn không quan tâm hai người?”
Tạ Lệ nói: “Anh đừng hỏi, cũng đừng ở bên ngoài nói bậy.”
Hồ Mẫn Hâm vội vàng nói: “Tôi điên mới đi trêu chọc họ Thường.”
Cúp điện thoại, Tạ Lệ vẫn dựa vào ban công nhìn về phương xa. Buổi trưa có một cơn mưa nhỏ nhưng đến lúc này mặt đất vẫn còn ướt, mùa đông ở cảng biển không lạnh lắm, thực vật vẫn một màu xanh biếc đọng nước lung linh, tầng tầng lớp lớp bao quanh bờ hồ Thanh Thủy.
Buổi sáng lúc đưa Thường Tiểu Gia từ bệnh viện trở về, lần đầu tiên Tạ Lệ gặp được vợ của Thường Quan Sơn là Diệp Hinh Chi, người trong truyền thuyết là tình nhân của Thường Quan Sơn lại sinh con cho Thường Quan Sơn trước người vợ chính thức.
Diệp Hinh Chi rất đẹp, đã gần năm mươi nhưng thoạt nhìn không tới bốn mươi, vẫn duy trì vóc dáng rất chuẩn.
Bề ngoài thái độ bà đối với Thường Tiểu Gia rất tốt, nghe Thường Tiểu Gia xuất viện trở về đích thân ra đón, bảo Thường Tiểu Gia phải nghỉ ngơi thật tốt.
Thế nhưng Thường Tiểu Gia không nói với bà một câu, thậm chí cũng không thèm nhìn coi như bà không tồn tại.
Diệp Hinh Chi không một chút tức giận, trên mặt duy trì nụ cười, mãi đến khi Thường Tiểu Gia đi về căn biệt thự nhỏ phía sau.
Tạ Lệ hiểu Thường Tiểu Gia không thích người mẹ kế này, nếu như đổi lại là anh, khẳng định cũng không thể nhịn được khi người phụ nữ này xuất hiện ở trước mặt mình.
Thường Tiểu Gia ngủ suốt buổi chiều, khi nhà bếp đem cơm tối đưa tới Tạ Lệ gọi, cậu mới tỉnh lại.
Mới vừa tỉnh lại Thường Tiểu Gia ngồi ở trên giường xuất thần, lúc ngủ áo T shirt xuất hiện nhiều nếp nhăn, mãi đến khi Tạ Lệ khoác một cái áo khoác cho cậu, cậu mới phục hồi tinh thần lại nói với Tạ Lệ: “Tôi nằm mơ.”
Tạ Lệ hỏi: “Mơ thấy cái gì?”
Thường Tiểu Gia nói: “Tôi mơ anh thả chó cắn tôi.”
Tạ Lệ nghe vậy nở nụ cười: “Tại sao tôi phải thả chó cắn cậu?”
Thường Tiểu Gia thần sắc hồ đồ: “Tôi không biết, sau đó tôi bỏ chạy, chạy vào một cái phòng đen kịt, tôi nỗ lực muốn tìm cửa ra, cuối cùng mở ra một cánh cửa, nhìn thấy ——” ….Cậu nói tới chỗ này đột ngột dừng lại.
“Thấy cái gì?” Tạ Lệ hỏi cậu.
Sắc mặt Thường Tiểu Gia trắng bệch, lắc lắc đầu: “Không có gì.”
Thường Tiểu Gia cứ phờ phạc như vậy mà ở nhà hai ngày, Tạ Lệ vẫn luôn ở bên cạnh cậu.
Đến ngày thứ ba thì Thời Hoằng Tinh đem đến cho họ hai bộ quần áo để mặc đi tham gia buổi tiệc sinh nhật của Đỗ Thịnh Liên.
Thường Tiểu Gia không muốn đi.
Thời Hoằng Tinh nói với cậu: “Ba ba anh sẽ tức giận.”
Cậu miễn cưỡng lên tinh thần, xuống giường nhìn hai bộ quần áo Thời Hoằng Tinh mang đến, nói: “Tạ Lệ, anh thay y phục cho tôi nhìn một chút.”
Tạ Lệ nhìn bộ tây trang thẳng tắp màu đen. Đã rất lâu anh không mặc chính trang, lần trước mặc chính trang đó cũng là cảnh phục. Khi đó trong cục có hoạt động, anh cầm mũ trong tay, chân mang giày da màu đen. Lúc bận rộn đi tới đi lui bị hai nữ cảnh sát nữ lấy điện thoại di động chụp trộm vài tấm hình. Bộ cảnh phục đó bây giờ anh vẫn còn treo trong tủ quần áo, ủi phẳng, không biết năm nào tháng nào mới có cơ hội mặc nó trên người.
Lúc Tạ Lệ đứng lên cởi quần áo thì Thường Tiểu Gia trở nên hứng thú, không còn vẻ mệt mỏi mà ngồi xếp bằng trên giường, tò mò nhìn.
Tạ Lệ cởi áo khoác ra, bên trong là một cái áo sơ mi màu đen. Anh cúi đầu, mở từng cái nút áo, lộ ra cơ bụng rắn chắc.
Thời Hoằng Tinh nhìn vết sẹo bên eo Tạ Lệ.
Tạ Lệ mở túi đựng y phục ra, mặc áo sơ mi trắng lên người, vạt áo mở rộng cũng không vội vã cài nút, mà mở nút quần bò, kéo dây kéo xuống, cởi quần ra.
Thường Tiểu Gia chuyên chú nhìn anh.
Tạ Lệ mặc một cái quần lót tam giác tối màu, phía dưới là một cặp chân dài thẳng tắp mạnh mẽ, anh kéo quần dài âu phục lên rồi mới cài nút áo sơmi lại, vạt áo chỉnh tề nhét vào lưng quần, trong nháy mắt lộ ra vóc dáng hoàn mỹ với vai rộng eo nhỏ.
Tạ Lệ mặc áo khoác của bộ âu phục lên người mới đưa ca-ra-vat cho Thường Tiểu Gia, nói: “Tôi không biết thắt, cậu giúp tôi đi.” Kỳ thực anh biết thắt, nhưng anh cảm thấy cậu làm giúp mình là chuyện bình thường.
Thường Tiểu Gia ngồi thẳng lưng, cậu cầm ca-ra-vat vòng qua sau gáy Tạ Lệ rồi kéo mạnh, muốn Tạ Lệ khom người xuống.
Tạ Lệ đành phải khom lưng tới trước mặt cậu.
Thường Tiểu Gia nghiêm túc giúp anh thắt caravat, khi thắt xong ngẩng đầu lên nhìn thẳng anh, lại dùng sức kéo anh đến gần hơn, hôn môi anh.
Thời Hoằng Tinh đứng ở bên cạnh nhìn họ hôn môi, mãi đến khi hai đôi môi tách ra, Thường Tiểu Gia nhếch miệng thở dốc, cậu ta mới bình tĩnh nói: “Anh phải thử quần áo, Gia thiếu.”
Tối hôm nay là sinh nhật bảy mươi của Đỗ Thịnh Liên, nơi tổ chức tiệc sinh nhật là một khách sạn 5 sao thuộc thế lực của Hồng Phường.
Đỗ Thịnh Liên sức khỏe vẫn cường tráng, nhưng tác phong thập phần lạc hậu, rất thích mượn danh lão tiền bối Hồng Phường để lấy uy.
Sinh nhật này do Thường Quan Sơn tổ chức, vì muốn đền bù chuyện lần trước Thường Tiểu Gia đắc tội với ông, cho nên cho ông đủ mặt mũi, vừa bỏ tiền vừa xuất lực.
Buổi tối, Tạ Lệ, Thường Tiểu Gia và Thời Hoằng Tinh cùng đến khách sạn Hồng Phường, còn chưa bước vào nơi tổ chức tiệc đã nghe tiếng hát vọng ra, đây là một đoàn hí kịch do Thường Quan Sơn mời đến hát cho Đỗ Thịnh Liên nghe.
Thường Tiểu Gia nhíu mày, nhỏ giọng oán trách: “Còn không bằng mời Đằng Tùng đến hát.”
Tạ Lệ hỏi Thời Hoằng Tinh: “Đằng Tùng là ai?”
Thời Hoằng Tinh thấp giọng đáp: “Chắc là một ca sĩ, tôi cũng không quen biết.”
Bên ngoài phòng tiệc có người nhà của Đỗ Thịnh Liên ngồi thu tiền biếu. Một trong những đứa cháu của Đỗ Thịnh Liên nhận ra Thường Tiểu Gia, từ xa nhìn thấy cậu liền chào hỏi: “Gia thiếu!”
Thường Tiểu Gia mặt âm trầm, chẳng liếc hắn một cái, một đường đi vào bên trong.
Thời Hoằng Tinh đưa tiền biếu.
Tạ Lệ đi theo sau Thường Tiểu Gia vào phòng tiệc náo nhiệt.
Sinh nhật của Đỗ Thịnh Liên làm theo kiểu Trung Quốc, nhìn quanh có đến mấy chục cái bàn tròn, phòng này có lầu nên tình hình phía trên không nhìn rõ lắm, nhưng có thể thấy phòng tiệc đã đầy bàn.
Ngay phía trước quả thật có một sân khấu kịch, trên sân khấu có hai người mặc diễn phục đang hát hí khúc. Nhưng phía dưới không thấy hình bóng của Đỗ Thịnh Liên, chỉ thấy không ít người vây quanh cha con Thường Quan Sơn và Thường Tiểu Cát.
Trong phòng đã có rất nhiều khách, Thường Tiểu Gia và Tạ Lệ vừa xuất hiện, liền hấp dẫn ánh mắt không ít người.
Tạ Lệ nghe bên cạnh có người xì xào bàn tán, nói: “Đây chính là con trai thứ hai của Thường Quan Sơn.”
Một người khác nói: “Đây là muốn đi ra làm việc?”
“Nghe nói là quãng thời gian trước ngồi tù, mới vừa được thả ra.”
Những âm thanh nghị luận kia lại bị những thanh âm khác đè xuống, Tạ Lệ nghe không quá rõ ràng.
Lúc này Thường Quan Sơn chú ý tới họ, nhìn Thường Tiểu Gia ngoắc ngoắc tay, nói: “Tiểu Gia lại đây.”
Thường Tiểu Gia đi về phía Thường Quan Sơn, khi cậu đến gần Thường Quan Sơn mới nói với cậu: “Chào hỏi mấy chú bác đi.”
Tạ Lệ đứng sau Thường Tiểu Gia, nhìn thấy đứng bên cạnh Thường Quan Sơn là Bình Tường, Tống Chính Đường và Hà Xuyên Vân.
Thường Tiểu Gia còn chưa mở miệng, Hà Xuyên Vân cười nói: “Chú thì không dám nhận, kêu một tiếng Vân ca là được rồi.”
Tống Chính Đường nghe vậy nói với Hà Xuyên Vân: “Nếu Tiểu Gia gọi cậu là Vân ca, vậy tôi tránh không được phải chiếm tiện nghi của cậu.”
Thường Quan Sơn cũng cười nói: “Chính Đường sợ bị tôi chiếm tiện nghi.”
Nói xong, mọi người đều cười. Vì vậy một tiếng chú Thường Tiểu Gia cũng chưa thốt ra, chuyện này bị buông xuống.
Lúc này Bình Tường mới nói với Thường Quan Sơn: “Tiểu Gia là người biết tính toán, là một người biết làm ăn.”
Thường Quan Sơn lắc lắc đầu: “Chỉ làm vài việc nhỏ không đáng gì, cần phải cảm ơn các chú bác cho cha con tôi mặt mũi, không tính toán với nó.”
Tạ Lệ nhìn thấy khóe miệng Thường Tiểu Gia hơi rủ xuống, ra vẻ không vui vẻ thiếu kiên nhẫn.
Thường Quan Sơn cũng nhìn thấy, lão nhìn Thường Tiểu Gia ngoắc ngoắc tay, ra hiệu cậu nhích lại gần mình một ít, sau đó sờ đầu cậu nói: “Các chú bác nơi đây đều là người một nhà, con không nên nghĩ kiếm tiền từ người của mình, nếu muốn thì phải cùng người của mình kiếm tiền, hiểu chưa?”
Thường Tiểu Gia nhẹ nhàng, đáp: “Con hiểu.”
Thường Quan Sơn đẩy tóc trước trán của cậu, nói: “Hiểu rồi thì phải vui vẻ một chút, không nên giống như trẻ con.”
Lão vừa dứt lời, đột nhiên nghe Hà Xuyên Vân nói: “Hoắc Chiếu Ninh, tại sao lại đến?”
Chỉ trong thoáng chốc, tất cả mọi người đều nhìn ra cửa, Tạ Lệ và Thường Tiểu Gia cũng quay đầu nhìn sang. Nhìn thấy một thanh niên mặc âu phục, thân hình kiên cường diện mục tuấn lãng mang theo hai, ba người đi vào bên trong.
Người thanh niên kia chính là lão đại xã đoàn Câu Nghĩa, một xã đoàn ở Hải Cảng chỉ đứng sau xã đoàn Hồng Phường tên là Hoắc Chiếu Ninh.
Nhưng việc hấp dẫn hơn khiến Tạ Lệ chú ý chính là người đàn ông đi bên cạnh Hoắc Chiếu Ninh, đó là người quen cũ của anh và Thường Tiểu Gia ở ngục giam Ngư Đảo —— Đại Hào.
Thời gian trôi qua nhưng một chân của Đại Hào vẫn chưa lành hẳn, nhìn kỹ sẽ thấy hắn bước đi khập khiễng.
Đại Hào nhìn thấy Tạ Lệ và Thường Tiểu Gia, liền lộ ra một nụ cười hung ác.