Kỳ thực Tạ Lệ có điện thoại di động, anh có thể lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian, thậm chí là chiếu sáng, nhưng anh không làm, anh muốn biết Thường Tiểu Gia đang sợ cái gì.
Trong lồng ngực anh Thường Tiểu Gia dần dần yên tĩnh lại, không run nữa, cũng không có phát ra âm thanh kinh hoảng, nhưng vẫn luôn ôm thật chặt Tạ Lệ. Một khi Tạ Lệ nhúc nhích, cậu sẽ lập tức ôm Tạ Lệ chặt hơn, dùng tiếng nói mềm mại gọi anh: “Tạ Lệ...”
Tạ Lệ sẽ nói: “Anh ở đây, không cần phải sợ.”
Lúc sau, Tạ Lệ cảm thấy mệt mỏi, anh ôm Thường Tiểu Gia muốn nằm xuống.
Thường Tiểu Gia lập tức phản ứng kịch liệt ôm sát cổ của anh, nói: “Anh đừng đi.”
Tạ Lệ nói: “Anh không đi, chúng ta nằm xuống có được hay không?”
Một tay anh ôm lưng Thường Tiểu Gia, động viên cậu đừng sợ, ôm cậu nằm xuống. Sô pha hơi chật, Tạ Lệ để Thường Tiểu Gia nằm ở trong, như vậy có thể làm cho Thường Tiểu Gia có cảm giác an toàn.
Thường Tiểu Gia dồn dập thở ồ ồ.
Sau khi Tạ Lệ nằm xuống, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi cậu.
Lúc đầu Thường Tiểu Gia còn trì độn, sau đó dần dần vụng về đáp lại. Cậu ôm chặt Tạ Lệ, dùng thân thể nhẹ nhàng cọ xát anh, làm cho cậu bớt đi nỗi sợ hãi.
Nhưng không lâu sau đó, Tạ Lệ kết thúc hôn môi, anh ngửa đầu ra sau, vẫn có thể cảm giác được Thường Tiểu Gia đầy chấp nhất tìm kiếm đôi môi mình. Anh dần dần buông lỏng tay ôm lấy Thường Tiểu Gia, vươn mình rời khỏi ghế sô pha.
Đột nhiên Thường Tiểu Gia phục hồi tinh thần lại, lập tức ngồi dậy, trợn mắt lên, trong phòng tối mờ mịt nhìn xung quanh, run rẩy gọi: “Tạ Lệ?”
Hầu kết Tạ Lệ động đậy, anh quyết tâm, bình tĩnh mở miệng hỏi: “Tiểu Gia, em nhìn thấy gì?”
Thường Tiểu Gia quay đầu tìm kiếm Tạ Lệ, nhẹ giọng nói: “Tạ Lệ, anh ở đâu?” Cậu đưa tay ra tìm tòi.
Phòng không lớn, Tạ Lệ cũng lui cũng không xa, bị Thường Tiểu Gia nắm thật chặc vạt áo, anh không lên tiếng.
Thường Tiểu Gia quỳ ở trên ghế sa lon, ôm anh.
Tạ Lệ đứng không nhúc nhích.
Thường Tiểu Gia ôm anh một lúc, không cảm giác được anh đáp lại, đột nhiên hoảng sợ ngẩng đầu lên, hỏi: “Anh là Tạ Lệ phải không?”
Tạ Lệ không muốn làm cho cậu quá sợ, mở miệng nói: “Anh là Tạ Lệ.”
Thường Tiểu Gia nói: “Tạ Lệ, anh ôm em có được hay không?”
Tạ Lệ nói: “Em nói cho anh biết trước, ở trong bóng tối em nhìn thấy gì?” Anh muốn biết Thường Tiểu Gia từng gặp cái gì, tại sao phải sợ.
Tiếng hít thở của Thường Tiểu Gia trong yên tĩnh trở nên đặc biệt rõ ràng. Rất lâu cậu không lên tiếng, chậm rãi buông Tạ Lệ ra. Cậu ngồi xuống ghế sô pha, co lại thành một đoàn.
Tạ Lệ đợi một lúc, sau đó anh chủ động tới gần Thường Tiểu Gia, hỏi cậu: “Là Thường Tiểu Cát đánh em sao?”
Thường Tiểu Gia không trả lời.
Tạ Lệ quỳ ở trên ghế sa lon, men theo tiếng hít thở của Thường Tiểu Gia tìm tới cậu, một cái tay chống thành ghế, một tay khác chống lên tay vịn, anh vây Thường Tiểu Gia ở trước người mình, hỏi: “Tại sao không thể nói với anh? Đến cùng xảy ra chuyện gì?”
Thường Tiểu Gia vẫn không đáp lại.
Tạ Lệ thất vọng, anh không đành lòng, không muốn để Thường Tiểu Gia tiếp tục chịu dằn vặt.
Lúc anh vừa muốn ôm chặt Thường Tiểu Gia thì đột nhiên Thường Tiểu Gia lên tiếng, ngữ khí tràn đầy sợ hãi: “Có một cánh cửa.”
Tạ Lệ ngẩn ra, lập tức hỏi: “Cái gì một cánh cửa?”
Thường Tiểu Gia nói: “Trên cửa có một khe hở, em từ khe hở nhìn ra bên ngoài.”
Tạ Lệ cảm giác tê cả da đầu, cảm giác chân tướng đáng sợ sắp xuất hiện trước mặt mình, theo bản năng anh nói nhỏ hơn, như sợ quấy nhiễu đến Thường Tiểu Gia, anh dùng ngữ khí nhu hòa nhất hỏi: “Vậy em nhìn thấy gì?”
“Cãi nhau.” Thường Tiểu Gia nói.
“Ai cãi nhau?”
“Ba và mẹ.”
Tạ Lệ hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Hai người đánh nhau, ba ba chắn, em không nhìn thấy.”
Tạ Lệ suy nghĩ một chút, hỏi: “Sau đó em rời khỏi nơi đó như thế nào?”
“Ba đi, mẹ nằm ở trên giường, em đẩy cửa ra chạy đi.”
Tạ Lệ mím mím đôi môi, ôm lấy Thường Tiểu Gia, cho cậu dựa vào trong lồng ngực của mình. Đột nhiên anh không dám tiếp tục hỏi.
Nhưng Thường Tiểu Gia vẫn nói: “Lúc em đi ra ngoài, nhìn thấy đôi mắt mẹ mở to, em thấy rất lạ, tại sao mẹ nhìn em mà không gọi em lại.”
Tạ Lệ đem đầu cậu đặt ở trước ngực mình.
Thường Tiểu Gia nói: “Em cho là mẹ giận, chạy ra vườn muốn hái cho mẹ mấy đóa hoa, lúc trở về bị người ngăn cản, bọn họ nói mẹ chết rồi, sau đó em không gặp được mẹ nữa.”
Tạ Lệ nhớ lại căn phòng của Thường Quan Sơn. Trong phòng có một tủ quần áo, đây là một tủ quần áo kiểu cũ, không phải cửa kéo, mà là cửa gỗ hai cánh khép lại.
Cho nên Thường Tiểu Gia trốn ở trong tủ treo quần áo, tận mắt thấy cha giết chết mẹ của mình. Có lẽ lúc đó cậu lý giải không được, thế nhưng sau này hồi tưởng lại, cậu biết đó là lần cuối nhìn thấy mẹ của mình, lúc đó mẹ chỉ là một thi thể nằm ở trên giường vô lực trợn to đôi mắt.
Thường Tiểu Gia không phải vì bị Thường Tiểu Cát nhốt mà sợ tối, mà do lúc trốn ở trong tủ treo quần áo tối tăm nhìn thấy chuyện đó, nó trở thành cơn ác mộng không thể nào nói ra khỏi miệng, cho nên mới bắt đầu sợ tối.
Nên khi Thường Tiểu Cát phát hiện Thường Tiểu Gia sợ tối, mới dùng cách nhốt cậu trong phòng tối để uy hiếp trừng phạt cậu.
Thường Quan Sơn ngã bệnh, Thường Tiểu Gia không tới thăm lão, là bởi vì sợ vào gian phòng kia, thậm chí tình nguyện nhốt trong phòng tối cũng không muốn ở lại trong phòng Thường Quan Sơn.
Tạ Lệ hỏi Thường Tiểu Gia: “Chuyện đó xảy ra ở phòng của ba cậu sao?”
Thường Tiểu Gia không trả lời, đột nhiên bắt đầu run rẩy, cậu nắm chặt quần áo Tạ Lệ, bởi vì quá run nên hàm răng cũng phát ra âm thanh lộm cộm.
Tạ Lệ đau lòng, vội vã ôm chặt cậu, nói: “Không sợ không sợ, anh không hỏi.”
Mặc dù không có được đáp án, thế nhưng Tạ Lệ vẫn rõ ràng trong lòng. Anh bắt đầu cảm nhận được sự sợ hãi của Thường Tiểu Gia. Rõ ràng Thường Quan Sơn ở trong căn phòng đó giết chết vợ của mình, lại vẫn như cũ mặt không đổi sắc sinh hoạt trong đó nhiều năm như vậy. Lão là kẻ máu lạnh đáng sợ nhất mà Tạ Lệ đã gặp qua. Không đúng, lão không phải là người, chẳng qua là ác ma khoác vỏ ngoài con người thôi.
Khi Tạ Lệ phục hồi tinh thần thì phát hiện Thường Tiểu Gia đã ngủ trong lồng ngực của mình. Anh sờ sờ gương mặt Thường Tiểu Gia, cảm nhận đầu ngón tay ướt át, anh biết đó là nước mắt của Thường Tiểu Gia.
Vì thế anh thu tay về, lấy môi chạm vào nước mắt của Thường Tiểu Gia, mùi vị mặn đắng, nhưng anh vẫn luyến mộ không thôi đem chút tư vị này nuốt xuống.