Cánh tay Tạ Lệ vẫn luôn bị cậu gối lên, anh không dám rút ra, chỉ cúi đầu nhìn cậu nhắm mắt, hô hấp trở nên nhẹ nhàng.
Tạ Lệ không ngủ được, trong lòng anh còn băn khoăn quá nhiều chuyện, vừa nãy trước sau kiêng kỵ tâm tình Thường Tiểu Gia không dám diễn kịch quá mức. Bây giờ nghĩ lại, lúc đó Thường Tiểu Cát cũng có mặt, không biết hắn nghĩ gì về mối quan hệ giữa anh và Nguyễn Thu Viện.
Nếu đơn thuần cho là anh lén Thường Tiểu Gia xằng bậy với Nguyễn Thu Viện là tốt nhất, chỉ sợ Thường Tiểu Cát suy nghĩ sâu xa hơn.
Tạ Lệ hối hận, nhưng cũng không biết mình có nên hối hận hay không? Anh nghĩ nếu lúc đó nghe lời Nguyễn Thu Viện chuyện này có lẽ sẽ tốt hơn, nhưng rồi anh cũng vui mừng, không để cho Thường Tiểu Gia nhìn thấy tình cảnh đó, nếu không rất khó tưởng tượng Thường Tiểu Gia sẽ có phản ứng gì.
Không khí có chút lạnh, Tạ Lệ muốn kéo chăn lên đắp cho Thường Tiểu Gia, anh vừa nhúc nhích một chút Thường Tiểu Gia liền từ trong lồng ngực của anh giật mình tỉnh lại, mở mắt ra nhìn anh: “Anh đi đâu vậy?”
Tạ Lệ nói: “Không đi đâu cả, đắp chăn cho cậu.”
Anh kéo chăn lên, Thường Tiểu Gia ở trong lồng ngực của anh giật giật, dán anh càng chặt hơn, ôm chặt lấy eo anh.
Tạ Lệ vuốt tóc Thường Tiểu Gia, nói: “Tôi sẽ không đi, yên tâm ngủ đi.”
Cũng không lâu lắm, Thường Tiểu Gia ngủ lại.
Tạ Lệ ngẩng đầu nhìn trần nhà, trần nhà có một cái đèn trần soi sáng hai người nằm ở trên giường.
Nhìn chằm chằm cái bóng của mình Tạ Lệ có chút mê man, không biết mình đang làm gì. Tư duy hình như tan rã, không tự chủ bay tới trên người Thường Tiểu Gia. Anh nghĩ Thường Tiểu Gia thật tin tưởng anh sao? Chắc chắn không có. Thường Tiểu Gia đang suy nghĩ gì, có lúc Tạ Lệ cũng không mò ra.
Tạ Lệ tập trung suy nghĩ, anh nhớ đến những lời Nguyễn Thu Viện nói. Đỗ Thịnh Liên và Ngô Xán cấu kết muốn diệt trừ cha con Thường Quan Sơn, cướp thế lực Hồng Phường. Nếu như đơn giản thô bạo giết bọn họ tất nhiên sẽ không thể phục chúng, cho nên phải có kế hoạch khác. Bọn họ đang tìm một người tên là Hàn Dược, mà Hàn Dược là thủ hạ thân tín của Lục Dật lão đại đời trước của Hồng Phường, là cha vợ của Thường Quan Sơn. Cho nên năm đó Thường Quan Sơn ngồi lên vị trí lão đại Hồng Phường có thể là danh không chính ngôn không thuận. Đỗ Thịnh Liên lão già này biết chuyện gì đó, mới muốn từ nơi này ra tay?
Vậy mẹ của Thường Tiểu Gia có biết không?
Tạ Lệ nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương của Thường Tiểu Gia. Thường Tiểu Gia yên tĩnh như vậy ngoan ngoãn như vậy, Tạ Lệ rất muốn mãi ôm cậu ngủ như thế.
Nếu như cậu không phải họ Thường là tốt rồi? Tạ Lệ nghĩ thầm, nhưng lập tức tự giễu mà cười. Nếu như cậu không phải họ Thường, hai người cả đời không có cơ hội gặp mặt.
Nói không chừng hai người ở trên đường phố Hải Cảng lướt qua nhau cũng không nhìn đối phương một lần.
Nghĩ bậy nghĩ bạ một lúc cuối cùng Tạ Lệ cũng ngủ quên, anh ngủ đến nửa đêm thì cánh tay bị tê do máu không lưu thông làm anh tỉnh lại. Anh thực sự không nhịn được nhúc nhích vai một chút, nhất thời cảm thấy cả cánh tay đau như bị kim châm.
Tạ Lệ hơi động Thường Tiểu Gia liền tỉnh lại, tay chống giường ngồi lên nhìn anh.
Thường Tiểu Gia chỉ mặc áo sơ mi trắng, áo nhiều nếp nhăn dính sát người, cổ áo mở rộng.
Trên người Tạ Lệ chỉ còn lại một cái quần lót, anh xoa bóp cánh tay như mất đi tri giác, hỏi Thường Tiểu Gia: “Làm sao vậy?”
Thường Tiểu Gia nhìn anh không nói lời nào.
Tạ Lệ ngồi dựa vào đầu giường, bởi vì cánh tay khó chịu khẽ cau mày.
Thường Tiểu Gia vẫn luôn nhìn anh, cậu chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, mắt hai mí sưng thành mắt một mí, sau đó cậu cúi đầu cởi hết quần áo rồi khóa ngồi trên người Tạ Lệ.
“Tiểu Gia?” Tay trái Tạ Lệ xoa bóp tay phải dừng lại.
Thường Tiểu Gia không mặc gì, chỗ kín như ẩn như hiện đè lên người anh làm Tạ Lệ không thể dời tầm mắt. Nhưng khi Thường Tiểu Gia lại gần hôn anh theo bản năng anh lại muốn trốn tránh. Lúc này không phải anh không muốn hôn Thường Tiểu Gia, nhưng theo bản năng trong lòng muốn lảng tránh chuyện kế tiếp.
Từ lúc Thường Tiểu Gia xuất viện đến bây giờ là ngày thứ ba, bởi vì tinh thần Thường Tiểu Gia không quá tốt, Tạ Lệ không có hành động quá thân mật với cậu. Sau lần trong bệnh viện nhất thời kích động Tạ Lệ vẫn luôn nghĩ, anh làm như vậy có tốt hay không, từ đầu là anh lợi dụng Thường Tiểu Gia, tuy rằng phát triển đến mức độ này không xuất phát từ ý định của anh, nhưng một khi có sự thân mật thân thể anh sợ sau này mình sẽ khó đối mặt.
Tạ Lệ không muốn mình và Thường Tiểu Gia đi đến bước cuối cùng này.
Nhưng vào lúc này, anh né tránh thì Thường Tiểu Gia sẽ không thể nào tiếp thu, lập tức Thường Tiểu Gia đổi sắc mặt, giơ tay lên bóp cổ của anh.
Tạ Lệ cảm giác Thường Tiểu Gia xuống tay rất độc ác, vài giây ngắn ngủi mà anh đã muốn nghẹt thở.
Thường Tiểu Gia động thủ từ trước đến giờ không có chừng mực, thế nhưng từ lần đập đầu anh trong bồn tắm đã rất lâu cậu chưa ra tay ác độc với anh như thế.
Tạ Lệ biết giải thích cũng phí công, anh kéo tay Thường Tiểu Gia ra, không phí lời cầm lấy cổ tay cậu kéo vào trong lồng ngực của mình, hôn môi cậu.
Thường Tiểu Gia cần gì Tạ Lệ không biết, thế nhưng nếu như từ chối chuyện này không biết Thường Tiểu Gia sẽ hận đến mức độ nào, điều này làm cho Tạ Lệ ngột ngạt đến khó hiểu. Cũng không chỉ có Thường Tiểu Gia muốn anh, anh cũng muốn Thường Tiểu Gia.
Được hôn nhưng cơn giận của Thường Tiểu Gia vẫn chưa tiêu, lại cắn môi anh một lần nữa. Lần này cậu cắn đau đến nỗi Tạ Lệ phải kêu lên, máu nhuộm đỏ môi lưỡi hai người.
Tạ Lệ lui lại, nhếch miệng lấy hơi, nhờ gió lạnh làm giảm bớt đau, anh nhìn Thường Tiểu Gia, không hiểu: “Hôn cũng giận, không hôn cũng giận, đến cùng cậu muốn thế nào?”
Thường Tiểu Gia phồng má phẫn nộ nhìn anh.
Tạ Lệ nói: “Tốt rồi, bây giờ cũng không thể hôn.” Anh tỏ vẻ không vui.
Thường Tiểu Gia nhìn anh rất lâu, đôi mắt hồng hồng, nhưng trên mặt vẫn rất hận, cuối cùng vẫn không nỡ bỏ, đến gần chậm rãi liếm vết thương trên môi Tạ Lệ.
Tạ Lệ hít sâu một hơi, hai tay bóp mạnh eo Thường Tiểu Gia, quên đi đau đớn trên môi, hôn Thường Tiểu Gia.
Chuẩn bị có H nha mấy thím. Đợi gần 40 chương rồi. Háo hức…