Tạ Lệ lấy tay che cổ ra, cho Thường Tiểu Cát xem vết thương trên cổ máu me đầm đìa.
Thường Tiểu Cát chau mày, cuối cùng vẫn phân nặng nhẹ, nói: “Cậu theo tôi đi gặp ba ba, tôi gọi Thời Hoằng Tinh lên nhìn nó.”
Tạ Lệ quay đầu lại nhìn Thường Tiểu Gia, cầm áo khoác cùng Thường Tiểu Cát đi ra ngoài.
Thường gia có hai căn biệt thự, Thường Quan Sơn và vợ Diệp Hinh Chi ở căn biệt thự chính phía trước. Có lúc Thường Tiểu Cát cũng ở trên lầu biệt thự chính, chỉ có Thường Tiểu Gia bình thường không đi.
Phần lớn thời gian Tạ Lệ ở cùng Thường Tiểu Gia, nhưng cũng một hai lần đi đến nhà chính, nhưng lên lầu thì chưa có đi.
Lần này vào phòng khách lầu một đêm đã khuya, nhưng trong phòng khách vẫn sáng đèn. Thường Quan Sơn mặc áo ngủ bên ngoài khoác áo choàng ngồi trên ghế sa lon. Diệp Hinh Chi vốn ngồi ở bên cạnh lão, nhìn thấy Tạ Lệ tiến vào, đứng dậy nói với Thường Quan Sơn: “Em trở về phòng trước.”
Thường Quan Sơn gật đầu, Diệp Hinh Chi một mình đi lên lầu.
“Thường tiên sinh” Tạ Lệ nói.
Thường Quan Sơn vẫn thái độ ôn hòa như trước, nhìn vết thương trên cổ Tạ Lệ lại làm như không thấy, chỉ gọi Tạ Lệ và Thường Tiểu Cát ngồi xuống, hỏi đầu đuôi câu chuyện.
Tạ Lệ lập lại cho Thường Quan Sơn nghe những gì mình đã nói với Thường Tiểu Cát, anh thản nhiên khi nhắc tới Hàn Dược làm như mình không biết gì cả.
Thường Quan Sơn không hỏi Tạ Lệ nơi nào có được tin tức, lão lẳng lặng nghe xong, ngẩng đầu từ tốn nói: “Mười ba tháng năm âm lịch.”
Tạ Lệ không có phản ứng.
Thường Tiểu Cát đột nhiên nói tiếp: “Đơn đao hội?”
Thường Quan Sơn gật đầu.
Thường Tiểu Cát nói: “Không tới một tuần.”
Thường Quan Sơn ngồi ở trên ghế sa lon tư thái không thấy được căng thẳng, lão nghe Thường Tiểu Cát nói không tới một tuần cũng chỉ cười khẽ một tiếng.
Nhưng Tạ Lệ nhìn thần sắc của lão, luôn cảm thấy bên trong nho nhã mang theo điên cuồng. Tạ Lệ không rõ có phải là ảo giác của mình hay không, đến bây giờ anh cũng không quên Thường Quan Sơn là như thế nào mặt vẻ mặt ôn hòa khuyên anh, quay người liền mai phục người giết anh.
Một tay Thường Quan Sơn để trên tay vịn ghế sô pha vỗ hai lần, lão hỏi Tạ Lệ: “An bài cho cậu nhân thủ, không tới một tuần, có thể từ trong tay Đỗ Thịnh Liên bắt Hàn Dược được thì không?”
Tạ Lệ biết mình không thể có một chút chần chờ, anh nói: “Có thể.”
Thường Tiểu Cát liếc anh một cái.
Ngược lại Thường Quan Sơn nở nụ cười, lão hỏi Tạ Lệ: “Cậu từ nơi nào có tự tin?”
Tạ Lệ nói: “Thường tiên sinh dám giao cho tôi đi làm, tất nhiên tôi sẽ có tự tin.”
Thường Quan Sơn cười nói: “Cậu dùng khuôn mặt này thêm vào cái miệng này dụ dỗ Tiểu Gia?”
Tạ Lệ không nói gì.
Thường Quan Sơn nói với Thường Tiểu Cát: “Con đi an bài người cho cậu ấy, mười ba tháng năm ba không muốn nhìn thấy Hàn Dược đi ra ngoài, câu nói này con cũng nhớ.”
Thường Tiểu Cát đáp: “Con biết rồi, ba ba.”
Thường Quan Sơn sờ ngón tay, nơi đó có một chiếc nhẫn kết hôn, lão nói: “Tạ Lệ đi trước đi, thời gian của cậu không nhiều lắm.”
Tạ Lệ đứng lên, đang muốn nói chuyện thì nghe ngoài cửa truyền đến tiếng của Thời Hoằng Tinh. Thời Hoằng Tinh gọi “Gia thiếu”.
Phòng khách không có khóa, người thứ nhất đẩy cửa đi vào là Thường Tiểu Gia, Thời Hoằng Tinh đi theo phía sau, thoạt nhìn giống như muốn ngăn cản cậu.
Thường Tiểu Gia còn mặc áo ngủ, trên mặt không một chút huyết sắc, thoạt nhìn đơn bạc suy yếu.
Thường Quan Sơn ôn thanh hỏi: “Tiểu Gia làm sao còn chưa ngủ?”
Thường Tiểu Gia không trả lời, cậu chỉ nhìn chằm chằm Tạ Lệ, lạnh lùng nói: “Tạ Lệ cùng tôi trở về.”
Thường Tiểu Cát từ trên ghế sa lông đứng lên, nói với Thường Tiểu Gia: “Tạ Lệ có chính sự phải làm, em cút về ngủ.”
Thường Tiểu Gia hô hấp ồ ồ, cậu nói: “Ngày hôm nay tôi ở đây, ai cũng không được cho anh ấy đi.”
Thường Quan Sơn nhìn về phía Tạ Lệ, giương hàm dưới, ra hiệu anh đi trấn an Thường Tiểu Gia.
Tạ Lệ đi về phía Thường Tiểu Gia, ánh đèn phòng khách sáng ngời, một bên má anh sưng đỏ có thể thấy rõ ràng, máu trên cổ cũng làm người nhìn thấy giật mình. Anh đi tới trước mặt Thường Tiểu Gia, nhẹ giọng nói: “Tiểu Gia, cậu đi về nghỉ, tôi xử lý chính sự xong sẽ trở lại.”
Thường Tiểu Gia nói: “Không được.”
Tạ Lệ muốn nắm cánh tay cậu: “Thật sự là chính sự.”
Thường Tiểu Gia bỏ qua tay Tạ Lệ, hung ác nói: “Tôi nói không được!”
Lúc này, Thường Tiểu Cát nhanh chân tiến lên, một phát bắt được cánh tay Thường Tiểu Gia, cả giận nói: “Em quậy đủ chưa?” Nói xong, cầm lấy cổ tay cậu kéo cậu vào bên trong.
Thường Tiểu Gia thấp hơn Thường Tiểu Cát một cái đầu, người đơn bạc, bị Thường Tiểu Cát kéo cả người lảo đảo. Cậu nhất thời kinh hoảng, vừa kêu to “Buông tôi ra”, vừa đưa tay nắm lấy tay Tạ Lệ.
Ngón tay Tạ Lệ hơi động đậy, nhưng không nắm tay Thường Tiểu Gia.
Giọng nói Thường Tiểu Cát lạnh lẽo cứng rắn: “Xem ra dung túng em quá lâu, việc nặng nhẹ cũng không biết, lúc này không phải lúc để em hồ đồ!”
Thời Hoằng Tinh cùng đi vào cửa, không nhịn được khuyên nhủ: “Cát thiếu, đừng như vậy.”
Thường Tiểu Cát lạnh lùng nhìn cậu ta: “Ngậm miệng!”
Thường Tiểu Gia vẫn cứ nắm thật chặc cánh tay Tạ Lệ, cậu nói: “Tạ Lệ!”
Tạ Lệ nhìn cậu, trên mặt không lộ vẻ gì. Thường Tiểu Gia nắm tay anh rất chặt, cánh tay của anh bị kéo thẳng lên, nhưng anh không dùng sức.
Hai chân Thường Tiểu Gia đứng không yên, cậu ngồi xuống, nhưng Thường Tiểu Cát vẫn không buông cậu ra, tiếp tục kéo cậu vào trong, mãi đến khi Thường Tiểu Gia không bắt được tay Tạ Lệ, cậu buông tay ra bắt đầu cùng Thường Tiểu Cát lôi kéo.
Cánh tay Tạ Lệ buông xuống.
Dép lê của Thường Tiểu Gia rơi mất, thân thể ở trên sàn nhà ma sát giãy dụa, Thường Tiểu Cát lại kiên trì kéo cậu đến phòng khách gần hành lang, hắn mở cửa, đẩy Thường Tiểu Gia vào bên trong.
Tiếng nói của Thường Tiểu Gia trở nên bén nhọn, cậu nói: “Anh ơi, em sai rồi, anh đừng nhốt em.”
Từ góc độ Tạ Lệ, anh không thấy rõ trong phòng có cái gì, anh chỉ biết không có tia sáng, một mảnh đen nhánh.
Thường Tiểu Gia vẫn còn nói: “Xin lỗi, em không muốn Tạ Lệ, đừng có nhốt em.”
Thời Hoằng Tinh hơi giật giật, cuối cùng vẫn đứng tại chỗ.
Thường Tiểu Cát lạnh lùng giơ tay đóng cửa, hắn nói: “Tự mình ở bên trong suy nghĩ đi!” Sau khi đóng cửa hắn quay sang nói với Thời Hoằng Tinh nói: “Đi lấy chìa khóa.”
Thường Tiểu Gia ở bên trong gõ cửa, thanh âm cậu kinh hoảng luống cuống: “Không muốn, em sai rồi! Em không lộn xộn!”
Thời Hoằng Tinh quay người đi vào một phòng khách khác.
Áo sơ mi của Tạ Lệ theo nhịp hô hấp mà nhẹ nhàng chập trùng lay động, anh bỏ tay vào túi quần, lại mờ mịt không biết mình đang làm gì. Sau đó anh mò tới một hộp thuốc lá nhiều nếp nhăn, vì vậy lấy một điếu thuốc trong hộp ra nhét vào trong miệng. Anh nghe Thường Tiểu Gia khóc, khóc tan nát cõi lòng.
Quá trình này Thường Quan Sơn vẫn ngồi trên ghế sa lon lạnh lùng nhìn, đến lúc này mới đứng lên thở dài một hơi, làm như đau lòng đến không biết như thế nào cho phải, lão nói với Tạ Lệ: “Cậu đi trước đi, để Hoằng Tinh ở đây nhìn, nó nghe lời thì để nó đi ngủ.”
Tạ Lệ gật gật đầu, chờ Thời Hoằng Tinh lấy chìa khóa đem cửa khóa trái, Thường Tiểu Cát mới cùng anh rời đi.
Lúc ra đến cửa phòng khách, Tạ Lệ nghe Thường Tiểu Gia khóc lóc gọi tên của mình, nhưng không biết có nghe lầm hay không, sau đó lại không có âm thanh truyền tới.