Tạ Lệ nghe Bìng Tường hỏi: “Luật sư đã tới chưa?”
Thường Tiểu Gia ngữ khí bình tĩnh: “Đã đến.”
Tống Đạo Chính hỏi: “Tình huống bên xưởng chế thuốc thế nào?”
Lúc này Thời Hoằng Tinh đứng bên cạnh Thường Tiểu Gia trả lời: ” Đang bị sưu tra.”
Hỏi xong mới biết Thường Tiểu Gia cũng không hiểu rõ tình hình, vẻ mặt Bình Tường và Tống Đạo Chính nghiêm túc, đứng gần nhau bàn tán.
Tạ Lệ nhìn thấy Hà Xuyên Vân nói nhỏ với Thường Tiểu Gia gì đó, anh nghe không rõ, chỉ thấy Thường Tiểu Gia gật đầu.
Những người cho Diệp Thiếu Ân mượn tiền là do Tạ Lệ và Hà Xuyên Vân sắp xếp, những người được gọi là người ngoài tỉnh đều do Hà Xuyên Vân tìm tới, trong đó còn nhờ Hoắc Chiếu Ninh mượn thế lực của Câu Nghĩa. Mục đích rất đơn giản, chính là giúp Hà Xuyên Vân trả thù Diệp Thiếu Ân, chỉnh Diệp Thiếu Ân một phen, thuận tiện kiếm bộn tiền.
Thế nhưng Diệp Thiếu Ân không thông qua cha con Thường gia, một mình buôn bán ma túy kiểu mới do Hồng Cát Chế Dược sản xuất, bị lực lượng cảnh sát mai phục là do Tạ Lệ và Nguyễn Thu Viện bố trí bẫy để Diệp Thiếu Ân lọt lưới, Hà Xuyên Vân không biết chuyện này.
Đại khái Hà Xuyên Vân cũng không dự liệu âm mưu trả thù Diệp Thiếu Ân của mình lại dính dáng nhiều như vậy, kéo Hồng Cát Chế Dược và cha con Thường Quan Sơn xuống nước. Tạ Lệ cũng lo Hà Xuyên Vân sẽ hoài nghi mình.
Chuyện đến bây giờ, kết quả tốt nhất chính là đội cảnh sát sưu tra Hồng Cát Chế Dược có thành quả, như vậy cha con Thường Quan Sơn ngày hôm nay sẽ không thể ra ngoài, hơn nữa có thể coi đây là thời cơ tra rõ Hồng Phường. Như vậy nếu Hà Xuyên Vân có hoài nghi cũng không quan trọng
Thế nhưng chẳng biết vì sao, Tạ Lệ luôn có cảm giác không thuận lợi.
Anh muốn hút thuốc lá, từ trong túi áo móc ra hộp thuốc lá, lấy một điếu bỏ vào miệng, thân thể chênh chếch dựa vào cửa xe.
Diêu Vĩ chủ động tới gần giúp anh đốt thuốc.
Miệng ngậm thuốc lá, Tạ Lệ dựa vào khói thuốc lượn lờ nhìn về phía Thường Tiểu Gia.
Nói Thường Tiểu Gia thần tình nghiêm túc cũng không hẳn, đầu mùa xuân sáng sớm thời tiết mát mẻ, da cậu trắng đến trong suốt, chóp mũi hơi hồng.
Thời Hoằng Tinh cầm áo khoác, khoác lên người cho cậu. Thường Tiểu Gia giơ tay luồn tay vào trong áo khoác, đem mình bao kín, che chở thân thể nhỏ gầy.
Bọn họ chờ đến trưa.
Thường Tiểu Gia nhận được một cú điện thoại, sau nói với bọn người Bình Tường: “Ba ba không sao rồi.”
Thân thể Tạ Lệ nhất thời cứng đờ, cảm giác từ đầu đến chân mát mẻ. Anh muốn nắm tay Thường Tiểu Gia hỏi rõ, nhưng anh không thể làm, chỉ có thể buông lỏng thân thể lẫn trong đám đông, dựa vào khói thuốc che giấu sắc mặt của mình.
Có người hỏi giùm Tạ Lệ: “Chuyện gì xảy ra?”
Thường Tiểu Gia chậm rãi nói: “Cảnh sát không tìm được gì ở xưởng thuốc, sau đó, Diệp Thiếu Ân nhận tội.”
Lại qua hơn mười phút, Thường Quan Sơn và Thường Tiểu Cát cùng luật ra khỏi cục cảnh sát.
Tạ Lệ nhìn thấy Thường Quan Sơn mặc âu phục, bên ngoài khoác áo gió dài, mắt kiếng gọng vàng ngay ngắn ở trên mặt, giày da sáng bóng giẫm trên mặt đất, phát ra tiếng vang, cả người như không bị ảnh hưởng gì dù hừng đông bị gọi đến điều tra cho đến bây giờ.
Sắc mặt Thường Tiểu Cát tái nhợt, nghe đâu hắn bị cảnh sát kéo đi từ trên giường của một cô gái. Tuy có cho hắn thời gian mặc quần áo, vẫn không khỏi chật vật, hơn nữa sợ là chuyện này sẽ truyền tới tai bạn gái của hắn là Mạnh Hải Lỵ.
Thường Quan Sơn nhìn thấy ở cửa cục cảnh sát có nhiều huynh đệ Hồng Phường, cười đến gần, nói: “Không sao rồi, mọi người giải tán đi.” Nói xong còn nói: “Ngày hôm nay đều cực khổ rồi, buổi trưa đi ăn bữa ngon, tôi trả tiền.”
Đợi đến khi Thường Quan Sơn nhìn tới mình, Tạ Lệ mới cung kính cúi đầu, nói: “Thường tiên sinh.”
Thường Quan Sơn chỉ gật đầu, không nói gì, sau đó giơ tay kéo Thường Tiểu Gia, ôm vào trong ngực, sờ sờ đầu cậu, nói: “Xem Tiểu Gia mặt đỏ vì lạnh, chúng ta trở về rồi hãy nói.”
Tạ Lệ, mọi người, bọn Hà Xuyên Vân cùng cha con họ Thường trở về Thường gia, những người khác thì đi làm việc của mình.
Thường Quan Sơn đi trước, vừa vào phòng khách thì gặp Diệp Hinh Chi khóc lóc chào đón. Ôm lấy Thường Quan Sơn bà nức nở nói: “Quan Sơn...”
Thường Quan Sơn vỗ vỗ lưng bà, nói: “Không sao rồi, em đi gọi người châm trà, Bình Tường bọn họ đều ở đây.”
Diệp Hinh Chi từ trong lồng ngực của lão rời đi, đứng thẳng người nhìn lão, không nhịn được nói: “Thiếu Ân, nó...”
Thường Quan Sơn sầm mặt lại, khóe miệng rủ xuống.
Diệp Hinh Chi không dám nói nữa, xoay người đi dặn dò người làm châm trà.
Thường Quan Sơn cởi áo gió, ngồi xuống ghế sa lon, mời những người khác đều ngồi.
Tạ Lệ không có ngồi trên ghế sa lon, mà theo thói quen đứng ở phía sau lưng Thường Quan Sơn. Thường Quan Sơn cũng không nói gì.
Thường Tiểu Cát nói với Thường Quan Sơn: “Ba ba, con đi đổi bộ quần áo.”
Thường Quan Sơn gật gật đầu: “Con đi đi.”
Thường Tiểu Cát ra ngoài, Diệp Hinh Chi đi theo hắn, kéo hắn nhỏ giọng nói chuyện. Thường Tiểu Cát quay đầu lại nhìn Thường Quan Sơn, kéo tay Diệp Hinh Chi, nói: “Đi ra ngoài nói đi.”
Trên người Thường Tiểu Gia còn bao bọc áo khoác dày, cũng không vì phòng có điều hòa mà cởi áo khoác ra, cậu ngồi ở trên tay vịn ghế sô pha Thường Quan Sơn ngồi, lát sau cúi người xuống, hai tay ôm bụng.
Thường Quan Sơn tính khí rất tốt hỏi cậu: “Không thoải mái?”
Thường Tiểu Gia nói: “Chưa ăn điểm tâm.”
Thường Quan Sơn nói: “Ba ba cũng chưa ăn điểm tâm.”
Thường Tiểu Gia không nói.
Thường Quan Sơn còn nói: “Phỏng chừng mọi người cũng không kịp ăn điểm tâm, tôi kêu nhà bếp chuẩn bị, trước tiên dùng điểm tâm rồi nói chuyện.”
Người làm đang dâng trà nghe được, vội vã đáp “Được”, rồi đi nhanh vào nhà bếp.
Nơi này ngoại trừ Thường Quan Sơn, thì có Bình Tường tuổi tác lớn nhất, tư lịch cũng già nhất, hắn mở miệng hỏi: “Sơn ca, bây giờ là thế nào rồi?”
Thường Quan Sơn nói: “Chuyện này vốn là Diệp Thiếu Ân một tay gây ra, không liên quan đến Hồng Cát Chế Dược, càng không liên quan đến Hồng Phường của chúng ta.”
Tống Đạo Chính nói: “Nghe nói lần này Diệp Thiếu Ân bán đều là loại ma túy mới rất nóng trên thị trường gần đây. Không biết hắn nơi nào tìm được nhiều hàng như vậy, hơn nữa lá gan lớn rất lớn, dám ở Hải Cảng trực tiếp giao dịch.”
Thường Quan Sơn lắc lắc đầu, một mặt chỉ tiếc mài sắt không thành kim: “Tôi nói với nó rất nhiều lần, bảo nó không nên đụng đến ma túy, nó cố tình không chịu nghe, bây giờ xảy ra chuyện còn thiếu chút nữa làm phiền hà đến chúng ta.”
Tạ Lệ lẳng lặng nghe.
Tống Đạo Chính lại hỏi: “Diệp Thiếu Ân chọc đến chuyện gì mà cần gấp tiền?”
Tạ Lệ theo bản năng nhìn qua Hà Xuyên Vân, thấy sắc mặt Hà Xuyên Vân trầm tĩnh, như hoàn toàn không liên quan, thân thiết nhìn về phía Thường Quan Sơn, từ đầu tới cuối cũng không nhìn Tạ Lệ.
Thường Quan Sơn chậm rãi nói: “Cái vấn đề này tôi cũng muốn biết đáp án.”
Bình Tường nói: “Có người dựa vào Diệp Thiếu Ân chỉnh anh không, Sơn ca?”
Lúc này, đột nhiên Thường Tiểu Gia cong hai chân lên trên ghế sa lon, cả người cuộn tròn lại.
Thường Quan Sơn bị cắt đứt dòng suy nghĩ, nhìn về phía Thường Tiểu Gia, trầm giọng nói: “Con đang làm cái gì? Đây là ghế sô pha, con đi giày giẫm lên là sao?”
Vì vậy Thường Tiểu Gia yên lặng cởi giày vứt xuống đất, cậu không mang tất, móng chân sẽ, trong suốt.
Thường Quan Sơn không nói lời nào nhìn cậu.
Thường Tiểu Gia mềm mại nói: “Con đói.”
Thường Quan Sơn ngẩng đầu lên nhìn Tạ Lệ: “Dẫn nó đi ăn đồ ăn.”
Thường Tiểu Gia lập tức nói: “Con không muốn hắn.”
Thường Quan Sơn lạnh lùng nói: “Vậy là muốn ba ba tự mình dẫn con đi sao? Ba ba dẫn con đi, thì không phải là ăn đồ ăn đơn giản như vậy.”
Thường Tiểu Gia trở nên trầm mặc.
Tạ Lệ đi tới trước mặt Thường Tiểu Gia, đưa tay ra: “Tiểu Gia, đi thôi.”
Thường Tiểu Gia cúi đầu, hai cái chân luồn vào giày. Hôm nay cậu đi giày da, không mở dây giày trong lúc nhất thời không xỏ chân vào được.
Tất cả mọi người nhìn cậu xỏ giày.
Thường Quan Sơn không nhịn được, phất tay nói: “Nhanh chóng mang đi.”
Tạ Lệ khom lưng cầm lấy đôi giày, lại ôm cậu từ trên ghế sô pha xuống, bước nhanh ra khỏi phòng khách.