• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

    Trữ Vệ đang tiêu hóa sự thật bạn gái có bạn thân khác giới.


    "Hòa thượng giả đến nhà hoá duyên?" Thanh âm u oán của Bắc Hòa uốn lượn chui vào cột sống Nhạc Tâm: "Nhạc Tâm, cô nói cho rõ ràng, chúng ta có còn là bạn thân nữa không?"


    Nhạc Tâm nghiêng đầu, cười cười với hắn.


    Bắc Hòa hung tợn cắn một miếng khoai tây chiên, hét lên: "Em thương hại anh, còn cười một tiếng qua loa..."


    Nhạc Tâm cũng không cảm thấy mình thương tổn hắn, lúc ở tiên giới, bọn họ đã quen làm tổn thương nhau, sức đề kháng tổn thương đã có tiêu chuẩn nhất định.


    Bắc Hòa lại ló cái đầu trọc vào màn hình call video: "Bạn trai Nhạc Tâm, Lúc nào có cơ hội thì gặp nhau nha."


    Hắn tự xưng là người nhà mẹ đẻ của Nhạc Tâm, có trách nhiệm khảo sát bạn trai Nhạc Tâm.


    Nhạc Tâm không cảm kích, chuyển hướng điện thoại.


    Nói xong lời nên nói, Bắc Hòa không phải người không có mắt, cũng không muốn ở lại làm bóng đèn, ôm khoai tây chiên của mình trở về phòng, chừa lại không gian cho bọn họ.


    Mặc dù Bắc Hòa với Nhạc Tâm luôn trêu chọc nhau, nhưng từ từng cử chỉ của họ cũng có thể nhìn ra họ rất quen và thân mật. Kiểu thân mật kia khác với thân mật giữa hai người yêu nhau, là sự ăn ý sau khi ở chung thật lâu.


    Trữ Vệ rơi vào một loại cảm xúc khó hiểu, ngơ ngẩn, có chút mờ mịt, còn có chút... Chua.


    "Ghen rồi?" Nhạc Tâm hỏi.


    Trữ Vệ thừa nhận: "Có chút, anh cũng muốn ở chung với em giống như hắn..." ăn ý.


    Nếu như có thể ăn ý đến như vậy, anh chắc chắn sẽ không khiến Nhạc Tâm phải tức giận nữa.


    Nhạc Tâm: "..."


    "Giống như hắn? Làm sao, muốn chia tay? Lùi một bước làm bạn với em?"


    "Không không không, không phải, anh không chia tay!" Trữ Vệ hoàn hồn, hận không thể đánh chết đứa nào nói lung tung một phút trước: "Ý anh không phải như thế, anh thấy hơi hâm mộ sự ăn ý giữa em và hắn, anh không muốn làm bạn, anh cảm thấy làm bạn trai rất tốt, thật!"


    "Hâm mộ?" Nhạc Tâm nói, "Em coi anh ta là con, Có cái gì đáng để hâm mộ?"


    Trữ Vệ: "..."


    Vừa nói là bạn thân mà? Không phải tay nắm tay dạo phố, đầu ghé đầu vùi ở trên ghế sô pha thổ lộ hết tâm sự cho nhau nghe, quan hệ thân mật đến mức làm cho bạn trai cũng phải hâm mộ?


    Coi hắn là con... Quả nhiên, bạn gái anh không đi đường của người bình thường.


    Tâm tình Trữ Vệ trong nháy mắt trở nên vui tươi.


    Có một người khác tâm tình không vui tươi được, âm thanh âm trầm của Bắc Hòa từ trong nhà truyền đến: "Nhạc Tâm, tôi không điếc, tôi nghe thấy..."


    "Nghe lén tình lữ trò chuyện sẽ bị thiên lôi đánh đó." Nhạc Tâm không quay đầu lại trả lời hắn: "Anh mạo hiểm để nghe lén tôi với bạn trai nói chuyện phiếm như thế, chẳng lẽ anh thầm mến tôi?"


    "Tôi thầm mến cô?" Bắc Hòa suýt nữa thì xù lông lên, mấy chữ  "Tôi quang minh chính đại mến cô đấy" sắp thốt ra, ngẫm lại bạn trai Nhạc Tâm cũng đang nghe, sợ gây ra hiểu lầm không đáng có, Bắc Hòa đổi giọng nói: "Đúng nha đúng nha, thế nhưng cô vì bạn trai yêu dấu mà từ chối tôi, tinh thần tôi chán nản, đau lòng không thôi, tim vỡ thành một trăm tám mươi mảnh, cho nên, tôi muốn ăn hết sạch tất cả đồ ăn vặt mà bạn trai cô mua cho cô."


    Bắc Hòa tự nói tự tức: "Không phải bảo coi tôi là con trai sao? Con trai ăn đồ ăn vặt của ba là chuyện hiển nhiên!"


    Nhạc Tâm: "..." Một ngày không gặp phải lau mắt mà nhìn, Bắc Hòa, kiên trinh của anh ở đâu?


    Trữ Vệ: "..." Hiện nay thần tiên trên trời đều có hành động và nói năng  không có khuôn khổ đến thế sao ? Hay là người chia theo bầy*... Mà thôi, anh không dám nói.


*Câu gốc là “nhân dĩ quần phân” ý chỉ người chơi với nhau theo nhóm, tốt theo tốt, xấu theo xấu.


    Sau khi cách âm, Nhạc Tâm bắt đầu đàm đạo với Trữ Vệ chuyện thư xin lỗi: "Anh thật sự biết mình sai ở đâu rồi?"


    "Biết!" Trữ Vệ vội vã nhận sai, bạn trai biết nhận lỗi mới là bạn trai ngoan. Anh thấy chết không sờn thề thốt: "Lần sau dù là em bôi son dày đến đâu anh cũng hôn!"


    Nhạc Tâm: "..."


    Trữ Vệ chỉ sợ không biểu hiện đủ tấm chân tình của mình, anh còn nói: "Ngày mai anh sẽ đích thân xuống bếp làm đồ ăn cho em để nhận lỗi."


    Nhạc Tâm không ôm hy vọng hỏi: "Anh định làm món gì?"


    "Cải xanh xào nấm hương."


    Trữ Vệ đã tra trước, cũng đã nghiên cứu sách nấu ăn, món này dễ làm mà không quá khó ăn. Nếu như quá khó ăn, Nhạc Tâm còn phải ăn hết, vậy thì cũng quá là thê thảm. Cũng vì thế mà hôm này anh mới làm trứng xào cà chua.


    Anh thật là một người bạn trai biết săn sóc.


    Nhạc Tâm: "Em muốn ăn thịt."


    Trữ Vệ ngẫm nghĩ, cẩn thận đề nghị: "Hay là thả ít tôm bóc vỏ?"


    Tôm bóc vỏ tươi thơm, có thể sẽ giúp cải xanh xào nấm hương ngon hơn.


    Nhạc Tâm: "..."


    Nhạc Tâm từ bỏ cách nói uyển chuyển, cô nói thẳng: "Nếu không thì anh làm sườn xào chua ngọt? Cá chua ngọt cũng được, em không kén chọn."


    Trữ Vệ cứng đờ cơ mặt, hơi ngượng ngùng cụp mắt: "Anh... Anh còn chưa nghiên cứu kỹ sách nấu ăn, sợ nấu khét. Chúng mình ăn cải xanh xào nấm hương trước được không? Rau xanh tình yêu anh trồng cũng mọc ra rồi, hay là ngày mai nhổ lên, xem em có thể nhận ra nó không nhé?"


    Không được, anh vẫn nên tha cho cọng rau xanh kia thì hơn, nó còn nhỏ.


    "Trữ Vệ, bao nhà hàng ăn cơm gì đó quá lãng phí, không phù hợp với truyền thống tốt đẹp cần kiệm của dân tộc ta." Nhạc Tâm giải quyết dứt khoát, "Ngày mai tan làm anh để trống thời gian đó, để em sắp xếp cho, anh sẽ cảm thụ được sự cần cù vất vả và vĩ đại của người dân lao động!"


    Cúp điện thoại trở về phòng, Bắc Hòa không hề có hình tượng mà bày biện trên ghế sa lon, mở TV ra xem thời sự, hắn vừa cắt hạt hướng dương, vừa cố ý ai oán nói: "Ôi chao, có một vài thần tiên ấy à, thật là biết người biết mặt không biết lòng, có bạn trai là lập tức quên bạn thân, câu trọng sắc khinh bạn hẳn là nói loại này?"


    "Đáng thương tôi phí một đống sức hạ phàm, lại bị vứt sang một bên. Nhìn người khác có đôi có cặp, tôi lại cô đơn chiếc bóng, đáng thương ôi đáng thương... Ui, hạt hướng dương vị caramen này ngon đấy, cô mua ở đâu?"


    Nhạc Tâm: "Ba anh mua."


    Bắc Hòa: "..."


    Hắn nửa ngồi dậy, đứng đắn hơn chút, hỏi Nhạc Tâm: "Bạn trai cô có phải  rất có tiền không, còn không tiếc tiêu tiền cho cô?"


    Đang nói nhảm sao? Nhạc Tâm mở điện thoại ra, cho hắn xem ghi chép tiền tiêu vặt và tiền lì xì trên Wechat.


    Bắc Hòa: "!" Ghen ghét đến đỏ cả mắt.


    Hắn trầm tư một lát: "Bạn trai cô còn cần bạn gái không? Tôi có thể xem xét biến thành một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành."


    "Không thiếu."


    Bắc Hòa kiên nhẫn: "Có lẽ, bạn trai cô có em gái thì sao? Tôi có thể ở rể."


    "Cha mẹ anh ấy chỉ sinh mỗi anh ấy."


    Bắc Hòa: "Em gái khác cha hoặc mẹ cũng được..."


    Nhạc Tâm im lặng: "Bắc Hòa, anh có thể có chút liêm sỉ không? Thể diện của thần tiên còn cần hay không?"


    "Ôi!" Bắc Hòa ưu thương, "Tôi cần chứ, không thì tôi đã gả cho Long Tú từ lâu rồi, Long Nữ của Đông Hải, thiên kiều vạn sủng, được ăn các loại đặc sản mỹ vị, hạnh phúc muốn chết."


*Thiên kiều vạn sủng: ngàn vạn sủng ái, yêu kiều


    Nhạc Tâm ngáp một cái: "Tôi đi ngủ đây, anh cứ tùy ý."


    "Bạn thân gả vào nhà giàu, quay đầu vứt bỏ anh em thời trước. Nhạc Tâm, đồ không có lương tâm, đã nói là tâm sự thâu đêm cơ mà?"


    Nhạc Tâm cho hắn cái liếc khinh khỉnh, đi lên lầu.


    Bắc Hòa cũng không thèm để ý, mừng khấp khởi tiếp tục cắn hướng dương, hắn nhìn thấy Con Dấu lượn ở xung quanh Nhạc Tâm, đưa tay giật nó xuống: "Này, xin chào."


    Con Dấu chân chó: "Chào thần tiên đại nhân!"


    "Cậu ở cạnh tôi, cô ấy có bạn trai, tôi có cậu."


    Con Dấu chần chừ: "Tôi đã có hẹn với bạn, lát nữa phải đi tìm hắn.”
    "Tìm hắn làm gì?"


    "Hắn kể chuyện cho tôi nghe, còn xem tivi cùng tôi, hắn là một người tốt."


    Bắc Hòa không chịu thua: "Tôi cũng làm được, —— tôi còn có thể phát sóng trực tiếp ăn uống."


    Con Dấu: "Phát sóng trực tiếp ăn uống?"


    "Ừ " Bắc Hòa xé gói thạch đào: "Cậu muốn ăn cái gì, tôi ăn cái đó cho cậu xem."


    Con Dấu: "..."


    Cảm ơn, tôi không cần.


    Lúc trời sắp sáng, Nhạc Duyệt trở về.


    Nhạc Tâm hiếm khi quan tâm một lần, cô tỉnh dậy, trong nháy mắt đi đến trước mặt Nhạc Duyệt.


    Ngày mùa hè bình minh sớm, mặt trời bị tầng mây trắng che khuất sắp thả ánh sáng xuống, xung quanh ráng màu đầy trời, đỏ chót.


    Nhạc Duyệt ngẩng đầu nhìn về phía mặt trời mọc: "Lâu rồi không được thấy mặt trời mọc nha."


    Nhạc Tâm đưa ô che nắng cho cô ấy: "Cô đột nhiên nói văn vẻ, tôi không quen nổi đâu."


    "Tùy tiện cảm khái mà thôi." Nhạc Duyệt không nhận dù: "Nhạc Tâm, cô nói xem, coi như tôi sống lại thì tôi phải làm thế nào đây?"


    Cha mẹ chết rồi, người cô ấy thích lúc trước là thứ cặn bã, bà nội luôn miệng nói yêu thương mình trong lòng chỉ có cháu trai, bác gái cả không thích cô ấy, bác cả, bác cả hình như là người tàng hình.


    Ở cái thế giới này cô ấy đã không còn ràng buộc, cũng từng chết rồi, có cần phải sống lại nữa không?


    "Cô có thể hoàn thành ước mơ làm giáo viên của mình."


    Lúc dự thi, Nhạc Tâm đăng ký cho Nhạc Duyệt trường học trong thành phố, như vậy, rời khỏi mảnh đất này, cô ấy có thể bắt đầu cuộc sống mới.


    Nhạc Tâm cũng không khuyên nhủ cô ấy: "Cuộc sống của cô cô làm chủ, sống lại hay không cô quyết định."


    Cô đã nghiệm chứng được trái tim của tổ tiên Thiên Đế có thể làm người chết sống lại, chỉ là mất hơi nhiều thời gian.


    Đáng tiếc bây giờ động phủ bế quan của sư phụ cô còn chưa vào được, không thì cô đã có thể cầm trái tim kia vào trong động phủ tìm thân thể của sư phụ.


    Vào thời khắc mặt trời sắp phá mây mà ra, Nhạc Duyệt nói: "Tôi sửa lại ác mộng của Hạ Văn Tuấn."


    Từ chạy không thoát rừng cây nhỏ, nhìn thấy đống thi thể hỗn độn của cô ấy, đổi thành hắn biến thành cô ấy, để ngày qua ngày chịu đựng nỗi nhục nhã mà cô ấy phải chịu trước khi chết, sợ hãi, bất lực và tuyệt vọng.


    Chuyện Hạ Văn Tuấn giật dây Hạ Đình làm cho Nhạc Duyệt đã không còn bất kể sự ôn hòa nào đối với hắn. Nhưng Nhạc Tâm nói đúng, cô ấy không đáng phải trả giá vì hắn.


    Mặt trời rốt cục ló rạng, nhân gian sáng ngời.


    Nhạc Duyệt trốn xuống dưới bụi hoa hồng, Nhạc Tâm mang theo dù che nắng lúc nãy còn chưa đưa được đi ra.


    Không bao lâu, cửa sân bị gõ vang, cậu trai giao hàng đã lâu không gặp đứng ở ngoài cửa hô: "Nhạc Duyệt, hàng của cô!"


    Mở cửa, một chiếc xe ba gác giao hàng nhìn khá quen mắt.


    Ánh mắt cậu trai sâu thẳm: "Nhạc Duyệt, bạn trai cô còn thiếu bạn trai không?"


    Nhạc Tâm: "?"


    Cậu trai giao hàng kia: "Lần này có mười xe hàng."


    Nhạc Tâm: "..."


    Nhạc Tâm gửi tin nhắn cho Trữ Vệ gửi: "Đã nói không mua nhiều đồ nữa rồi mà?"


    Trữ Vệ đáp ngay: "Nhưng không thể để con bị đói."


    Con?


    Nhạc Tâm: "..."


    Bạn thân của cô nhất định là không thoát khỏi cái danh con trai này.


    Nhạc Tâm nhìn một chút, quả thực đều là đồ ăn.


    "Chờ một lát."


    Nhạc Tâm nói với cậu trai giao hàng nhanh. Cô quay người trở về lầu một, nếu đồ ăn vặt là mua cho Bắc Hòa ăn, hắn không thể không ra sức, nào có chuyện há miệng chờ sung.


    Kết quả, vừa bước vào, cô suýt chút bị vỏ đồ ăn vặt bao phủ.


    Một đống hỗn độn.


    Bắc Hòa ngủ ở trong đống rác, còn đang say mộng đẹp.


    Bắc Hòa bị đánh thức rất bất mãn: "Ở trên trời không cho tôi ngủ nướng, tới thế gian cũng không được sao?"


    Cho nên anh đến thế gian là vì ngủ nướng?


    Nhạc Tâm nhàn nhạt nói: "Bạn trai tôi mua cho anh mười xe đồ ăn vặt, giao hàng nhanh tới rồi, anh có muốn đi chuyển vào không?"


    Bắc Hòa mắt sáng lên, lập tức xông ra ngoài.


    Con Dấu rốt cục có thể thoát thân từ dưới người hắn, khóc thút thít kể lể với Nhạc Tâm: "Số tôi thật khổ..."


    Nhạc Tâm vừa dỗ Nhạc Duyệt, không muốn dỗ thêm người thứ hai: "Đi tìm Chân Dung Phong đi."


    Con Dấu ngu ngơ: "A."


    Nhân viên giao hàng nhanh lần đầu tiên gặp Bắc Hòa.


    Bắc Hòa vui vẻ xách hàng, tự giới thiệu: "À, tôi là hòa thượng giả đến đây hóa duyên."


    Cách nói này càng làm cho người ta nghi ngờ?


    Nhân viên giao hàng nhanh lái xe ba gác đi xa, chuẩn bị tiếp tục đưa chín xe khác đến, cậu ta liếc mắt nhìn cái đầu trọc sáng loáng ở cửa sân, không biết sao, đột nhiên có chút đồng cảm với bạn trai Nhạc Duyệt.


    Bắc Hòa thỏa mãn mà nhìn ngắm một đống đồ ăn vặt: "Nhạc Tâm, không bạn trai cô coi trọng tôi đấy chứ? Mua nhiều đồ ăn cho tôi thế."


    Nhạc Tâm tự nhủ trong lòng, anh ấy chỉ đang tận nghĩa vụ của người làm cha.


    Chuyện này cũng không thể để Bắc Hòa biết, hắn đã thân với cô, tùy ý nói đùa thôi, còn Trữ Vệ là bạn trai cô, hai người họ vẫn chỉ là người lạ mới gặp qua video.


    Đề phòng bị Bắc Hòa nhìn thấy, Nhạc Tâm yên lặng xóa bỏ lịch sử tán gẫu hồi sáng với Trữ Vệ.


    Bắc Hòa hạnh phúc mở ra một gói khoai tây chiên có vị mà hắn chưa từng ăn, lại tìm Nhạc Tâm xác nhận: "Bạn trai cô thật sự không có suy nghĩ tìm thêm bạn gái? Hoặc là anh ta thật sự không có một người em gái không tiếc tiêu tiên cho bạn trai sao?"


    Nhạc Tâm: "Van ngươi, chừa chút mặt mũi cho giới thần tiên."


    "Tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút."


    "Đây là dáng vẻ chỉ tùy tiện hỏi một chút à? Tối hôm qua chẳng phải đã nói cho anh nghe rồi?" Nhạc Tâm nói: "Nếu anh không tin thì tối hỏi ngay trước mặt anh ấy."


    Bắc Hòa: "Cô nỡ để cho tôi gặp bạn trai cô sao?"


    Trước đó giấu diếm mãi, sao bây giờ lại đột nhiên thay đổi thái độ?


    "Tôi định tối nay dẫn anh ấy tới đây hái nho, anh cũng hái luôn."


    Lần này ‘Trạch nữ mũm mĩm xinh đẹp’ đặt hơi nhiều. Tiểu thương Nhạc Tâm thầm tính toán.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK