• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


    Trữ Vệ tan làm sớm, lòng tràn ngập chờ mong đối với cuộc hẹn do Nhạc Tâm sắp xếp đêm nay và ti tỉ sự tưởng tượng về lần cầu hôn lại này của mình.


    Anh nhắn tin cho Nhạc Tâm, nói cho cô biết ba mẹ mình về thăm ông bà ngoại, trong nhà không có ai. Chờ lát nữa sau khi anh chuẩn bị xong, sẽ để Nhạc Tâm đến thẳng nhà đưa anh đi.


    A, có bạn gái là tiên nữ thật tốt, muốn đi đâu thì đi đó, nháy mắt mấy cái đã đến, lợi hại hơn chiêu thu nhỏ mặt đất, không cần cả máy bay trực thăng.


    Trữ Vệ dành thời gian quan tâm ba của mình Trữ Bốc Phàm, hỏi ông có bị ông ngoại mà anh chưa từng gặp cầm ba toong đánh một trận không.


    Bên kia đáp rất nhanh, cười mắng một tiếng "nhãi con", nói ông ngoại anh tinh thần quắc thước, đi đứng rất tốt, cơ bản là không cần đến ba toong.


    Trữ Vệ nhạy bén cảm thấy đã xảy ra chuyện gì, Trữ Bốc Phàm lại bảo anh không nên suy nghĩ nhiều: "Đừng mượn danh nghĩa quan tâm ba để lười biếng không đi làm, mỏ của nhà chúng ta không phải từ trên trời rơi xuống. Công ty chỉ vài phút đã kiếm được hàng triệu, thiếu một đồng ba cũng tính ở trên đầu con!"


    Ừ, còn có thể nói đùa, xem ra là không có chuyện gì.


    Sau khi về biệt thự, Trữ Vệ ẵm chín mươi chín đóa hoa hồng mà trợ lý đã đặt ở tiệm hoa đi lên lầu, trở về phòng của mình.


    Nụ hoa hồng mới chớm nở còn rất tươi tắn, trông như những cô gái e thẹn, hương thơm thoang thoảng.


    Trữ Vệ đặt hoa hồng xuống, lấy cái xẻng nhỏ từ trong một góc của ban công ra, đứng ở bên cạnh chậu rau xanh tình yêu.


    Rau xanh mơn mởn sinh trưởng vô cùng tốt, trông rất khả quan, làm cho người trồng cũng tự nhiên sinh ra cảm giác thành tựu. Mà chiếc nhẫn Trữ Vệ dùng để cầu hôn lần đầu tiên bị anh chôn ở dưới đám rau.


    Lúc đó, anh với Nhạc Tâm còn chưa làm hòa.


    Anh bao kín chiếc nhẫn chôn ở dưới lớp đất của chậu cây với tâm trạng hết sức phức tạp. Khi đó, anh không biết chiếc nhẫn này có khả năng lại được thấy ánh mặt trời hay không.


Lúc chôn nhẫn Trữ Vệ đã nói như thế  này: "Nếu như rau tươi tốt có nghĩa là mình với Nhạc Tâm sẽ ở bên nhau, bởi vì nó được lớn lên dưới sự thúc đẩy của tình yêu của hai người.”


    Bị chôn trong kem ly, rồi lại bị chôn dưới đất, vận mệnh chiếc nhẫn này thật nhiều thăng trầm.


    Trữ Vệ ấn xẻng xuống, tâm tình quá quá kích động nên không giữ được lực độ và phương hướng, rau cải bị xẻng làm đứt.


    Trữ Vệ: "..."


    Lấy được nhẫn ra, Trữ Vệ lại rơi vào trầm tư đối với hai nửa rau xanh đang phơi thây.


    Cuối cùng, anh chôn rễ xuống trước rồi chôn đoạn phía trên xuống sau, giả vờ như bọn chúng sẽ hợp lại làm một trong sự tẩm bổ của đất đai.


    Nhìn ở bên ngoài, đám rau hoàn hảo không có chút tổn hại.


    Được rồi, bịt tai mà đi trộm chuông.


    "Lại đang xem rau mình trồng?"


    Nhạc Tâm bỗng nhiên xuất hiện trong phòng.


    Trữ Vệ lặng lẽ nhét chiếc nhẫn vào trong túi quần tây, anh xoay người nhìn bạn gái.


    Quần đùi áo thun đơn giản, một đôi chân dài trắng nõn thẳng tắp làm người khác chú ý. Trữ Vệ nhịn không được nhìn thoáng qua, lại nhìn thêm một chút.


    Anh nâng hoa hồng để ở bên cạnh đưa cho Nhạc Tâm, Nhạc Tâm nhận hoa, tiện thể khẽ hôn mặt anh.


    Trữ Vệ nghiêng nửa bên mặt còn lại: "Không thể nặng bên này nhẹ bên kia."


    Nhạc Tâm: "..." Lại học được lời thoại quê mùa này ở đâu nữa?


    Thấy Nhạc Tâm không động đậy, anh nhìn cô, trong đầu Trữ Vệ toàn là hình ảnh đôi chân dài của bạn gái, lúc này mới phát hiện hôm nay cô không bôi son môi.


    Trong lòng bỗng dưng nở hoa, anh nói: "Vậy anh chỉ có thể dựa vào bản thân để hôn lại."


    Anh đọc « Hồng Lâu Mộng » nhưng không học theo Giả Bảo Ngọc chủ động yêu cầu ăn một miếng son phấn được.


    Anh thừa nhận, anh chỉ thích đôi môi ngọt ngào của bạn gái mình mà không phải hương vị của son môi.


    Son môi đắt nhất trên thế giới cũng không sánh bằng đôi môi hồng hào sạch sẽ của bạn gái.


    Trong phòng yên tĩnh có tiếng nước nhỏ giọt, còn có tiếng hô hấp dồn dập. Có đồ vật gì bị đụng ngược lại, lệch vị trí, có tiếng ai khẽ hô lên, lại rất nhanh bị nuốt vào trong miệng.


    Đây là một nụ hôn vừa kéo dài vừa kịch liệt.


    Người trẻ tuổi luôn luôn dễ dàng xúc động. Khi nhiệt huyết dâng trào sẽ có chút không khống chế được tay của mình.


    Nụ hôn kết thúc, Nhạc Tâm yên lặng thu lại đôi tay đang lưu luyến trên cơ bụng Trữ Vệ.


    Quần tây áo sơmi vốn được sơ vin chỉnh tề nay lại bị cô kéo thành lộn xộn, nút áo cũng bị mở hai viên. Vạt áo bằng phẳng bị vò nhăn nhăn nhúm nhúm.


    Cô hơi xấu hổ, mấp máy đôi môi sưng đỏ, hoàn toàn không phát hiện áo thun cotton bị vò nhàu nhĩ, kẻ đầu têu đang yên lặng nỗ lực vuốt phẳng.


    Bắc Hòa nóng nảy truyền âm đến: "Sao đi lâu thế? Chẳng lẽ..."


    Nhạc Tâm: "Anh suy nghĩ lung tung cái gì!"


    "Thời gian dài như vậy hoàn toàn đủ để hai người trốn tôi ăn một bữa tiệc lớn, sao lại suy nghĩ lung tung?"


    Nhạc Tâm: "..." Thật ngại quá, cô nghĩ nhiều. Bắc Hòa vẫn còn con nít, cũng chỉ có thể nghĩ đến những thứ liên quan đến ăn thôi.


    Trong nháy mắt Nhạc Tâm đã đưa Trữ Vệ đến lầu một nhà Nhạc Duyệt, Bắc Hòa nằm trên ghế sa lon không có hình tượng chút nào vụt đứng dậy, lau vụn đồ ăn vặt bên mép, giả vờ thành quý công tử thanh lãnh, cao ngạo.


    Mặc dù lòng hắn rất muốn nhào tới ôm đùi ba Trữ Vệ, nhưng làm người nhà mẹ đẻ của Nhạc Tâm, hắn không thể. Hắn cũng phải gánh mặt mũi của ngàn vạn thần tiên nữa.


    "Miệng cô hồng thế?" Bắc Hòa hỏi Nhạc Tâm một câu: "Không phải là bị muỗi cắn đấy chứ?"


    Hắn lại nhìn Trữ Vệ, nghĩ thầm cái con muỗi này còn chọn lứa chọn đôi để cắn.


    Nhìn thấy Trữ Vệ ôm hoa hồng trong ngực, hắn tự giác đưa tay nhận lấy: "Đến thì đến, mang hoa làm gì?"


    Trữ Vệ mơ hồ không rõ, nhưng cũng thuận theo ý hắn đưa hoa cho hắn.


    Hoa hồng đã bị rơi xuống đất lúc hai người hôn nhau, phía trên có mấy nhánh bị nát.


    "Lần sau đừng tặng hoa hồng, anh là người có bạn gái, làm như thế này sẽ khiến người khác hiểu lầm." Bắc Hòa giả vờ giả vịt, lấy dáng vẻ của trưởng bối ra để giáo huấn.


    Trữ Vệ: "?"


    Anh nghi hoặc nhìn Nhạc Tâm, Nhạc Tâm không nói nhìn Bắc chăm chú.


    Được rồi được rồi, đây là bạn thân của cô, do cô chọn, cô có thể làm thế nào được?


    Nhạc Tâm chính thức giới thiệu Trữ Vệ với Bắc Hòa.


    Không đợi Bắc Hòa bắt đầu màn chào hỏi, Nhạc Tâm đã lập tức cắt đứt: "Đều là người một nhà, sau này thời gian quen thuộc còn nhiều, rất nhiều, bây giờ chúng ta cùng nhau vui vẻ hái nho đi!"


    Trữ Vệ do dự hỏi: "Cho nên, chúng ta hẹn hò là... Hái nho "


    Nhạc Tâm: "Không thích sao?"


    "Không" Trữ Vệ phiên bản chuyên môn thổi phồng bạn gái bắt đầu online: "Hái nho có thể giúp chúng ta trải nghiệm sự vất vả của nghề trồng trọt, đồng thời có thể giúp chúng ta kết hợp kiến thức trong sách và thực tiễn, rất tốt, anh rất thích."


    Bắc Hòa nhịn không được chọc thủng chân tướng: "Đừng nói đường hoàng như vậy, chẳng qua là cô ấy thiếu nhân công hái nho thôi."


    "Buôn bán cùng đi một đường, kiếm tiền mới không cô độc." Trữ Vệ mượn cơ hội thổ lộ: "Anh bằng lòng làm nội trợ hiền sau lưng em!"


    Nhạc Tâm cười sờ mặt anh, tình ý triền miên.


    Trữ Vệ đưa mặt lên phía trước để cô dễ sờ hơn, làn da mịn màng không có mụn, sờ rất thích, anh rất tự tin.


    Bắc Hòa: "..."


    Thua thua.


    Người ta một người muốn đánh một người muốn bị đánh, hắn tốn sức làm cái gì.


    "Hái nho thì tôi không đi được" hắn sờ sờ cái đầu trọc sáng chói của mình, rất thức thời nghĩ ra mình không nên đi làm kỳ đà cản mũi.


    Hắn là một trưởng bối rất văn minh.


    Nhạc Tâm lại nói: "Không được, anh cũng đi, tôi không phải người trọng sắc khinh bạn."


    Bắc Hòa rõ ràng không tin.


    Nhạc Tâm nghĩ, anh không đi, ai hái nho bù lại chỗ đồ ăn vặt bạn trai tôi mua, anh không trả lại chút sức lao động, nói nghe sao được


    Trữ Vệ không nói chen, anh không quá muốn cho Bắc Hòa đi, chỉ Nhạc Tâm anh đã không giải quyết được, nếu là thêm Bắc Hòa, anh đã có thể mường tượng được tình cảnh mình cầu hôn thất bại.


    Thất bại là mẹ thành công, thành công của cầu hôn của anh có lẽ lại vui mừng nhận thêm một người mẹ.


    Cầu hôn khó, khó như lên trời.


    Bắc Hòa muốn trốn trong nhà ăn đồ ăn vặt, hắn đang vắt hết óc nghĩ lý do từ chối, cửa chính ngoài sân bị ai đó gõ.


    Nhạc Tâm đang thu dọn đồ đựng nho cũng hơi dừng lại.


    Cô đã thấy người ngoài cửa, Hạ Văn Tuấn.


    Cùng lúc đó, Trữ Bốc Phàm đứng trong một vườn hoa cây cối um tùm, hương hoa nồng nàn, gọi điện thoại cho Chân Dung Phong: "Đại sư, có lẽ lại muốn làm phiền ngài."


    Một người đàn ông trung niên nho nhã thanh quý đi tới, ông ta nhìn thấy trên mặt Trữ Bốc Phàm treo nụ cười thương nghiệp hóa, đoán ông ấy đang gọi điện thoại cho đối tác. Hay cho tên thương nhân, người đầy hơi tiền, lúc này còn nghĩ đến chuyện buôn bán của mình, không coi người nhà bọn họ là người một nhà. Người tới hừ lạnh một tiếng: "Việc không liên quan đến mình thì vứt sang một bên mặc kệ, diễn hay lắm!"


    Hắn phất tay áo rời đi.


    Trữ Bốc Phàm: "..."


    Anh vợ, oan uổng cho tôi, tôi có thể giải thích, tôi oan!


    Trong điện thoại, Chân Dung Phong rửa tai lắng nghe: "Ông Trữ, ngài cứ nói đi!"


    Trữ Bốc Phàm bỏ tiền sửa chữa cho Huyền Môn, là một đại gia nhiều tiền. Nói cách khác, một con dê béo siêu lớn, éc éc đợi làm thịt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK