• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

    Ông chú quỷ có chút hoảng hốt.


    Mấy người trước mặt không đi theo kịch bản bình thường.


    Yêu cầu của hắn kỳ thật không cao, mấy ngày nhập vào người Triệu Thương, hắn ăn nhiều, cũng đạt được nhiều sự chú ý, lại một lần nữa cảm nhận được cảm giác ăn mukbang, hắn rất thỏa mãn, nhưng người Triệu gia chỉ biết cau mày, không vỗ tay, càng không biết bão like*. Hắn cũng nghĩ kỹ, nếu đại sư bắt quỷ tới, hắn tuyệt không dây dưa nhiều, chỉ có một điều kiện.


*từ gốc là nhấn đúp 666 bắt nguồn từ trò lol, hành động này mang ý nghĩa “Đồng ý với bạn”, “bạn thật tuyệt”


    Nếu hắn lại ăn mukbang hắn sẽ nổi toàn mạng.


    "Cô đừng tới đây, tôi nói, cô chỉ cần thỏa mãn yêu cầu của tôi, tôi nhất định sẽ không tìm cậu ta nữa, thật!"


    Nhạc Tâm: "Dựa vào cái gì tôi phải thỏa mãn yêu cầu của ông?"


    Quỷ: "Đây không phải là luật lệ quốc tế sao? Tại sao quỷ khác có thể, tôi không thể?"


    "Có lẽ là ông hiểu nhầm, dịu dàng khuyên ông rời đi là vì chúng tôi lễ phép, có rời hay không là chuyện của ông. Còn thỏa mãn yêu cầu của ông, ông đừng mơ?" Nhạc Tâm chỉ chỉ Triệu Thương: “Cậu ta từng làm chuyện có lỗi với ông sao? Cậu ta nợ ông sao? Khi ông còn sống có xích mích với cậu ta sao?"


    "Không có, không nợ, trái lại là ông nhập vào người cậu ta suýt thì hại cậu ta. Đã như vậy, ông dựa vào cái gì yêu cầu chúng tôi thỏa mãn yêu cầu của ông mới rời khỏi?"


    "Quỷ chết thì nên đi đến nơi nên đi, nếu không, tôi..." Bóp chết ông..


    Cân nhắc đến ba mẹ chồng tương lai đều ở đây, Nhạc Tâm muốn giả vờ chút, duy trì lại hình tượng của mình, nên không nói cho hết lời, mà là dặn Chân Dung Phong, gọi  m sai ở địa phủ đưa con quỷ này đ.


    Ông chú quỷ gào khóc, cũng không dám phản kháng. Vừa mới lúc Nhạc Tâm uy hiếp hắn, khí thế toàn thân tản ra, ác liệt bức quỷ, hắn chịu không nổi.


    Quá bắt nạt quỷ, hắn tủi thân.


    Nhạc Tâm đợi đến ban đêm mới bắt quỷ, một là vì quỷ chạy, ban ngày sẽ không ra, hai là  m sai đều xuất hiện vào ban đêm. Mặc dù ông chú quỷ không làm chuyện gì tốt, nhưng cũng không làm chuyện xấu, cô không thể nói bóp chết là bóp chết. Bóp chết, hắn ngay lập tức không còn tồn tại trên đời, cũng không thể đầu thai chuyển thế. Cô không muốn nhúng tay quá nhiều, cũng không tàn nhẫn như vậy.


    Chân Dung Phong nhịn không được vỗ tay khen ngợi, má ơi, nữ thần thật là ngầu. Hắn muốn làm như thế từ lâu, đáng tiếc thực lực không cho phép. Những con quỷ kia, đều thích được voi đòi tiên, là những tay giỏi ra điều kiện, cũng không nghĩ xem mình chết sớm, ở lại nhân gian gây tai họa cho người sống làm gì? Đưa ra yêu cầu nào cũng vô lý, những đại sư như bọn họ là bắt quỷ, không phải ao cầu nguyện được chưa?


    Chờ quỷ  m sai mang ông chú quỷ đi, chuyện của Triệu Thương được giải quyết triệt để.


    Ông Triệu rất là cảm kích, sai hai đứa con trai đưa cho Chân Dung Phong một tờ chi phiếu kếch xù. Chân Dung Phong kiên quyết không nhận, hắn nói đến đây là vì nể mặt Trữ Bốc Phàm, không phải vì tiền mà tới.


    Hắn nói như vậy, vô tình nhắc đến Trữ Bốc Phàm, khiến cho Lý trung Hòa, Lý Nhân Hòa không khỏi coi trọng Trữ Bốc Phàm mấy phần.


    Nếu không phải Trữ Bốc Phàm, quỷ trên người Triệu Thương không thể bị đuổi đi nhanh như thế, Triệu Thương cũng không thể hồi phục nhanh được. Trữ Bốc Phàm cho Triệu Thương một ân lớn.


    Hai anh em liếc nhau, tâm ý tương thông mà quyết định về sau bọn họ sẽ tiếp tục kỳ thị phẩm vị của Trữ Bốc Phàm nhà giàu mới nổi, nhưng không chỉ trích hành động cầu thần bái phật nữa.


    Triệu Thương mặc kệ chuyện có tiền hay không, từ phản ứng của ông chú quỷ, cậu ta nhìn ra Nhạc Tâm là người lợi hại nhất trong đám người này, người mà ngay từ đầu cậu ta cho là đối tượng hẹn hò. Nhạc Tâm cứu được cậu ta, con ngươi Triệu Thương đảo một vòng, bước tới trước mặt Nhạc Tâm, cười hì hì nói: "Cảm ơn mỹ nữ cứu tôi một mạng, tục ngữ nói cứu một mạng người hơn xây bảy tầng tháp, ta không có cái gì có giá trị để báo đáp, hay là... Lấy thân báo đáp?"


    Nhạc Tâm từ chối: "Không được không được, tôi không tin phật."


    Bắc Hòa rơi vào trầm tư làm pho tượng một lúc lâu sờ cái đầu trọc lại gần: "A Di Đà phật, tiểu tăng tin phật, cậu muốn lấy thân báo đáp với tôi không? Mặc dù nhà cậu rất có tiền, tôi cũng rất động lòng, nhưng mà không được không được, cùng giới đẩy nhau khác giới hút nhau, chúng ta không thể nào."


    Triệu Thương: "..." Cậu ta yên lặng né tránh, dù đã mặc đồ lót, nhưng không có ý định để Bắc Hòa thấy được màu quần lót.


    Trữ Bốc Phàm và mẹ Trữ lưu luyến không rời đưa tiễn Nhạc Tâm. Bọn họ rất hài lòng với con dâu tương lai, chỉ là không biết con trai ngốc nhà mình lúc nào mới có thể chính thức dẫn Nhạc Tâm về nhà. Nhà biệt thự nhà họ lớn như vậy chỉ có ba người ở, rất tịch mịch.


    Nhạc Tâm tất sẽ không nói cô mới từ biệt thự kia tới đây.


    Chân Dung Phong đi theo Nhạc Tâm về nhà Nhạc Duyệt, Bắc Hòa hào phóng chia một nửa ghế sô pha cho hắn.


    "Nhạc Tâm, tôi muốn nói với cô chuyện này."


    "Nói chuyện gì?"


    Từ khi con quỷ kia bắt đầu giới thiệu cuộc đời ăn mukbang vừa thê thảm vừa quỷ dị của nó, Bắc Hòa đã rất khác thường. Nhạc Tâm có một ý nghĩ rất to gan.


    "Tôi từng vì không được thi triển sở trưởng của bản thân mà lăn lộn khó ngủ, từng than thở, từng thút thít, nhưng vẫn luôn như cát đá bị vùi lấp trong bụi bặm, không thể phát sáng phát nhiệt để người khác nhìn thấy độ sáng của tôi. Nếu như không thể sừng sững trên đỉnh Thương Sơn để thế giới nhìn thấy tôi, vậy tôi sống trên cõi đời này còn có ý nghĩa gì không? Không có ý nghĩa!" Bắc Hòa hung tợn xé một gói khoai tây chiên, ừm, là cà chua vị hắn thích: "Cho đến một giây phút nào đó, trước mặt tôi xuất hiện một cánh của mới, đẩy cánh của kia ra, thế giới mới sẽ hiện ra trước mặt tôi. Ở thế giới mới kia, tôi chính là ngôi sao sáng nhất trên bầu trời, lấp lánh, đoạt lấy sự chú ý của người khác!"


    Bắc Hòa cầm tay Nhạc Tâm ấn lên lồng ngực của mình: "Nhạc Tâm, tôi, người đàn ông đẹp nhất tiên giới, Bắc Hòa, từ hôm nay trở đi, muốn muốn khởi nghiệp ở nhân gian!"


    Nhạc Tâm: "..."


    Bắc Hòa lại đè lên tay cô: "Cô cảm nhận được nhịp tim của tôi không? Cỡ nào mãnh liệt, cỡ nào sục sôi,..."


    Nhạc Tâm hất hắn ra: "Thật xin lỗi, trời tối rồi, tôi muốn tắm rửa đi ngủ."


    "Chẳng phải lúc này cô nên thâu đêm nói chuyện với tôi, nghe quy hoạch của tôi về sự nghiệp tương lai hay sao? Chúng ta có còn là bạn thân không?"


    Nhạc Tâm thành khẩn nhìn hắn: "Bắc Hòa, có được một cái đầu trọc, anh đã sáng lấp lánh lắm rồi, thật đấy."


    "Tôi mặc kệ, tôi muốn ăn mukbang!"


    Hắn vẫn không giữ được bình tĩnh mà nói ra.


    Lời nói ra như bát nước hắt đi. Nhạc Tâm thở dài: "Cục cưng, tỉnh táo lại, chúng ta không có tiền."


    Biết thế không nghe con quỷ kia nhiều lời.


    Cô khuyên nhủ: "Anh đâu có thể học theo con quỷ kia? Ăn pha lê, ăn đinh? Nếu anh chịu  ăn đất, tôi có lẽ có thể cung cấp. Thế nhưng tôi không nỡ làm như vậy nha. Mà chúng ta thật sự không có tiền, không có tiền anh dựa vào cái gì ăn mukbang?"


    Bắc Hòa chỉ chỉ cả một phòng đồ ăn vặt: "Tôi ăn đồ ăn vặt ba Trữ mua."


    "Ăn hết những cái này thì sao?"


    "..."


    Nhạc Tâm: "Được rồi, chúng ta tắm rửa đi ngủ."


    Bắc Hòa kêu với bóng lưng của cô: "Tôi ăn nho của cô, Nhạc Tâm, tôi ăn mukbang tuyên truyền nho cho cô, để nho của cô càng thêm nổi tiếng, càng bán được nhiều, cô cũng kiếm được nhiều hơn, có phải càng gần với mục đích bao nuôi ba Trữ của cô hơn không? Nào, Nhạc Tâm, chúng ta cùng nhau đi bán nho khắp thế giới!"


    Lúc này Nhạc Tâm đã xông ra cửa, củng cố thêm cho pháp trận ở vườn nho, bảo đảm Bắc Hòa không thể len lén hại nho của cô.


    Sự nghiệp buôn bán của cô vừa mới cất bước, không thể để Bắc Hòa ăn sạt nghiệp.


    Nho là vốn lập nghiệp của cô, nếu Bắc Hòa ăn hết nho, cô bán cái gì? Bán Bắc Hòa sao?


    Nhạc Tâm không biết, khi cô đi củng cố pháp trận, Con Dấu sống ở nhân gian rất nhiều năm dù chưa từng xem heo chạy nhưng lại được nhìn người ta nếm thịt heo, bắt đầu nghĩ kế cho Bắc Hòa: "Không có tiền anh có thể kéo đầu tư nha."


    Bắc Hòa: "Kéo đầu tư?"


    Con Dấu nói rất có đạo lý: "Đúng thế, chính là tìm người bỏ tiền để anh ăn mukbang."


    Bắc Hòa: "Chịu bỏ tiền chẳng lẽ là kẻ ngu?"


    "Anh không hiểu được, móc xích lợi ích phía sau ăn mukbang rất lớn, nếu không làm sao ăn mukbang lại nổi lên? Một ngành nghề nổi lên, phía sau tất sẽ có lợi ích điều khiển. Tin tưởng tôi đi, kẻ ngốc chịu bỏ tiền cho anh ăn mukbang có ở khắp nơi. Anh thần tiên, anh nhìn xem, gương mặt này của anh dù là không cần ăn cho người khác xem, chỉ ngồi yên đó cũng sẽ cô một đống các cô gái cuồng nhan sắc ném tiền cho anh. Chỉ là cái trọc đầu này của anh... hay là anh đổi kiểu tóc đi?"


    Bắc Hòa sờ cái đầu trọc của mình như có điều suy nghĩ: "Tại sao hai ngày trước tôi muốn cho cậu xem hiện trường phát sóng trực tiếp cậu lại không chịu?"


    Con Dấu: "... Bởi vì tôi không phải các cô gái cuồng sắc đẹp?"


    Vậy bây giờ chỉ thiếu kẻ đần có tiền, Con Dấu và Bắc Hòa đồng loạt chuyển ánh mắt qua Chân Dung Phong đang ngồi ở bên khác của ghế sô pha.


    Chân Dung Phong không muốn làm đồ đần: "Hay là hỏi ba Trữ của anh xem?"


    Ngày hôm sau, Nhạc Tâm ngủ muộn không thể đúng giờ rời giường, cũng bỏ qua tin nhắn chúc ngày tốt lành của Trữ Vệ. Cách hồi lâu, cô mới trả lời Trữ Vệ.


    Trữ Vệ sau khi say rượu vẫn nhớ rõ chuyện một đêm trước bỗng thấy chột dạ, tưởng rằng nguyên nhân là do bản thân anh: "Tối hôm qua ngủ không ngon?"


    Nhạc Tâm ngáp một cái: "Ừm, tối hôm qua đi bắt quỷ."


    Trữ Vệ: "Quỷ đâu?"


    Nhạc Tâm không phát hiện được điều khác thường: " m sai đưa đi rồi."


    Giọng Trữ Vệ yếu ớt, gửi âm thanhtới: "Trước đó, em đã nói muốn bắt quỷ cho anh xem. Bây giờ mới mấy ngày, anh đã tuổi già sắc suy, để em quên đi những lời thề ước sao?"


    Nhạc Tâm: "..."


    Bắc Hòa chỉ trích Nhạc Tâm: "Cô quá phận, sao có thể nói không giữ lời? Nhạc Tâm, đối xử với ba Trữ của tôi tốt chút!"


    Nhạc Tâm nhìn hắn: "Lại nghe lén tôi với bạn trai ân ái?"


    "Chính cô mở loa còn trách tôi nghe lén? Không biết mang tai nghe sao?"


    Bắc Hòa đột nhiên xích lại gần Nhạc Tâm, mặt cơ hồ muốn áp vào mặt cô, Nhạc Tâm bị giật nảy mình, suýt thì làm rơi điện thoại xuống đất: "Anh làm gì đấy?"


    "Tôi làm gì? Phản ứng lớn thế? Chẳng lẽ cô cho là tôi muốn hôn cô?" Bắc Hòa liếc mắt, dáng vẻ ghét bỏ: "Tôi thấy hôm nay ấn đường cô biến thành màu đen, chỉ sợ cô sắp có họa lớn."


    Giữa người yêu với nhau không thể giấu diếm, nếu không hiểu lầm sẽ mọc lan tràn. Hiểu lầm càng nhiều, tình cảm càng giảm.


    Nhạc Tâm bấm điệm thoại gọi Trữ Vệ, trốn vào phòng trên lầu, kể lại chuyện của Triệu Thương, bao gồm việc gặp được ba mẹ Trữ Vệ và việc cha mẹ anh đều đoán được thân phận của cô. Nhưng chuyện Hồ Mạn nhập vào người bà Trữ cô bỏ qua, dù sao cũng là mẹ anh, việc này đã qua, ba mẹ Trữ không nói cho Trữ Vệ, cô nói cũng không tốt. Cũng như thế, chuyện Triệu Thương muốn lấy thân báo đáp cô cũng không nói.


    Nhạc Tâm vừa lên lầu không bao lâu, cửa chính ngoài sân bị gõ.


    Bắc Hòa đang nhàm chán nên tự đi mở cửa, người phát ngôn của thần thổ địa-Bạch Hổ cung kính đứng ở cạnh cửa, cách không xa phía sau hắn có một bóng người đứng thẳng, rất quen thuộc.


    À, thì ra đại họa của Nhạc Tâm ở chỗ này.


    Bắc Hòa vui vẻ chào hỏi người kia: "Này, anh đến giành chỗ chơi mạt chược à?"


    Chiêng trống gõ lên, vở kịch cẩu huyết sắp mở màn, hắn rất chờ mong, ha ha.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK