• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cầu hôn cầu bất ngờ, Nhạc Tâm còn chưa chuẩn bị nhẫn, giờ đã cầu hôn thành công, cô phải mau chóng mua nhẫn đeo lên ngón trỏ của Trữ Vệ, chính thức cho thấy anh đã có nơi chốn.


Mua nhẫn thành việc khẩn cấp trước mắt của Nhạc Tâm.


Xa hoa tinh xảo mà khiên tốn nhưng có ý nghĩa, hào phóng mộc mạc nhưng không mất cảm giác thiết kế cao cấp, Nhạc Tâm có yêu cầu rất cao với nhẫn, cô đi xem rất nhiều tiệm rồi mà vẫn chưa vừa mắt.


Bắc Hòa bị ép đi dạo cùng, mắng cô: "Cô quá tham, một chiếc nhẫn nho nhỏ có thể tiếp nhận nhiều yêu cầu thế sao? Đừng chọn nữa, theo yêu cầu này, cô có chọn hết tất cả các cửa hàng cũng tìm không thấy. Tôi thấy, cô cứ mua hẳn mấy cái, một cái xa hoa tinh xảo, một cái khiêm tốn nhưng có ý nghĩa, một cái hào phóng mộc mạc, tóm lại, mua hết tất cả các yêu cầu của cô xong để ba Trữ nhà tôi mỗi ngày đeo một cái, đeo thay phiên nhau."


Nhạc Tâm: "Một cái đại diện cho một người bạn gái, ba Trữ của anh sẽ bị người không biết chuyện mắng lag đồ phong lưu."


"Tôi không mua."


Bắc Hòa chê cười cô: "Đừng lấy cớ, cô nghèo cứ việc nói thẳng."


Nhạc Tâm: "Tôi đây dốc lòng."


Cô tuyệt không thừa nhận cô không mua nổi nhiều nhẫn như vậy.


Bắc Hòa: "Không chọn được cũng đừng mua."


Nhạc Tâm: "Không được, nhất định phải mua."


Đã nói cầu hôn phải có nhẫn, sao có thể bởi vì cầu hôn thành công mà không mua nữa được? Nếu Trữ Vệ cảm thấy cô có được nên không trân quý mà đổi ý thì nên làm cái gì bây giờ?


Bắc Hòa đề nghị: "Cứ mua tạm một cái đã?"


Nhạc Tâm kiên quyết không đồng ý: "Nhẫn cầu hôn rất có ý nghĩa, tuyệt đối không thể mua linh tinh."


Hai người lại tiếp tục đi thêm mấy tiệm nữa. Người khác đều là đi hết cả thành phố một lượt, sau đó chọn tiệm thích hợp nhất trong thành phố để mua. Nhạc Tâm không, cô đi hết thành phố, cô còn có thể đi sang thành phố bên cạnh, sang thành phố bên cạnh của thành phố bên cạnh, ...


Bắc Hòa tuyệt vọng, đi dạo phố với phụ nữ là một khó khăn không nhỏ với đàn ông, hắn còn không được đi với bạn gái của mình.


Thường thường muốn tặng thứ tốt nhất cho người trong lòng, kết quả lại cảm thấy cái gì cũng không xứng với người trong lòng.


Nhạc Tâm không chọn được cái nào ưng ý, nhưng không muốn tạm bợ. Vì thế đi cả một ngày, hai tay cô vẫn trống trơn.


Bận mua nhẫn cũng không thể chậm trễ việc kiếm tiền, thời gian không còn sớm, Nhạc Tâm về sơn cốc hái hoa quả, xử lý đơn đặt hàng. Dáng vẻ cô tâm sự nặng nề khiến Bạch Hổ nhìn thêm mấy lần.


Khi biết Nhạc Tâm vì chuyện chiếc nhẫn mà phiền lòng, Bạch Hổ nhẹ nhàng thở ra, không phải buôn bán xảy ra vấn đề thì tốt. Hắn nói: "Trong truyện ngôn tình tổng giám đốc bá đạo và tiểu bạch thỏ, nhẫn tổng giám đốc dùng để cầu hôn thường không phải là nhẫn bán sẵn trong tiệm."


Bắc Hòa: "Thế lấy ở đâu ra?"


"Đặt làm riêng!" Bạch Hổ khẳng định vung tay lên: "Nước ngoài, nhà thiết kế chuyên môn thiết kế, độc nhất vô nhị trên đời, phong cách đột phá chân trời."


Bắc Hòa: "Bạch Hổ hình như anh đã để lộ gì đó?"


Bạch Hổ "Ha ha" cười, lúng túng tiếp tục hái hoa quả, hắn là độc thân hổ chính trực, còn lâu mới thích đọc truyện cẩu huyết tổng giám đốc bá đạo.


Nhạc Tâm như có điều suy nghĩ, cô yêu cầu nhiều còn cao, hình như chỉ có thể làm theo yêu cầu thôi?


"Mau bỏ đi suy nghĩ nguy hiểm lại không thiết thực của anh đi." Bắc Hòa đánh trúng chỗ yếu hại: "Cô đủ tiền không? Cô có tiền không?"


Nhạc Tâm: "..."


Cô nhớ tới chiếc nhẫn Trữ Vệ lúc trước đặt trong kem ly để cầu hôn cô, xuyên qua sô kem cô la kem, đến nay cô vẫn nhớ hình dạng của nó. Nhạc Tâm không chú tâm hái hoa quả được, thân thể chuyển động theo tâm, dịch chuyển đến biệt thự của Bạch Hổ, tìm được giấy bút, cô vẽ hình dáng chiếc nhẫn kia ra. Cô vẽ khá đẹp, sinh động như thật. Dùng di động chụp ảnh tra, Nhạc Tâm thấy được giới thiệu liên quan tới chiếc nhẫn kia, cô nhìn sang giá tiền dự đoán -- à, ngại quá, đã quấy rầy rồi.


Từng có một chiếc nhẫn quý giá đặt trước mặt ta, ta không trân quý, cho đến khi mất đi mới hối hận không kịp. Nếu như trời cao cho ta thêm một cơ hội, ta nhất định phải kiểm tra chiếc nhẫn kia, ôi, chiếc nhẫn mà có lẽ mãi mãi ta không thể mua nổi.


Trữ Vệ hoàn toàn không biết gì về chuyện này, anh chỉ có thể cảm giác được mấy ngày gần đây ánh mắt Nhạc Tâm nhìn anh có chút kỳ quái, ẩn chứa áy náy, lại có chút giãy dụa và xoắn xuýt.


Chẳng lẽ cô hối hận vì cầu hôn để anh làm thổ địa bà bà?


Trữ Vệ cảm giác nguy cơ cực mạnh, nhân dịp tan sở trở về nhà ba mẹ, mang chậu hoa anh vốn để trồng rau tình yêu đang đặt trong phòng ngủ đến biệt thự ở chung của bọn họ. Trong bùn đất của chậu hoa chôn chiếc nhẫn anh sớm đã chuẩn bị để cầu hôn, anh mang tới trước để tùy thời dùng đến.


Hoa hồng trong hoa viên trụi lủi, một mảnh xanh mơn mởn. Có thể là Nhạc Tâm chột dạ, nửa đêm trộm vào vườn hoa một chuyến, dùng chút linh lực, lại thúc đẩy chúng sinh trưởng ra một vài nụ hoa.


Những nụ hoa kia bọc thật chặt, cô ngừng tay, tất nhiên nở rộ mới là đẹp nhất, giữ lại để Trữ Vệ từ từ chờ đợi.


Nếu thúc đẩy chúng sinh trưởng đến nở rộ, Trữ Vệ sẽ không có cảm giác cui sướng khi tự tay trồng ra hoa hồng.


Không đợi những nụ hoa kia nở rộ, hôn lễ của Hoắc Thành đã đến.


Một đêm trước khi kết hôn là đêm tiệc độc thân. Hoắc Thành gọi Trữ Vệ đến để cùng hắn trải qua một đêm độc thân cuối cùng, bọn họ mở tiệc độc thân, bạn bè quen biết, anh em tụ tập cùng nhau.


Nhạc Tâm chưa quên chuyện Lam Sầm nghe ngóng Trữ Vệ, cô ta lại là phù dâu của cô dâu. Nhạc Tâm hỏi rõ ràng, chỗ Hoắc Thành, phù dâu và cô dâu sẽ không đến, cô mới yên tâm.


Trữ Vệ yên lặng đứng ở một bên, nghe Nhạc Tâm gọi điện thoại cho Hoắc Thành, trong mắt anh chứa ý cười, anh biết Lam Sầm là ai, cũng biết chuyện trước đây giữa Lam Sầm, tiên thái tử và Nhạc Tâm, anh cũng không ngại những chuyện kia. Nhưng nhìn dáng vẻ Nhạc Tâm liên tục xác nhận, Trữ Vệ rõ ràng cảm nhận được sự coi trọng của Nhạc Tâm dành cho anh, bạn gái của anh cũng sợ anh bị những người phụ nữ khác cướp đi đó.


Vui vẻ.


Trữ Vệ nhịn không được, cúi đầu hôn môi Nhạc Tâm.


Nhạc Tâm đang nói chuyện: "..."


Hoắc Thành ở đầu bên kia: "..."


Điện thoại đột nhiên bị cúp, cuối cùng là Trữ Vệ có đến hay không? Không đến thì tuyệt giao.


Hắn gửi tin nhắn qua uy hiếp, sau đó lại rút về trong tích tắc, không được, ngày mai là hôn lễ, tạm thời không thể tuyệt giao, tuyệt giao thì thiếu mất một phù rể, vẫn nên chờ hôn lễ kết thúc rồi tuyệt giao.


Sau khi Trữ Vệ lái xe đi, Nhạc Tâm lại t về chỗ Bạch Hổ. Bắc Hoà ăn một bữa đồ nướng đã bị nghiện, hắn lại tổ chức ăn đồ nướng. Người tham gia so với lần trước thì thiếu Trữ Vệ, nhưng có thêm Chân Dung Phong.


Mấy ngày không gặp, Chân Dung Phong thay đổi cực lớn, sợi tóc vốn đen nhánh mềm mại đột nhiên hắn xuất hiện với một mái đầu bạc.


Con Dấu lo lắng: "Anh yêu mà không được, sau đó vì yêu mà bạc đầu sau một đêm sao?"


Chân Dung Phong bị tất cả mọi người nhìn chăm chú, có chút không được tự nhiên sờ lên tóc mình, nói: "Hai chữ Niết Bàn không phải dùng tro cốt của quỷ yêu viết sao, tôi muốn giữ cùng một màu sắc với chữ Niết Bàn."


Bắc Hòa không hiểu: "Vì sao?"


Chân Dung Phong: "Chẳng phải có đạo lý cái này với cái kia, muốn luyện công này, trước phải làm gì đó đã?"


Bắc Hòa: "Vậy anh tự cắt* đi, nhuộm tóc làm gì?"


*Câu gốc của CDP là: Dục luyện thử công, tất tiên tự cung, nghĩa là "muốn luyện công này, tất phải tự cắt (của quý của đàn ông) trước" nhưng CDP nói tránh đi, BH dựa vào câu đấy mà nói toẹt ra, tức "tự bản thân làm đi, mượn tác động bên ngoài làm gì".


Chân Dung Phong: "... Cũng cùng nghĩa nhau thôi, cảm ơn."


Con Dấu không biết chuyện Niết Bàn, nhưng nó biết màu tro cốt: "Sao không nhuộm xám, nhuộm trắng làm gì? Màu xám đang hot."


"Tôi lĩnh hội hai chữ Niết Bàn nhiều ngày nay, lật khắp cổ tịch, nghiệm chứng nhiều mặt, tôi cho rằng trắng cực hạn mới có thể là chân lý của Niết Bàn." Cho nên, hắn nhuộm thành màu trắng mà không phải màu xám trắng.


Bắc Hoà đang nướng thịt dê nướng: "Giống như thịt dê nướng thêm thì là mới có thể đạt tới hương vị Niết Bàn?"


Nhạc Tâm đang cúi đầu, cầm điện thoại xử lý đơn đặt hàng của khách, chợt ngẩng đầu, nhìn về phía trước, một bóng lưng thẳng tắp đang đứng ở đó.


Tiên thái tử Phó Dư.


Lần này hắn không che đậy ngũ giác của Nhạc Tâm, vì thế hắn vừa xuất hiện, Nhạc Tâm đã phát hiện.


Lần trước ở tiên giới, hắn phát hiện Nhạc Tâm đang trộm nhìn, không chỉ không vạch trần, còn che đậy ngũ giác của Huyền Nhất chân nhân, không để cho Huyền Nhất chân nhân phát hiện Nhạc Tâm.


Thực lực của tiên thái tử sâu không lường được.


Nhạc Tâm cực kỳ hâm mộ, không biết bao nhiêu ngàn vạn năm, cô mới có thể tu luyện tới trình độ như.


Bắc Hòa bất giác cũng phát hiện tiên thái tử. Hắn liếc nhín tay trụi lủi của Nhạc Tâm chợt thấy tầm quan trọng của nhẫn.


Hắn muốn gìn giữ màu sắc trên đỉnh đầu của ba Trữ!


Nhưng Bắc Hòa vừa thả thịt dê đang nướng trong tay, chỉ nghe thấy Nhạc Tâm chào hỏi tiên thái tử: "Cùng ăn đồ nướng không? Bắc Hòa nướng thịt dê ngon lắm."


Bắc Hòa: Cám ơn cô đã khẳng đinh tay nghề nướng thịt dê của tôi, nhưng tôi cũng không vui vẻ. Nhạc Tâm, cô là người có bạn trai, sao có thể để một người đàn ông có tâm tư không trong sáng với cô đến gần cô?


Nhạc Tâm cảnh cáo nhìn Bắc Hoà, đứa ngốc này còn không biết bây giờ thực lực của tiên thái tử đứng đầu tiên giới, không ai có thể địch, hắn muốn làm gì, dựa vào chút tiên lực của cô bà Bắc Hoà có thể ngăn được? Trái lại cứ đổi bị động làm chủ động. Trước đó ở tiên giới, cô đã nói rõ với hắn như thế, cô không tin tiên thái tử cao quý có thể chịu mất mặt mũi đến ăn đồ nướng với cô!


Phó Dư đến gần hơn, tóc dài sau lưng bay lên theo gió, tay áo bồng bềnh, hắn thản nhiên nói: "Vậy thì làm phiền."


Nhạc Tâm: "..."


Nhạc Tâm: "Không... Không phiền, Bắc Hòa, nướng thịt dê đi."


Phó Dư cười chua xót, trầm thấp nói: "Không nên hiểu lầm, tôi không có ý gì khác. Lần này tới là có chuyện cần cô hỗ trợ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK