• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

    Tiên thái tử Phó Dư tựa như một ngọn núi lửa, trầm mặc đứng trước cửa sổ, chẳng biết lúc nào sẽ bộc phát. Uy thế trên người hắn tràn ngập nặng nề khiến Bạch Hổ kinh hồn bạt vía, không dám nhìn thẳng, hận không thể lẩn xa xa, càng xa càng tốt, nhưng nghĩ tới người chờ ngoài biệt thự, Bạch Hổ không thể không kiên trì đến gần hắn.


    Họ đều là thần tiên, chỉ có một tên yêu tinh không thành tiên như hắn là đáng làm nhân bánh bích quy. Nhóc Hồ Ly nói cà lăm kia quả nhiên không phụ thiên phú của chủng tộc, rất giảo hoạt, nó đã mang con thỏ chạy từ lâu rồi. Cũng do hắn bị ma quỷ ám ảnh, mưu toan ôm được đùi tiên thái tử để giành chút lợi


    Sơn cốc Nhạc Tâm trồng trọt tuy nói là gần biệt thự, nhưng nói chính xác thì cũng cách biệt thự một khoảng rất xa. Người bình thường phải cầm kính viễn vọng mới nhìn thấy cảnh vật ở đó. Phải cái Phó Dư không phải người phàm. Những chuyện xảy ra trong sơn cốc hắn đều nhìn thấy. Thế nhân luôn nói thần tiên tốt, giờ phút này Bạch Hổ lại cảm thấy thần tiên không tốt. Nghĩ mà xem nếu Phó Dư không phải thần tiên thì sẽ không nhìn thấy hình ảnh ngọt ngào của Nhạc Tâm với Trữ Vệ, không thấy người mình thích ngọt ngào với người khác thì sẽ không bực bội, vậy áp suất thấp trong biệt thự sẽ còn tồn tại sao?


    Hiển nhiên là không. Cho nên mới nói, mắt không thấy tâm không phiền.


    Nhưng Bạch Hổ cũng không dám khuyên, hắn nơm nớp run run nhỏ giọng nói: "Tiên thái tử, Lam Sầm tiên tử ở ngoài cửa cầu kiến."


    Phó Dư xoay đầu lại, trên mặt không hề có chút cảm xúc nào. Khuôn mặt tinh xảo bị một tầng sương che kín, lạnh buốt lạnh lùng.


    Bạch Hổ giật mình, tâm tư người ở trên khó dò, hắn đã hoàn toàn từ bỏ suy nghĩ ôm đùi tiên Thái tử, quá tra tấn bản thân, hắn chỉ muốn đi giúp thần thổ địa trồng trọt, có làm thì có ăn, cố gắng kiếm tiền.


    "Ta biết có lẽ chàng không muốn gặp ta, cho nên tự ta đi vào."


    Giọng nữ nhu hòa dễ nghe phá vỡ không khí lúng túng trong phòng, Lam Sầm đi đến. Dáng người thon thả, ngũ quan tinh xảo như vẽ, trang điểm nhạt càng lộ vẻ sắc nước hương trời. Nhưng Phó Dư tựa như nhìn một vật không có sinh mệnh, coi như không thấy vẻ đẹp của cô ta.


    Cô ta cố gắng không để tâm nỗi xót xa đang dâng lên trong lồng ngực, trong giọng nói lại lộ ra mấy phần: "Phó Dư, chàng không muốn nhìn thấy ta đến như vậy sao?"


    Lời này quá chua. Kẻ thần kinh thô như Bạch Hổ nghe xong cũng biết Lam Sầm thích Phó Dư, mà hình như còn là kiểu yêu mà không được.


    Cô ta thích hắn, hắn thích cô ấy, cô ấy thích anh ấy, cô ấy và anh ấy- hai kẻ có tình ý với nhau cuối cùng thành người nhà.


    Ôi, cẩu huyết biết bao.


    Thì ra tiên giới cũng giống như nhân giới, cẩu huyết khắp nơi. Thiên hạ thống nhất, tiên giới cũng thống nhất.


    Nhưng Bạch Hổ không có lá gan đứng ngoài quan sát màn kịch cẩu huyết này, hắn hận không thể biến mất tại chỗ.


    Lam Sầm không muốn bị người khác nhìn trộm quá khứ, nhất là chuyện cô ta đau khổ thầm mến người khác, trước khi bắt đầu nói chuyện với tiên thái tử nói chuyện bắt đầu, cô ta liếc tới Bạch Hổ: "Ngươi đi ra ngoài trước."


    Đây là nhà tôi, cô dựa vào cái gì bắt tôi ra ngoài?


    Bạch Hổ thầm chửi trong lòng, lòng bàn chân lại như bôi mỡ, trượt cực nhanh. Hoa quả thần thổ địa vừa trồng đều đã chín, hắn đi nếm thử... Không, hắn đi hỗ trợ hái.


    Trong nháy mắt Bạch Hổ chạy tới sơn cốc kia, trong vùng phảng phất như có cái gì trong lúc không hay biết đã thay đổi. Lụa mỏng xốc lên, lộ ra diện mạo ban đầu. Nhạc Tâm đang ở trong sơn cốc đột nhiên nhìn về phía biệt thự.


    Tiên thái tử Phó Dư và Lam Sầm?


    Bọn họ đến đây lúc nào?


    Nhạc Tâm có thể cam đoan, một giây đồng hồ trước cô không cảm giác được sự tồn tại của bọn họ. Cô hơi nhíu mày, thần tiên có tiên lực cao hơn cô có thể che phủ ngũ giác của cô. Lam Sầm không thể nào, cô ta vẫn luôn không bằng cô. Vậy thì chỉ có thể là tiên thái tử Phó Dư.


    Hắn có thể hoàn toàn che phủ ngũ giác của cô, vậy tiên lực hiện tại của hắn đã đến trình độ nào rồi?


    Tiên thái tử Phó Dư thiên phú cực cao, đủ cố gắng, thành tích học tập luôn luôn tốt, tiên lực cũng là đỉnh của đỉnh trong lớp tiên thế hệ bọn họ. Nhưng Nhạc Tâm được Đạo Nhất Tiên Quân tự tay dạy nên, cũng không kém hắn.


    Trong mấy năm cô đến nhân gian ngắn ngủi,tiên lực của Phó Dư sao lại lập tức siêu việt đến mức có thể hoàn toàn che đậy ngũ giác của cô?


    Nhạc Tâm cũng không ngây thơ cho rằng vừa rồi vì cô và Trữ Vệ ở cùng nhau, yêu đương khiến trí thông minh của con người giảm xuống, cũng khiến người ta giảm cảnh giác.


    Không thể nào, tối thiểu cô không thể nào.


    Một người phàm bình thường như Trữ Vệ sẽ không cảm thấy những điều này, anh chỉ nhìn thấy Nhạc Tâm vốn đang vui vẻ cười với mình tự dưng lại nhíu mày, bàn tay đang vỗ dừng một chút, chẳng lẽ là tư thế anh vỗ tay không đúng hay là cường độ không đủ?


    Nhạc Tâm lấy lại tinh thần, hỏi Trữ Vệ: "Anh biết leo cây không?"


    Trữ Vệ lên tinh thần: "Biết!"


    Rốt cục anh cũng có cơ hội thi triển tài năng. Cảm ơn ba anh Trữ Bốc Phàm, bồi dưỡng anh từ dưới thấp lên, để anh không chỉ có thể tay không bắt dao sắc, lấy một địch mười, còn có thể thoăn thoắt leo cây... cho dù là tư thế leo cây vẫn đẹp trai như thường!


    Nhạc Tâm không nhìn biệt thự dựa núi của Bạch Hổ, đồng tâm hiệp lực hái hạt dẻ với Trữ Vệ. Hạt dẻ to, không cần nếm cũng biết vị mềm mại thơm ngọt. Nhạc Tâm chuẩn bị hái nhiều để mang về nấu ăn, tiện tay đưa cho tiên nữ mũm mĩm một chút, coi như tri ân mối khách cũ, nhân tiện tuyên truyền hoa quả.


    Sợ Trữ Vệ bị vỏ gai của hạt dẻ đâm, Nhạc Tâm tri kỷ nắm chặt tay anh, dùng tiên lực che kín bàn tay.


    Trữ Vệ cúi đầu, nhân cơ hội hôn lên mặt Nhạc Tâm.


    Nhạc Tâm ngẩng đầu cười nhìn anh.


    Hổ độc thân-Bạch Hổ che mắt: "Đừng phát cẩu lương hương thơm ngát được không? Tôi dị ứng mùi thơm."


    Trữ Vệ ngại ngùng. Bề ngoài của Bạch Hổ trông có vẻ khá lớn tuổi.  n ái trước mặt người lớn tuổi luôn luôn không quá thoải mái.


    Nhạc Tâm lại ghét bỏ Bạch Hổ quấy rầy thế giới hai người của bọn họ : "Vậy ngài đi xa một chút?"


    Bạch Hổ: "..."


    Hắn lẩm bẩm ám chỉ Nhạc Tâm, tiên thái tử Phó Dư đang nhìn xem đó.


    Nhạc Tâm không để ý. Cô đã trả kiếm Thu Thủy cho Phó Dư, cũng tự thấy mình đã tỏ thái độ. Cô với hắn tất nhiên là không thể nào, cô không thích hắn, cô thích Trữ Vệ. Mà sơn cốc cách xa biệt thự như vậy, hắn có thể thấy là do hắn muốn nhìn mà không phải cô cố ý khoe cho hắn nhìn. Ở chung với bạn trai của mình tất sẽ có những động tác thân mật vô thức. Nhạc Tâm cũng không thể vì Phó Dư mà giữ khoảng cách với Trữ Vệ được đúng không?


    Trong lòng Nhạc Tâm, Trữ Vệ quan trọng hơn Phó Dư nhiều.


    Cô nghĩ, nhìn thì nhìn, tôi với bạn trai ân ái biết bao, hắn không thể nào chen vào được nữa, vừa hay chặn tâm tư của hắn.


    Bầu không khi trong biệt thự không thể hài hòa như trong sơn cốc. Nhìn thấy Lam Sầm, Phó Dư vẫn là dáng vẻ sắc mặt không thay đổi.


    Không có người ngoài, tủi thân của Lam Sầm như nước phá đê, tràn vào thành ngập lụt. Cô ta lập tức đỏ mắt, "Phó Dư, ta không rõ tại sao chàng phải nhằm vào ta?"


    Bây giờ cô ta có ký ức ở tiên giới và tiên lực, nhưng cô ta là người đứng đắn đầu thai xuống nhân gian, sống ở nhân gian, có thể tưởng tượng việc bị báo cáo gian lận có ảnh hưởng lớn đến chừng nào đối với cô ta. Mặc dù nhờ tiên lực, cô ta đã lắng lại chuyện này. Nhưng tủi thân không hề giảm đi.


    Người mình thầm mến báo cáo mình gian lận thi cử, quan trọng nhất là, mình gian lận thật.


    Phó Dư nhìn ra ngoài cửa sổ, kia là vị trí sơn cốc.


Thấy Phó Dư không nói, Lam Sầm vô thức nhìn nơi hắn nhìn. Sau đó, cô ta nhìn thấy Nhạc Tâm.


    Lam Sầm hiểu ra, đôi mắt chua xót khó nhịn, nhưng cô ta không muốn để nước mắt rơi xuống: "Chàng vì cô ta?"


    Đúng vậy, cô ta gian lận là vì vượt qua Nhạc Tâm, Phó Dư báo cáo cô ta gian lận cũng là vì Nhạc Tâm.


    Toàn bộ vòng quanh Nhạc Tâm, ồ, nếu đây là sách, cô ta có lẽ biến thành nữ phụ ác độc.


    Lam Sầm chưa quên cô ta đến nhân gian là để tiêu trừ tình kiếp của mình, cô ta luôn không ngừng yêu đương, chia tay, đổi bạn trai chỉ để làm tình kiếp của mình ứng ra. Những cô gái làm giáo viên dễ tìm bạn trai hơn. Cho nên cô ta thi giáo viên. Chuyện báo cáo gian lận vừa xảy ra, cô ta đã không thể làm giáo viên nữa.


    Cô ta vì được ở cùng Phó Dư, ép mình yêu đương với người đàn ông khác, Phó Dư đến thì hay rồi, không chỉ không giúp đỡ còn phá hư kế hoạch của cô ta.


    Những điều hắn làm, tất cả đều là vì Nhạc Tâm.


    Lam Sầm hỏi hắn: "Chàng thích Nhạc Tâm? Ta không rõ vì sao chàng lại thích Nhạc Tâm mà không phải ta? Chẳng lẽ bởi vì chàng đã từng đính hôn với cô ta?"


    "Phó Dư, ta thích chàng, thích từ trước khi chàng đính hôn. Ta có chỗ nào không bằng Nhạc Tâm? Cô ta là người phàm, sư phụ cô ta Đạo Nhất Tiên Quân đã chết. Chúng ta lớn lên cùng nhau, cha ta Huyền Nhất chân nhân cũng hi vọng chúng ta có thể ở bên nhau, Phó Dư, chàng quên Nhạc Tâm đi, nhìn ta thôi được không?"


    "Cô lấy Huyền Nhất chân nhân ra dọa tôi sao?"


    Phó Dư rốt cục mở miệng, tiếng nói nặng nề, bỗng nhiên hắn cười khẽ một tiếng: "Cô tưởng tôi không biết cô thích tôi?"


    Lam Sầm che giấu rất khá, nhưng Phó Dư không phải người ngu, ánh mắt cô ta nhìn hắn đã biểu lộ tất cả.


    Phó Dư chầm chậm nói ra chuyện trước kia: "Trước khi đính hôn với Nhạc Tâm tôi đã biết cô thích tôi."


    "Chàng biết?" Lam Sầm không thể tin: "Vậy tại sao..."


    Tại sao vẫn muốn đính hôn với Nhạc Tâm?


    Lam Sầm đột nhiên không dám hỏi vì nguyên nhân phía sau làm người ta sợ run. Ngày hè nóng bức trong nháy mắt biến thành trời đông giá rét.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK