Beta-er: Niêm Hoa Nhất Tiếu
Tiêu Thất Nương buông tay, bắt đầu kiểm tra miệng vết thương của Thất Nguyệt từ trên xuống dưới, sau đó mím môi, nước mắt liền rơi xuống. Mặc dù khuê nữ nhà bà có chút khó coi, nhưng cũng là hài tử duy nhất của bà. Khi còn nhỏ, nữ nhi vô cùng xinh đẹp, sở dĩ lớn lên thành ra như vậy, đều do người làm mẫu thân là bà chưa tận trách, mới khiến cho nữ nhi bị nãi nãi (Thủy lão thái thái/bà nội) nuôi béo. Từ sau khi đón nữ nhi trở về, trong lòng Tiêu Thất Nương luôn tồn tại một loại tâm lý muốn bù đắp cho nữ nhi. Mặc dù ngoài mặt nói là do Thủy lão thái thái không để cháu gái giảm cân, nhưng một phần cũng do bản thân Tiêu Thất Nương đau lòng nữ nhi, bằng không, với tính cách nóng nảy của bà, liệu có ai dám ngăn cản? Nay nữ nhi được bà yêu thương, nâng niu trong lòng bàn tay lại bị người khác chà đạp, Tiêu Thất Nương sao có thể ngồi yên, vừa nghe tin liền ra sức thúc ngựa lên đường cùng lão công. Trên đường đi, bà vẫn luôn nóng lòng không yên, như kiến bò trên chảo nóng.
Thất Nguyệt nhìn Tiêu Thất Nương rơi nước mắt, trong lòng cũng chẳng dễ chịu. Trước đây, Thủy Phong Khinh chưa bao giờ kể lại những lần bị đánh cho cha mẹ, chỉ sợ Mục An vì vậy mà bị trách mắng. Nhưng bây giờ Thất Nguyệt muốn hòa ly, chỉ có thể nói ra tình hình thực tế.
Thất Nguyệt không ngừng kể lại những chuyện đã qua, thậm chí còn vì muốn nhanh chóng hòa ly mà thêm mắm dặm muối. Tiêu Thất Nương càng nghe càng tức giận. Giỏi lắm, Mục An, lúc mượn đồ thì đáp ứng cưới, nhưng vừa cưới về liền trực tiếp coi như đồ bỏ. Nếu lúc này Mục An đang đứng ở đây, chỉ sợ đã sớm bị Tiêu Thất Nương băm thây vạn đoạn.
Thủy Hạo Nguyệt cũng tức giận không kém, nhưng ông không phải người nóng tính như Tiêu Thất Nương, ngược lại, ông rất biết ẩn nhẫn, nhưng lúc này sắc mặt Thủy Hạo Nguyệt cũng chẳng tốt chút nào.
Sau khi nghe Thất Nguyệt kể hết đầu đuôi, Tiêu Thất Nương không nói hai lời, trực tiếp rút kiếm. Thủy Hạo Nguyệt lập tức kéo tay bà, "Nàng đừng xúc động. Trước hết phải gọi Mục An tới đây, để xem hắn nói như thế nào?".
"Nói như thế nào? Hắn còn có thể nói như thế nào? Trơ mắt đứng nhìn người khác đánh khuê nữ của chúng ta! Hôm nay lão nương không băm hắn ra, lão nương không mang họ Tiêu! Chàng buông tay, ta nhất định phải phế tên tiểu tử này!" Tiêu Thất Nương lớn tiếng nói, trực tiếp hạ một chưởng xuống cánh tay đang giữ chặt của Thủy Hạo Nguyệt.
Thủy Hạo Nguyệt thở dài, trở tay cướp lấy kiếm trong tay Tiêu Thất Nương, tay còn lại nhanh chóng cản một chưởng của bà, thành công chế ngự lão bà đang phát hỏa của mình.
Thấy Tiêu Thất Nương trừng mắt nhìn mình, Thủy Hạo Nguyệt lập tức nói, "Phong Khinh cũng là nữ nhi thân sinh của ta, sao ta có thể không đau lòng vì nó chứ? Bây giờ nàng giết Mục An, người trên giang hồ sẽ nghĩ Phong Khinh thế nào? Hơn nữa, nếu Mục An chết, không phải Phong Khinh sẽ trở thành quả phụ sao?!".
Lúc này, Tiêu Thất Nương mới bình tĩnh lại. Thủy Hạo Nguyệt khẽ gọi một tiếng, "Hàn Y.".
Theo đó, một nam tử từ bên ngoài bước vào.
Hàn Y là cô nhi do Thuỷ Nguyệt Hạo nhặt về, từ nhỏ đã thu hắn làm đồ đệ, cẩn thận bồi dưỡng, vốn định đem Thủy Phong Khinh gả cho hắn. Nào ngờ nàng lại coi trọng Mục An, Hàn Y mới may mắn tránh được một kiếp.
"Sư muội" Hàn Y vừa tiến vào liền thỉnh an sư phụ và sư mẫu, sau đó mới hướng về phía Thất Nguyệt chào hỏi.
"Sư huynh" Thất Nguyệt gật đầu đáp lễ.
Trong lòng Hàn Y có chút kinh ngạc, từ trước tới nay sư muội đều không chút lễ nghĩa. Không nghĩ đến, mới nửa năm không gặp, nàng đã thay đổi nhiều như vậy.
Nhưng Hàn Y cũng chỉ kinh ngạc một chút liền thôi. Thủy Hạo Nguyệt phái Hàn Y đi mời Mục An tới. Hắn đáp một tiếng, sau đó lập tức rời đi.
Không lâu sau đó, Hàn Y quay lại, mang theo Mục An đẩy cửa tiến vào.
Không thể không nói, lần đầu tiên nhìn Mục An, Thất Nguyệt cũng thoáng kinh diễm. Khó trách Thủy Phong Khinh yêu hắn đến chết đi sống lại, quả thật rất đẹp. Bất quá, Thất Nguyệt nhìn thoáng qua hắn, sau đó khẽ rũ mắt xuống, hiện tại cô muốn hòa ly với Mục An, tuyệt đối không thể để Tiêu Thất Nương và Thủy Hạo Nguyệt nghĩ cô còn lưu luyến hắn.
Trong mắt Tiêu Thất Nương, biểu tình này của cô chính là đau đớn cùng cực, hoàn toàn chết tâm.
Tiêu Thất Nương càng thêm giận dữ, nếu không phải Thuỷ Hạo Nguyệt vẫn luôn giữ chặt lấy bà, chỉ sợ lúc này bà đã sớm bật chế độ PK.
"Ta và nhạc mẫu ngươi nghe nói Phong Khinh bị thương, ngàn dặm xa xôi tới đây. Bây giờ nhìn nàng, xác thật đã bị uỷ khuất lớn, ngươi có gì muốn nói không?" Thuỷ Hạo Nguyệt ấn Tiêu Thất Nương ngồi xuống, sau đó chắp tay đứng đối diện Mục An, hỏi. Ngữ khí của hắn tuy hòa nhã, nhưng vẫn ẩn ẩn lộ ra một cỗ uy nghiêm.
Mục An nhếch miệng, khuôn mặt đè nén, có chút giận dữ, nói, "Xem ra Thủy Phong Khinh đã sớm nói tiền căn hậu quả với nhạc phụ nhạc mẫu. Mặc kệ nàng nói như thế nào, nhưng tự ta thấy Lý Tiểu Điệp không hề sai. Rõ ràng là Thủy Phong Khinh khiêu khích trước, mới có thể xảy ra chuyện. Vài ngày trước huynh trưởng của Tiểu Điệp cũng đã tới xin lỗi, nhưng Thủy Phong Khinh lại tránh mặt không gặp. Nếu hôm nay nhạc phụ, nhạc mẫu tới khởi binh vấn tội, ta cũng không còn gì để nói. Bản thân ta chưa làm điều gì sai trái!" Ngữ khí của hắn lạnh lẽo, thời điểm nhắc tới Thủy Phong Khinh, hận tới mức cắn răng nghiến lợi, hoàn toàn không có lấy nửa điểm ý từ phu thê.
Vốn dĩ Thủy Hạo Nguyệt không đồng ý gả nữ nhi đi, nhưng cuối cùng vẫn phải cam bái hạ phong trước phương pháp uy hiếp của nữ nhân trong nhà. Mỗi ngày nữ nhi đều lấy nước mắt rửa mặt, lão nương (mẹ già) lại không ngừng nháo loạn, tức phụ (vợ) cũng đã đồng ý mối hôn sự này, Thủy Hạo Nguyệt bất đắc dĩ gật đầu đáp ứng. Bây giờ mọi chuyện thành ra như vậy, ông cũng biết lỗi không hoàn toàn do Mục An, nhưng dù gì cũng là nữ nhi thân sinh, nay lại bị khinh bỉ như vậy, đương nhiên Thủy Hạo Nguyệt vẫn có chút bất mãn với Mục An.
Thuỷ Hạo Nguyệt chỉ bất mãn trong lòng, còn Tiêu Thất Nương trực tiếp vung roi quất về phía Mục An.
Nếu đem ra so sánh, Mục An tuyệt đối là thiếu niên xuất sắc trong số những người cùng trang lứa, nhưng muốn so sánh với lão tiền bối như Tiêu Thất Nương, đương nhiên vẫn kém một đoạn. Tiêu Thất Nương xuất thân từ danh gia*, lại từng trải qua cuộc chiến với Ma Giáo, một roi chừa đầy lửa giận của bà trực tiếp đánh cho Mục An hộc máu. Hắn khẽ "xích" một tiếng, cứng rắn nhịn xuống.
[*] danh gia: gia đình danh giá
Thất Nguyệt đừng nhìn, có chút không nỡ. Lại nói, Mục An cũng rất bi thôi, bị nguyên chủ quấn lấy. Mà người như nguyên chủ, nếu Mục An thật sự có thể thích nàng, thì hắn quả thật là người có phẩm vị kỳ ba*!
[*] phẩm vị kỳ ba: khẩu vị "nặng"
Nếu cứ tiếp tục đánh như vậy, không sớm thì muộn cũng sẽ xảy ra án mạng. Lúc này, Thất Nguyệt không thể cứ thể giả chết thêm nữa. Cô cấu mạnh vào bắp đùi, cố nặn ra nước mắt, khóc nức nở hô lớn, "Nương, đừng đánh nữa!".
"Nha đầu nhà ngươi, đến bây giờ mà vẫn còn che chở cho hắn? Mẫu thân xả giận vì ngươi, ngươi lại như vậy..." Tiêu Thất Nương mắng Thất Nguyệt, nhưng vẫn không chịu buông tha cho Mục An, cánh tay vung lên, lại thêm một roi.
Lần này Mục An đã sớm có chuẩn bị, nghiêng người tránh thoát, Tiêu Thất Nương thấy hắn cư nhiên dám tránh, lập tức lao lên.
"Cha, người mau giữ chặt nương. Hôm nay mời người tới là để hòa ly. Không cần náo loạn thêm nữa." Mắt thấy không thể tự mình đả thông Tiêu Thất Nương, Thất Nguyệt nhanh chóng cấu cứu sự giúp đỡ của Thủy Hạo Nguyệt.
Thủy Hạo Nguyệt không giống Tiêu Thất Nương - là loại người đơn bào*. Ông cảm thấy hôm nay nữ nhi có chút kỳ quái, nhưng trước khi tới, Thu Đào đã sớm chôn phục bút**, nói tiểu thư nửa năm nay bởi vì thương tâm quá độ, ngược lại đã hiểu chuyện hơn, bây giờ lại thêm chuyện Mục An thờ ơ lạnh nhạt nàng khi nàng bị thương, nay đã hoàn toàn lạnh tâm.
[*] (loại người) đơn bào: kiểu người đơn giản, không suy nghĩ quá nhiều, thường nhìn nhận vấn đề chỉ theo một mặt, một khía cạnh, không lo nghĩ đến hậu quả, trước sau, ảnh hưởng.
[**] chôn phục bút: đã sớm mai phục, chỉ chờ đối phương đến lập tức "bẫy". Ở đây tức là Thu Đào đã sớm chờ Thủy Hạo Nguyệt và Tiêu Thất Nương tới để lừa họ về sự thay đổi đột ngột của nguyên thân.
Nửa năm nay, Thủy Hạo Nguyệt và Tiêu Thất Nương đều rất bận. Ma Giáo có dấu hiệu "tro tàn lại cháy"*, vì vậy, kể từ khi nữ nhi được gả đi, hai người cũng chưa gặp mặt. Hiện tại nữ nhi đã thay đổi, ông vừa đau lòng lại vừa cao hứng. Vốn dĩ mối hôn sự này là gượng ép, nữ nhi có thể nghĩ thông suốt là chuyện tốt. Nữ nhi giang hồ vốn không câu nệ tiểu tiết, chưa nói đến chuyện hai người chưa từng viên phòng, cho dù lão công (chồng) chết, mang theo hài tử (con riêng) tái giá cũng chẳng phải chuyện hiếm lạ.
[*] tro tàn lại cháy: dư đảng rục rịch muốn làm phản lần nữa, giống như tro tàn khi còn hồng vẫn có thể tiếp tục cháy lên, chỉ cần có thêm chất xúc tác là có thể cháy thành lửa lớn.
Việc cấp bách nhất lúc này là làm sáng tỏ mọi chuyện.
Nghe Thất Nguyệt nói muốn hòa ly, Mục An còn đang trong trạng thái chiến đấu cũng phải sửng sốt. Trong suy nghĩ của hắn, Thủy Phong Khinh cho dù có chết cũng muốn quấn lấy hắn. Bây giờ nàng lại muốn hòa ly? Ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu hắn là "nàng lại có chủ ý gì trong đầu rồi".
Trong lúc Mục An sửng sốt, Tiêu Thất Nương cũng không kịp thu roi. Sợi dây roi vẫn nhắm thẳng về phía yết hầu của hắn. Nếu Thủy Nguyệt Hảo không ra tay, chỉ sợ lần này hắn không chết cũng trọng thương.
Sau khi thay Mục An chặn một roi, Thủy Hạo Nguyệt liền kéo Tiêu Thất Nương lại. Đánh một trận xong, trên người Mục An đã có thêm năm sau vết thương. Tiêu Thất Nương cũng nguôi giận hơn phân nửa.
Lúc này mọi người rốt cuộc cũng bình tĩnh ngồi xuống.