Beta-er: Niêm Hoa Nhất Tiếu
Người vừa mới ra tay là thanh niên thứ năm trong nhóm người vẫn luôn bảo trì trầm mặc. Bây giờ Thất Nguyệt mới nghiêm túc đánh giá hắn. Hắn mặc áo sơ mi đen, tóc húi cua, tuy không đẹp trai xuất chúng, nhưng thân hình cao lớn, cả người toát lên khí chất trầm ổn. Trên tay hắn cầm một thanh đại đao, vẻ mặt lạnh lẽo nhìn Thất Nguyệt.
Khi Thất Nguyệt nhìn hắn, đối phương cũng cùng lúc quan sát cô. Vốn dĩ hắn thấy bước chân của Thất Nguyệt tuỳ tiện, hiển nhiên nền tảng không vững chắc, dùng kiếm lại không thành thạo, vì vậy liền rằng cô gái này chỉ ỷ vào dị năng thuấn di mới có thể chiếm được tiện nghi của bọn họ.
Hắn tên Mộ Cẩn Thần, gã côn đồ kia tên Hứa Minh, hai người là anh em họ hàng, ba người còn lại là bạn học chung trường với hắn.
Thời điểm mạt thế chính thức nổ ra, Hứa Minh tới tìm Mộ Cẩn Thần vay tiền, vừa lúc gặp phải học sinh trong trường đột biến. May mắn, zombies mới biến dị hành động tương đối vụng về, vì thế nhóm người bọn họ mới có thể sống sót chạy thoát. Đợi đến khi tìm được nơi trú ẩn an toàn, nguyên bản một nhóm gần trăm người cũng chỉ còn lại ba mươi mấy. Mà trong đó cũng chỉ có năm người bọn họ có dị năng, do đó việc thu thập vật tư liền rơi vào tay họ.
Ban đầu mọi người đối xử với nhau tương đối hoà nhã, nhưng sau khi xuất hiện dị năng giả, trong nhóm người lập tức xuất hiện sự phân hoá giai cấp. Vì muốn lấy thêm chút đồ ăn, những người không có dị năng sẵn sàng lục đục với nhau, cố gắng đi lấy lòng, dựa dẫm bọn họ. Mộ Cẩn Thần không quá quan tâm đến chuyện này, bởi vì hắn là quan nhị đại, cha giữ chức vụ cao trong quân đội. Từ trước tới nay không ít người muốn lấy lòng hắn, đối với những chuyện này, hắn căn bản lười để ý.
Nhưng bốn người còn lại thì khác, những bạn học trước đây giờ lại hao tâm tổn trí nịnh nọt bọn họ. Bọn họ chỉ cần duỗi tay ra liền có thể khống chế sinh tử của một đám người, loại cảm giác hư vinh này khiến họ bắt đầu kiêu ngạo.
Mạt thế khiến mỗi người đều trở nên vặn vẹo, biến chất. Vì cơm ăn áo mặc, giới hạn đạo đức ngày một lụi bại. Rất nhiều nữ sinh thậm chí có thể bán đứng bản thân chỉ vì một hai hộp bánh quy. Mộ Cẩn Thần chỉ đứng nhìn, không ngăn cản cũng không tham gia. Bọn họ chỉ tạm thời thời tập trung thành một nhóm chờ cứu viện, đến lúc đó, mọi người đường ai nấy đi, mỗi người đều có con đường khác nhau.
Loại chuyện cướp đoạt vật tư này vô cùng phổ biến, đoạt tinh hạch chỗ nào cũng có. Khu vực này không chỉ có bọn họ là dị năng giả, bình thường cũng sẽ xảy ra tranh chấp, chẳng qua năm người bọn họ là mạnh nhất, làm nhiều rồi liền không thèm để người khác vào mắt, lại không nghĩ rằng hôm nay đụng phải một "cái đinh".
Hứa Minh thấy Mộ Cẩn Thần có thể ngăn cản Thất Nguyệt, liền bắt đầu kiêu ngạo. Hành động ngồi xổm ôm đầu khiến hắn cảm thấy bản thân đã bị vũ nhục, vừa đứng lên đã hô to, " Anh họ, đánh con đĩ này tàn phế này đi, chờ đến lúc bắt về xem ta chỉnh chết cô ta như thế nào!".
Trong lòng Thất Nguyệt bắt đầu tức giận, sát ý trong mắt ngày càng sâu. Mộ Cẩn Thần thấy vậy, trong lòng không khỏi căng thẳng. Một chân đá vào người Hứa Minh, đem Hứa Minh quật ngã xuống đất.
Cao thủ so chiêu, chỉ cần nhìn chiêu thứ nhất liền có thể biết thực lực của đối phương. Chỉ so kiếm thuật, Mộ Cẩn Thần liền biết bản thân căn bản không phải là đối thủ của cô, cho dù năm người bọn họ cùng xông lên cũng không có khả năng đánh thắng.
Từ nhỏ Mộ Cẩn Thần đã được dạy đạo lí "Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt", trong tình huống không thể đánh lại mà vẫn tuỳ tiện xông lên, chính là ngu xuẩn. Hắn thu đao lại, không hề có nửa điểm hổ thẹn cúi đầu, thập phần bình tĩnh nói, "Đoạt vật tư là lỗi của chúng tôi, vừa rồi cô cũng đã chém đứt một cánh tay của hắn, cũng không tính là thiệt thòi. Việc này liền bỏ qua, mạt thế đến, mọi người đều sống không dễ dàng gì, hai bên đều nhường một bước, thế nào?".
"Cẩn Thần, sao có thể như vậy? Cô ta vừa chém đứt một cánh tay của Tảng!" Phùng Điềm nghe Mộ Cẩn Thần nói xong, không khỏi thốt lên. Giọng nói của cô ta tràn đầy uỷ khuất, nước mắt lưng tròng, đáng thương vô cùng.
"Trong đội ngũ này, người quyết định vẫn là tôi. Câm miệng hết đi!" Mộ Cẩn Thần nhìn thoáng qua Phùng Điềm, cảm thấy trước đây cô ta làm người hào phóng, hiện giờ lại không hiểu chuyện, không khỏi lạnh giọng quát lớn.
Hắn cũng muốn báo thù, nhưng cũng phải có bản lĩnh đó trước đã. Vừa rồi chỉ là giao thủ một chút, Mộ Cẩn Thần liền phát hiện năng lực của người phụ nữ trước mặt vượt xa so với những gì cô biểu hiện bên ngoài. Vốn tưởng rằng bước chân không vững chắc chắn không phải cao thủ, hiện tại phát hiện sai mười phần. Chỉ cần nhìn tư thế hiện tại của Thất Nguyệt liền biết, chỉ có người đã từng được huấn luyện chức nghiệp sát thủ hoặc lính đánh thuê, mới có thể biểu hiện theo bản năng như vậy.
Từ nhỏ Mộ Cẩn Thần đã tập võ, cha hắn lại làm trong quân đội, ít nhiều cũng có nghe qua, nên biết vừa rồi người phụ nữ này hiển nhiên đã hạ thủ lưu tình. Mộ Cẩn Thần không muốn vì cướp bóc không thành mà phải bỏ mạng ở đây.
Phùng Điềm há miệng thở dốc, cuối cùng cũng không nói gì nữa, một hàng nước mắt rơi xuống, nức nở nhìn đi nơi khác.
Lương Vĩ vội vàng xử lý miệng vết thương của Tảng - người đã mất một cánh tay, thấy Tảng suy yếu nằm trên người mình, lại thấy Phùng Điềm rơi nước mắt, hận ý trong lòng Lương Vỹ ngày càng tăng cao, mặt đầy dữ tợn nhìn Thất Nguyệt.
"Cậu nói tôi nhường một bước thì tôi phải nhường một bước sao? Ha ha, làm gì có chuyện tiện nghi như vậy!" Mặc dù Thất Nguyệt thưởng thức Mộ Cẩn Thần biết thời thế, nhưng điều này không có nghĩa là cô sẽ dễ dàng buông tha những kẻ doạ đến con trai mình như vậy. Thất Nguyệt cười lạnh, kiếm trong tay cũng không có nửa điểm muốn lui về.
Mộ Cẩn Thần thấy Thất Nguyệt như vậy cũng không kinh ngạc, hắn trầm tư một chút, lấy ra một chiếc túi từ trong quần áo, nói: "Đây là mười lăm viên tinh hạch, bồi thường cho cô. Thế nào? Làm lớn chuyện đối với cô cũng không có chỗ tốt. Hơn nữa, chúng ta đánh lâu như vậy, khẳng định sẽ dẫn tới một đám zombies. Cô thì không sao, nhưng con trai cô sợ là phải chịu chút kinh hách.".
Đường Đường quả thực sợ hãi, thân hình nhỏ nhắn nằm trên người cô liên tục phát run. Vì vậy Thất Nguyệt cũng không muốn tiếp tục dây dưa, gật đầu tiếp nhận túi tinh hạch trong tay hắn.
Không có gì quan trọng hơn so với con trai, Thất Nguyệt cũng không muốn ngay ngày đầu tiên dẫn Đường Đường ra ngoài, lại doạ hắn sợ chết khiếp.
Mấy người còn lại không tình nguyện rời đi, trừ bỏ Mộ Cẩn Thần, ánh mắt bốn người đều tràn đầy hận ý với Thất Nguyệt. Bất quá, cô cũng không để tâm đến chuyện này, nếu ngày sau gặp lại, bọn họ vẫn không biết điều như vậy thì giết không tha. Đối với cô mà nói, chỉ có hai loại kẻ địch, một là còn sống, hai là đã chết.
Thất Nguyệt cõng Đường Đường về nhà, cô lo lắng Đường Đường vì gặp chuyện như vậy mà không muốn ra khỏi nhà, có khả năng tâm lý của hắn sẽ sinh ra sợ hãi đối với zombies.
Nhưng hiển nhiên, Thất Nguyệt đã xem nhẹ năng lực thừa nhận của Đường Đường. Bởi vì sau khi hắn bình tĩnh lại, cả người đều hưng phấn. Cả ngày hôm nay đối với Đường Đường mà nói, quả thật là cực kỳ mới lạ, ăn cơm xong lại cầu Thất Nguyệt dẫn hắn đi ra ngoài đánh quái.
Thất Nguyệt mỗi ngày đều mang Đường Đường đi ra ngoài một lần, nhưng cũng không gặp lại mấy người kia. Zombies trong tiểu khu nhanh chóng bị Thất Nguyệt dọn dẹp sạch sẽ, lúc này, đội cứu viện thứ nhất cũng đã đến.
Thất Nguyệt không đi theo đội ngũ này, mà chọn ở lại đây cùng con trai.
Nguyên nhân không đi theo họ có rất nhiều, quan trọng nhất là Thất Nguyệt không muốn để Đường Đường đến căn cứ sống trong thấp thỏm, ăn hôm nay lo ngày mai.
Hiện tại, Thất Nguyệt còn chưa đủ năng lực để Đường Đường có thể sống tốt tại căn cứ. Cho dù cô có dị năng, cũng có chút võ công, nhưng đối đầu với súng đạn mà nói, vẫn chỉ là hổ giấy yếu ớt.
Căn cứ vừa thành lập thập phần hỗn loạn, trước mạt thế đầy những loại hủ bại, sau mạt thế lại càng thêm trầm trọng. Căn cứ đoạt hết vật tư của mọi người, nhưng chỉ phát xuống cho họ một chút ít cháo loãng. Hơn nữa, phòng cư trú cũng không đủ, cho dù là dị năng giả cũng phải ở chung mấy người một phòng, từ đó có thể thấy người bình thường phải sinh hoạt khổ cực như thế nào. Huống chi, còn có các loại phe phái đấu đá lẫn nhau, vô cùng nghiêm trọng, dị năng giả lại không bị ước thúc quản lý, càng trở nên vô pháp vô thiên. Lúc này, con người còn đáng sợ hơn so với zombies.
Mọi người cảm thấy zombies cũng chỉ có như thế, trong mắt họ, đoạt quyền đoạt lợi so ra vẫn quan trọng hơn. Ngay tại thời điểm tranh đấu nội bộ vô cùng gay gắt, nhân loại mới phát hiện, zombies đã bắt đầu tiến hoá nhanh chóng. Bấy giờ, loài người mới có một chút lý trí, đạt thành hiệp nghị nhất trí đối ngoại. Nhưng lúc này, đối kháng với zombies đã không còn đơn giản như vậy.
Hiện tại, đội cứu viện cũng chỉ dùng loa kêu gọi, không có thời gian đi từng nhà điều tra. May mắn vẫn còn người sống sót, bọn họ vô cùng vui sướng, thu thập hành lý, hưng phấn lái xe theo sau đội cứu viện. Cuối cùng, toàn bộ tiểu khu cũng chỉ còn lại hai mẹ con Thất Nguyệt.