• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Tiểu Hy Hy

Beta-er: Niêm Hoa Nhất Tiếu

#Tiếu: nhớ play video trc nhé~ Happy New Year!

Giả Nam Bình nghĩ đến tình cảnh năm đó, toàn thân đều run rẩy. Phụ thân hắn là một người chính trực. Năm đó đại chiến với Ma giáo, nếu không phải vì phụ thân hắn lấy mình làm gương cho binh sĩ, xung phong đi đầu, cũng sẽ không đắc tội Ma giáo. Nhưng sau khi cả nhà hắn bị giết, nếu không phải cữu phụ tìm được hắn, hắn còn chẳng hay biết gì. Thì ra tin tức gia môn của hắn bị diệt đã sớm đến tai võ lâm minh chủ - cũng là sư phụ hắn bây giờ, trước tiên, nhưng vì một vài quan hệ lợi ích, ông ta cứ như vậy mặc kệ Giả gia diệt môn. Rồi sau đó đến bản thân nhận giặc làm cha, vậy mà lại trở thành đồ đệ của kẻ thù, năm đó hắn cảm kích ơn thu lưu của sư phụ bao nhiêu, hiện tại càng hận bấy nhiêu.

Nhiều năm trôi qua, dần dần, hắn cũng biết được mối quan hệ thật sự giữa chính và tà, càng thêm ghê tởm bọn nam trộm nữ xướng mà miệng lại đầy lời nhân nghĩa trong chốn giang hồ kia, chỉ cần nghĩ đến nếu có thể đồng quy vu tận với đám người này, trong lòng Giả Nam Bình lập tức dâng lên từng trận thống khoái.

Trên nóc nhà, Thất Nguyệt vô cùng khiếp sợ, tuy rằng cô biết có điểm mờ ám, nhưng hoàn toàn không nghĩ tới Giả Nam Bình có thể xuống tay độc ác đến vậy, kế hoạch điên cuồng đến vậy. Toàn bộ tinh anh của các môn phái đều tề tựu ở đây, có khác gì tương lai mấy chục năm nữa của chốn giang hồ bị dừng lại từ đây.

Chẳng qua, đây thật ra là một cơ hội đối với Thất Nguyệt, Thất Nguyệt thoáng suy nghĩ, có chủ ý.

Thất Nguyệt bám vào nóc nhà, chờ đến khi lão Giả đi rồi cô mới dám dùng khinh công rời đi.

Thất Nguyệt trở lại sân của mình, vừa vào nhà vừa xuất thần nghĩ về sự việc hôm nay, cô vừa mở cửa vào nhà, đột nhiên có một bàn tay vườn ra từ phía sau cửa, nhắm thẳng về phía Thất Nguyệt.

Thất Nguyệt hoảng sợ, nhưng cô có nhiều kinh nghiệm, nháy mắt đã bình tĩnh xuống, tay cô hơi run, Điệp Dực đã ở trong tay, không chút do dự chém về phía cái tay kia.

Bàn tay người tới vừa lật, đã né được đường kiếm, chụp vào tay Thất Nguyệt.

"Nóng vội như vậy, nhìn kỹ là ai động thủ đã chứ!" Khi nói chuyện, người nọ đã đến phía sau Thất Nguyệt, hai tay ôm lấy Thất Nguyệt từ phía sau, khiến Thất Nguyệt không thể động đậy.

Vốn dĩ Thất Nguyệt tuyệt vọng trong lòng, chỉ trong chớp nhoáng vừa rồi hai người giao thủ, Thất Nguyệt đã biết bản thân thua kém rất xa, nhưng lúc nghe thấy người kia nói chuyện, Thất Nguyệt thở dài nhẹ nhõm một hơi, hơi tức giận nói "Đại Bạch, ngươi làm ta sợ muốn chết. Ai bảo người vào phòng ta làm gì.".

Người tới không phải ai khác, đúng là Thượng Quan Vân Mộng, người đã trở về thu phục Ma giáo.

Thượng Quan Vân Mộng nghe thấy cái tên Đại Bạch này thì giật giật khóe miệng, may là hiện tại không người khác, nếu như bị thuộc hạ nghe được, không biết sẽ cười lồng lộn đến cỡ nào.

"Nửa đêm nửa hôm nàng còn đi đâu?" Thượng Quan Vân Mộng ôm Thất Nguyệt, có chút không muốn buông tay, hương thơm thoang thoảng cứ quanh quẩn quanh mũi hắn. Trước kia, mỗi ngày ở Bách Hoa cốc, hắn đều có thể ngửi thấy mùi hương của cô. Hiện tại có thể cảm nhận mùi hương đã lâu không thấy, trái tim Thượng Quan Vân Mộng kích động nhảy thình thịch trong lồng ngực hắn.

"Đi ra ngoài có chút việc, sao ngươi lại tới đây." Thất Nguyệt dùng sức tránh vài cái, Thượng Quan Vân Mộng mới lưu luyến không rời buông lỏng tay ra, trong lòng bàn tay còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của Thất Nguyệt, Thượng Quan Vân Mộng hơi tham lam nắm lấy, tựa như làm vậy có thể khiến nó lưu lại lâu hơn.

Tuy rằng Thượng Quan Vân Mộng trong lòng hoảng loạn, nhưng trên mặt không hiện, đặt mông ngồi trên ghế thái sư lười biếng nói, "Ta chờ người cả nửa ngày rồi, lần này tới là để thượng lượng hôn sự của hai ta, chuyện trong giáo của ta đã yên ổn, nàng xem lúc nào có thể thực hiện thì làm.".

"Hả?" Thất Nguyệt kinh ngạc há hốc, sau một lúc lâu mới nói, "Hôn sự gì cơ, ngươi điên rồi sao?".

Thượng Quan Vân Mộng thấy bộ dáng của Thất Nguyệt thì cười trộm trong lòng, nghĩ đến chuyện của Bách Hoa Cốc lại khiến hắn hận ngứa răng, thật sự không yêu nổi, hiện giờ rốt cuộc hắn đã khôi phục võ công, cuối cùng không phải chịu khống chế của yêu nữ này nữa. Hắn ưỡn thẳng lưng, nghiêm túc đứng đắn nói, "Ta nói nàng chờ ta, nàng đồng ý, ngay cả ngọc bội mà mẫu thân ta truyền lại cho tiểu tức phụ nàng cũng cầm, chẳng lẽ nàng còn không thừa nhận sao!".

"Ngươi đừng nói bậy, cái gì mà ngọc bội mẫu thân truyền xuống, ngươi cũng đâu nói ta biết, hơn nữa, đây là ngươi đưa cho ta, ta tịch thu thôi." Thất Nguyệt vô cùng cạn lời với bản lĩnh vô lại của Thượng Quan Vân Mộng, một giáo chủ Ma giáo cư nhiên lại nghĩ ra chiêu số lừa hôn. Hơn nữa làm sao hắn có thể muốn cưới mình, theo suy nghĩ của Thất Nguyệt, hắn không giết mình là bởi vì đã từng phát lời lời thề độc mà thôi.

"Dù sao nàng cũng cầm rồi, thứ ta đã cho tuyệt không lấy lại. Nàng nói đi, khi nào thành hôn, ta còn biết đường chuẩn bị sính lễ cho nhà nàng." Thượng Quan Vân Mộng vô cùng hiểu rõ Thất Nguyệt, ngay cả quần áo của Thất Nguyệt hắn cũng từng giặt rồi, hoàn toàn không mang thứ gì to tát, hiển nhiên là dùng vẻ mặt vô lại.

Vốn dĩ Thất Nguyệt muốn phản bác, nhưng bỗng nhiên nghĩ đến, cô làm nhiệm vụ xong thì sẽ rời đi ngay, thay vì vô nghĩa với Thượng Quan Vân Mộng, không bằng cứ thuận thế mà đồng ý đi, dù sao đến lúc đó bản thân phủi mông đi rồi, hắn cũng không còn cách nào.

Vì thế lời Thất Nguyệt vừa muốn nói lại thay bằng một câu, "Ngươi thật sự muốn cưới ta như vậy?".

"Khụ khụ. Cũng tàm tạm, người như ta vốn rất thích giúp người vui vẻ, nàng cũng từng bị người ta hưu rồi, ta thấy nàng đáng thương như vậy, hết tám phần là không gả cho ai được nữa, xem giáo tình ở Bách Hoa Cốc, ta miễn cưỡng cưới nàng về nhà vậy." Thượng Quan Vân Mộng che dấu nội tâm kích động của mình, dùng sức ho khan vài tiếng, sau đó chống tay dựa đầu ngạo kiều nói.

Thất Nguyệt nghẹn một hơi ở ngực, dùng sức trừng mắt nhìn Thượng Quan Vân Mộng. Cái tật xấu miệng của tên nhóc này không thay đổi chút nào, lúc ấy mình trị còn nhẹ quá chăng. Nhưng hiện tại đánh không lại, chỉ có thể trừng vài lần để giải hận. Thất Nguyệt ngược Thượng Quan Vân Mộng một lượt ở trong đầu, nói mấy chữ từ trong kẽ răng, "Cũng đâu phải ta cầu ngươi cưới ta.".

Nhìn bộ dáng của Thất Nguyệt, Thượng Quan Vân Mộng cảm thấy cô thật sự đáng yêu vô cùng. Hắn xoa xoa mũi, cười nói, "Nàng không gả cho ta cũng có thể ra ngoài sao! Chỉ bằng vài nét chữ kia, còn có mấy nốt nhạc gảy cầm kia nữa, chậm chậc!"

Thấy Thất Nguyệt trừng mắt nhìn hắn, Thượng Quan Vân Mộng hắng giọng nói tiếp, "Dù sao nàng có cầu ta hay không thì về sau nàng cũng sẽ trở thành phu nhân của ta. Nếu nàng đã không phản đối chuyện thành thân, ta đây liền trở về chuẩn bị sính lễ, nàng còn muốn gì hay không, sẵn tiện ta làm đưa luôn." Hắn dùng biểu tình như bổn đại gia cưới ngươi là khai ân đấy, khiến Thất Nguyệt hận không thể tát hắn mấy bạt tai.

Thất Nguyệt đè nén lửa xuống, trong lòng suy nghĩ, hắn trở về cũng tốt, càng dễ làm chuyện của mình hơn, vì thế nói, "Ta muốn một chiếc nhẫn kim cương, truyền thống thành thân của nhà ta là đưa cái này, hơn nữa phải đích thân chế tạo mới được.".

Thượng Quan Vân Mộng nghi hoặc nói, "Kim cương có gì tốt, vừa vô dụng vừa không đáng tiền.".

"Không muốn đưa thì thôi." Thất Nguyệt ra vẻ tức giận nói.

"Được rồi được rồi, kim cương thì kim cương, truyền thống của nhà nàng thật kì quái, tốt không cần. Thấy nàng đáng thương, bổn tọa sẽ tự mình làm một cái cho nàng vậy." Thượng Quan Vân Mộng không nghĩ tới hôm nay Thất Nguyệt lại dễ nói chuyện đến vậy, hắn vốn dĩ cho rằng còn phải nhây với Thất Nguyệt một khoảng thời gian mới có thể có tiến triển, lại không nghĩ rằng Thất Nguyệt dễ dàng đồng ý như vậy. Trong lòng cao hứng muốn lộn ruột, nhưng bên ngoài lại ra vẻ không kiên nhẫn.

Thượng Quan Vân Mộng không muốn đi, hắn níu lấy tay Thất Nguyệt, nhưng nỗ lực nửa ngày vẫn không dám. Đến bây giờ những kí ức bị Thất Nguyệt ngược thảm vẫn lưu bóng ma tâm lý trong lòng hắn. Thượng Quan Vân Mộng thở dài trong lòng, cứ như vậy về sau có bị chứng sợ vợ hay không đây?

Trời đã muộn, trong khoảng thời gian này Thất Nguyệt cũng không ngủ ngon, vì thế bắt đầu đuổi tên Thượng Quan Vân Mộng cứ ăn vạ không chịu đi đi.

Vốn dĩ Thượng Quan Vân Mộng ăn vạ không đi, nhưng Thất Nguyệt đã động thủ đẩy hắn ra ngoài. Cho đến khi bị đẩy ra khỏi cửa, Thượng Quan Vân Mộng mới do dự một hồi hỏi, "Vậy...".

Thượng Quan Vân Mộng lại hơi do dự, sau đó lấy hết dũng khí nói, "Nàng đồng ý gả cho ta thật sao?". Hắn hết cao hứng rồi lại cảm thấy không chân thực, bản thân đã chuẩn bị tốt kế hoạch kháng chiến tám năm, nhưng mình còn chưa đánh, địch nhân đã đầu hàng, tuy rằng vô cùng vui vẻ, nhưng lại sợ đối phương chỉ lừa gạt mình thôi.

Thượng Quan Vân Mộng có loại dự cảm, giống như hết thảy điều này đều sẽ không thuận lợi như vậy, hắn nhìn Thất Nguyệt, dưới ánh trăng, trong mắt hắn thoáng hiện lên tình yêu không che dấu nổi.

Thất Nguyệt cũng nhìn hắn, trong lòng chấn động, vậy mà cô lại không phát hiện Thượng Quan Vân Mộng có cảm tình sâu sắc gì với mình, nhưng tất cả đã được định trước, cô không thể lưu lại. Thất Nguyệt hồi tưởng lại đoạn thời gian ở bên Thượng Quan Vân Mộng, trong lòng hơi luyến tiếc, nếu có thể, cô cũng muốn nếm trải một chút với người này, nhưng có một số việc không thay đổi được.

Thất Nguyệt không trả lời Thượng Quan Vân Mộng, chỉ thở dài, cúi người tiến lên, khẽ đặt một nụ hôn nhẹ lên môi hắn.

Dưới ánh trăng, nụ hôn này tốt đẹp tốt đẹp đến thế.

Thượng Quan Vân Mộng hoàn toàn không ngờ được, tim hắn loạn như trống, những nghi ngờ vừa rồi biến mất chỉ trong thoáng chốc, chỉ còn lại cảm giác mềm mại cùng với hương thơm trên môi. Chỉ một cái chạm nhẹ như vậy, nhưng dường như mùi hương nhàn nhạt của Thất Nguyệt vẫn lưu lại nơi khóe môi.

Thượng Quan Vân Mộng hưng phấn rời đi, không nhìn thấy ánh mắt lập lòe của Thất Nguyệt đang nhìn theo bóng dáng hắn.

Thượng Quan Vân Mộng không thể ngờ rằng, nụ hôn đêm nay, lưu lại trong kí ức của hắn, sẽ là thứ duy nhất giúp hắn chống đỡ qua hàng đêm lạnh giá trong tương lai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK