Beta-er: Niêm Hoa Nhất Tiếu
#Tiếu: thả thính trước khi lặn vài tuần:3 để có thính mà đớp hãy thử ném trả cmt:v
Thất Nguyệt nói hết tất cả sự tình phát sinh trong hơn một năm vừa qua, kể cả chuyện của Thượng Quan Vân Mộng cho Thủy Hạo Nguyệt.
Đối với việc Thất Nguyệt lấy mật ong chữa trị cho Thượng Quan Vân Mộng, Thủy Hạo Nguyệt tán thành, bởi vì để Ma Giáo tự phát sinh nội loạn là tốt nhất. Hơn nữa, so với Thượng Quan Vân Mộng, thì Tả hộ pháp làm việc cực đoan càng khó đối phó. Một năm vừa qua, hai bên chính tà đã xảy ra vô số xung đột. Chính phái thực sự không muốn hoàn toàn tiêu diệt đối phương, nhưng Tả hộ pháp vẫn luôn bức ép, Thủy Hạo Nguyệt nhận ra, đối phó với kẻ điên thật sự khiến người ta đau đầu. Mãi đến khi Giáo chủ Ma giáo trở về, khiến giáo phái nội loạn, Thủy Hạo Nguyệt mới kịp thở một hơi, không nghĩ rằng cư nhiên còn có công lao của nữ nhi nhà mình.
Lần này Ma giáo nội loạn, vô số nhân sĩ chính phái yêu cầu tận diệt Ma giáo, mặc dù cuối cùng ý kiến này vẫn bị chèn ép xuống, nhưng Thủy Hạo Nguyệt biết, áp lực của bọn họ và Minh chủ đương nhiệm còn rất lớn. May mắn Anh Hùng Hội sắp diễn ra, không khí lúc này mới hòa hoãn xuống.
Để Ma Giáo tồn tại, không chỉ đơn giản vì lợi ích hai bên mà còn vì thái độ của Triều Đình đối với nhân sĩ võ lâm quả thực rất vi diệu. Thủy Hạo Nguyệt suy nghĩ, chỉ cần hai bên Ma Giáo và chính phái quyết chiến, Triều Đình nhất định sẽ "bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở ngay phía sau"*.
[*] cũng giống như "Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi", chờ tụi bây thịt nhau xong, ông đây thịt cả hai.
Trước đó, Thất Nguyệt cũng có suy nghĩ giống như vậy, do đó, mặc dù cô trả thù Thượng Quan Vân Mộng không ít nhưng kỳ thực chưa từng cung cấp thiếu dược liệu và mật ong lần nào.
Tuy nhiên, khi nghe đến chuyện Thượng Quan Vân Mộng bị Thất Nguyệt bắt quét sân, nấu cơm, Thủy Hạo Nguyệt lại lắc đầu không tán thành. Mặc dù Ma Giáo nổi tiếng tuân thủ lời hứa, nhưng làm nhục như vậy, ai biết hắn có thể tìm cách trả thù hay không. Thủy Hạo Nguyệt xem bộ dạng vô tư không để ý của nữ nhi nhà mình, chỉ có thể lắc đầu, thở dài cho qua.
Ngày Anh Hùng Hội diễn ra, Thất Nguyệt mặc một thân váy đỏ nhạt, bên trên có điểm xuyết hoa văn hồ điệp. Nếu là người khác mặc màu sắc diễm lệ như vậy, rất dễ trở nên diễm tục, nhưng ngược lại, Thất Nguyệt không những không bị trang phục lấn át hết vẻ đẹp mà còn tôn thêm khí chất vừa kiều diễm vừa cô độc của cô. Hai khí chất khác biệt cùng dung hợp với nhau, tựa như bầu trời lúc chạng vạng đầy nắng, chỉ cần nhìn một cái, lập tức sẽ bị chấn động bởi vẻ đẹp lộng lẫy.
Thời điểm Thủy Hạo Nguyệt và Thất Nguyệt đến đài luận võ, toàn bộ hội trường đã sớm yên lặng không một tiếng động. Sống lưng Thủy Hạo Nguyệt thẳng tắp, bước về phía trước. Trước đây, dù trong sáng hay ngoài tối, người người đều cười nhạo nữ nhi của ông, ông chỉ có thể ngượng ngùng cãi lại. Càng đáng ghét hơn chính là có rất nhiều người thích mang chuyện này ra để nói. Mặc dù ngoài mặt Thủy Hạo Nguyệt không thèm để ý, nhưng thực ra trong lòng cũng rất bực bội.
Không nghĩ tới, từ sau khi giác ngộ, khuê nữ nhà mình lại thay đổi nhiều như vậy. Nhìn ánh mắt kinh diễm của mọi người, lần đầu tiên trong đời, Thủy Hạo Nguyệt cảm nhận được cảm giác hư vinh.
Thủy Hạo Nguyệt mang Thất Nguyệt đi về phía khu vực thuộc Thủy Nguyệt phái, lại sai người chuẩn bị chỗ ngồi cho Thất Nguyệt. Đối với việc Thủy Hạo Nguyệt dẫn theo một nữ tử, trong sân đã sớm nghị luận sôi nổi. Đa phần đều không tin đó là tiểu tam, ai cũng biết Tiêu Thất Nương nổi tiếng là người nóng tính. Nếu Thủy Hạo Nguyệt dám quang minh chính đại dẫn theo tiểu tam, khẳng định Tiêu Thất Nương sẽ đem hắn đánh chết. Có người lại đoán đây là đồ đệ mà hắn mới thu nhận. Người khác lại nghĩ rằng đây hẳn là nữ nhi tư sinh của Thủy Hạo Nguyệt, dù sao nam nhân tuổi trẻ đều dễ phạm sai lầm. Tóm lại loại phỏng đoán nào cũng có.
Mấy chưởng môn tương đối thích bát quái bắt đầu kìm nén không được, sôi nổi tìm lý do lại đó chào hỏi. Vì thế, khi nghe được sự việc của Thất Nguyệt thì kinh ngạc đến rớt cằm.
Giang hồ đệ nhất xấu nữ biến thành đại mỹ nhân, đây quả thực là sự kiện thần kỳ nhất năm.
Thủy Hạo Nguyệt và Thất Nguyệt đã sớm bàn bạc qua với nhau chuyện này. Đối với sự thay đổi nghiêng trời lệch đất của cô, ông có thể giải thích là ngoại hình trước kia của cô kỳ thực đều do trúng độc.
Công phu gạt người của Thủy Hạo Nguyệt đã đạt mức ‘lô hỏa thuần thanh"*, nếu không phải Thất Nguyệt biết rõ sự thật, chỉ sợ cũng sẽ bị ông lừa bởi chuyện xưa. Thủy Hạo Nguyệt đem sự việc Thủy Phong Khinh suýt chút nữa bị Ma Giáo bắt đi cải biên một chút. Ông nghiêm túc giảng giải cho mọi người, năm đó lúc Thủy Phong Khinh còn nhỏ, Ma Giáo muốn bắt cô như thế nào, bị hạ độc ra sao, loại độc này lợi hại vô cùng, không ngừng hủy hoại dung nhan, cả trí lực cũng bị tổn thương. Lại kể đến chuyện phu thê bọn họ mấy năm trước bí mật tìm kiếm giải dược, mãi đến một năm trước mới tìm ra phương pháp có thể đưa nữ nhi trở về nguyên dạng.
[*] lô hỏa thuần thanh: nhuần nhuyễn, thông thạo
Mọi người lâm vào hồi ức, quả nhiên mọi việc đều đúng. Trên giang hồ, không ai không biết Thất Nguyệt có thân thể thuần âm, cũng có rất nhiều người biết sự việc Ma giáo năm đó muốn bắt Thủy Phong Khinh. Tất cả đều đã gặp qua cô khi còn nhỏ, là một tiểu cô nương cực kỳ xinh đẹp đáng yêu, có thể nhìn ra sau này sẽ là một mỹ nhân, nào ngờ sau đó lại biến thành bộ dáng kia, mọi người đều cảm thấy kỳ lạ, cho nên lại càng tin tưởng Thủy Hạo Nguyệt. Tất cả đều bắt đầu sôi nổi mắng Ma Giáo ác độc, trong thời gian ngắn lòng đầy căm phẫn.
Thất Nguyệt âm thầm tán dương soái lão cha của mình, có thể giải thích rõ ràng như vậy, cũng coi như bản lĩnh lớn.
Nghe được chuyện này cũng chỉ mấy chưởng môn thích bát quái, mà bọn họ vẫn chưa có thời gian lan truyền, cho nên, chuyện này mới chỉ một phạm vi nhỏ người biết đến, không thể lan truyền nhanh như vậy.
Cách Thất Nguyệt xa xa, Mục An ngây ngốc nhìn cô mặc một thân váy áo đỏ nhạt. Hắn cảm thấy dường như cả thế giới đều mang sắc màu đen trắng, duy độc còn lại sắc thái diễm lệ kia, dù là ai khác cũng không thể hấp dẫn ánh mắt của hắn hơn cô. Giả Nam Bình đứng bên cạnh Mục An, cũng nhìn theo ánh mắt hắn, chỉ thấy Thất Nguyệt và Thủy Hạo Nguyệt đang cùng chưởng môn Thiết Sa Môn nói chuyện, vậy mà lại khiến đối phương lộ ra biểu tình kinh ngạc. Giả Nam Bình cúi đầu trầm tư.
Hội trường lại một lần nữa ầm ĩ lên, ngay sau đó lại có thêm một nhóm người tiến vào. Môn phái này rất có danh tiếng trên giang hồ, không phải do giá trị vũ lực cao, mà là vì giáo đồ đều là nữ tử. Dẫn đầu nhóm người là một phụ nhân biểu tình nghiêm khắc, bên cạnh nàng là một nữ tử có ngũ quan cực kỳ tinh xảo, cao ngạo mà ung dung, cho dù nhìn từ góc độ nào cũng không tìm thấy khuyết điểm. Nàng vừa đến liền hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người. Người này chính là mỹ nhân đứng đầu bảng Quần Phương Phổ - Lạc Liên Y.
Lạc Liên Y có thể ngồi an ổn trên vị trí đệ nhất mỹ nhân, đương nhiên phải cực kì xinh đẹp. Nàng yêu thích mặc hồng y, tính cách lại cao ngạo. Hồng y kết hợp với ngạo khí và khí chất thanh lãnh của nàng, tạo nên một vẻ đẹp sắc bén cực kỳ có tính xâm lược.
Hiện tại, luận dung mạo, Thất Nguyệt và Lạc Liên Y không ai kém ai, khí chất của cả hai người lại có chút tương tự, quần áo cũng có điểm giống nhau. Vì vậy, rất nhanh chóng, cả hai đã bị mọi người âm thầm đem ra so sánh.
Lại nói, mục đích khi mặc hồng y của Thất Nguyệt chính là vì để mọi người đem hai người liên tưởng chung một chỗ, có liên tưởng sẽ có tương đối. Đây chính là tiểu tâm tư của Thất Nguyệt.
Lạc Liên Y là đệ tử thân truyền duy nhất của chưởng môn. Nàng lớn lên xinh đẹp, võ công lại giỏi, từ trước đến nay mắt đều cao hơn đỉnh đầu. Trên giang hồ, có không ít thanh niên hiệp khách thích nàng, hoàn toàn có thể so sánh với cá diếc qua sông (hàng đàn) nhưng nàng không vừa mắt ai, tính cách lại cao ngạo. Trong lúc nhất thời, Lạc Liên Y trong mắt người khác càng thêm xinh đẹp, được coi như đóa hoa cao lãnh giữa chốn giang hồ.
Đối với Mục An, Lạc Liên Y có chút tâm tư khác biệt. Nàng và hắn cũng xem như thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã quen biết nhau. Lạc Liên Y vẫn luôn yêu thầm Mục An, vẫn luôn chờ đến khi trưởng thành để gả cho hắn. Đáng tiếc cha mẹ Mục An song vong (cùng chết), một giang hồ hiệp nhị đại lại chỉ có thể rơi vào cảnh lưu lạc khắp nơi, tuy rằng có danh tiếng, nhưng như vậy có mang lại lợi ích gì? Danh tiếng cũng không thể làm ra cơm ăn. Trong môn phái, đã từng có tỷ tỷ thích thể loại tiểu hiệp không có bối cảnh như vậy, kết quả sau khi gả đi, tiền thuê khách điếm cũng không trả nổi, phí tiêu tiền cũng không có, một đôi giày muốn cũng không được, chỉ có thể hết chắp lại vá để tiếp tục đi.