Beta-er: Niêm Hoa Nhất Tiếu
Lão Ngũ vốn có thân hình cao lớn, một đứa trẻ đứng bên cạnh hắn so ra chỉ như hạt đậu nhỏ, hiển nhiên gã không hề nghĩ tới Đường Đường có thể linh hoạt né tránh như vậy, do đó càng cảm thấy có ý từ.
Đường Đường nghe Lão Ngũ nói như vậy, lại còn có ý định muốn bắt bé, liền cố ra vẻ tức giận, nói, "Chú muốn bắt cóc cháu sao? Chú là người xấu?".
Lão Ngũ thấy đứa trẻ trước mặt thật sự vừa trắng trẻo vừa đáng yêu, ánh mắt dần lộ ra tia tà niệm, miệng nói, "Đương nhiên chú là người xấu. Cháu lại đây, lại đây nhìn xem chú xấu xa bao nhiêu.".
Đường Đường trừng mắt, vặn cổ tay nhỏ, nói, " Mama nói người xấu đến tức là ngứa đòn, muốn ăn đập.". Mặc dù lời lẽ là vậy, nhưng trông bé đáng yêu vô cùng, không chỉ Lão Ngũ mà đến cả Trương Vũ cũng phải bật cười.
Lão Ngủ còn muốn vươn tay bắt Đường Đường một lần nữa, chẳng qua Trương Vũ đã nổi lên sát tâm muốn giết gã, ban đầu hắn đến đây chỉ đơn giản là vì vật tư, không có ý định hại người, huống chi đây còn là một đứa trẻ. Chẳng qua bản thân cho gã tên Lão Ngũ này chút mặt mũi, khách khí với gã, nào ngờ nhanh như vậy đã lộ nguyên hình, đến cả một đứa trẻ cũng không tha, xem ra trước kia đã làm không ít chuyện thương thiên hại lí. Trương Vũ nghĩ thầm, đã đến nước này thì không cần quan tâm nhân cách gã như thế nào nữa. Nghĩ là làm, dị năng trong tay xuất động, chuẩn bị phóng ra.
Nhưng Trương Vũ còn chưa kịp động thủ, giây tiếp theo đã bị cảnh tượng trước mắt doạ sợ ngây người. Lão Ngũ vươn tay tới, Đường Đường lần này lại không né tránh như trước mà ngược lại, bàn tay mũm mĩm như bánh bao thịt nhỏ bắt lấy tay Lão Ngũ nhanh như chớp.
Lão Ngũ sửng sốt, gã rút tay lại theo bản năng, tưởng rằng chỉ cần như vậy là có thể kéo Đường Đường về phía mình, nhưng mặc kệ gã ra sức kéo như thế nào, đứa trẻ trước mặt vẫn đứng yên không nhúc nhích. Lão Ngũ hoảng hốt, gã là dị năng giả hệ sức mạnh. Nếu 1v1, với tốc độ và sức mạnh của gã, ngay cả Trương Vũ cũng không phải là đối thủ, nhưng đứa trẻ này lại chỉ cần dùng một cánh tay nhỏ đã đủ để bắt chẹt gã. Không đợi Lão Ngũ nghĩ cách khác, Đường Đường đã động. Trương Vũ chỉ thấy cánh tay nhỏ của bé kéo nhẹ, Lão Ngũ đã bị ném bay ra ngoài như giấy rách. "Bang" một tiếng, cả thân hình gã đập mạnh lên tường, sau đó ngã xuống đất.
"Phụt" một tiếng, Lão Ngũ phun ra một ngụm máu cùng hai chiếc răng. Gã giãy dụa bò dậy, nhưng còn chưa kịp nhấc người lên, Đường Đường đã phi tới, túm tóc Lão Ngũ, cánh tay dùng sức, mặt gã liền đập mạnh vào tường. Lần này bé ra tay cực kỳ tàn nhẫn, mặt Lão Ngũ trực tiếp cắm sâu vào bức tường, bốn phía xung quanh tràn đầy vết nứt vỡ.
"Mama nói rất đúng, đập mặt là sảng khoái nhất." Đường Đường lẩm bẩm một câu, Trương Vũ lập tức rùng mình một vái, lông tơ toàn thân dựng đứng.
Lão Ngũ lại rên lên một tiếng, máu bắt đầu chảy xuống dọc theo mặt tường.
Trương Vũ nhìn đến ngây người, chưa đầy 10 phút, một tiểu bánh bao tròn tròn đáng yêu lại có thể đánh một người đàn ông trưởng thành cao hơn bé gấp mấy lần, hơn nữa còn đánh vô cùng nhẹ nhàng thoải mái, thậm chí còn không tốn chút sức nào đã có thể nhấc một chân Lão Ngũ lên, bụp bụp vài cái, gã liền bị bé quăng ngã tới lui liên tiếp.
Không bao lâu sau, Lão Ngũ từ kêu thảm thiết đã chuyển sang bất động. Trương Vũ đoán, tên gia hoả này chỉ sợ xương cốt toàn thân đã sớm không còn chỗ nào hoàn chỉnh nữa rồi.
Đường Đường thấy cả người Lão Ngũ bẩn thỉu, lúc này mới nhận ra cả căn phòng đã lấm lem. Bé nghiêng đầu suy nghĩ một chút, mama ghét nhất là nhà bẩn, vì vậy bé vội vàng mở cửa sổ ra, ném Lão Ngũ ra ngoài, sau đó lấy một chiếc khăn thêu hình con thỏ từ trong túi, cẩn thận lau vết bẩn dính trên cánh tay. Nhìn khăn tay bị bẩn, Đường Đường liền đau lòng, miệng nhỏ hồng hào dẩu lên.
Bé gấp khăn tay lại, nhét vào túi, lúc này mới nhớ tới trong phòng còn một chú lạ mặt khác, vì thế Đường Đường lại chớp mắt nhìn Trương Vũ, ngây thơ hỏi, "Chú cũng là người xấu sao?".
Trương Vũ lúc này mới phục hồi tinh thần, lộc cộc một tiếng, nuốt nước miếng, bộ mặt cứng đờ dùng sức lắc đầu, "Không phải, thật sự không phải, chú chỉ là người qua đường.".
"Chú nói dối, các chú muốn tới nhà cháu trộm đồ, chú vừa rồi thấy cháu lớn lên trẳng trẻo xinh đẹp, lại thông minh đáng yêu liền định bắt cháu đi. Bất quá, chú không hư như vậy, chú ở lại chơi với cháu được không?" Tiểu gia hoả bày ra vẻ mặt ngốc manh, nhưng Trương Vũ cũng không ngu như ban đầu, cho rằng Đường Đường là tiểu thiên sứ. Ngay cả hắn cũng không thể đánh Lão Ngũ nhẹ nhàng như vậy, có thể thấy hắn căn bản không phải đối thủ của đứa trẻ này.
Bồi chơi? Chơi cả cái mạng sao? Trương Vũ cười gượng!
Hắn nhìn cửa sổ đang mở, trong lòng chỉ có một chữ: Chạy!
Đối với việc chạy, Trương Vũ vẫn rất có lòng tin, hắn là dị năng giả hệ phong, tự nhận trong những dị năng giả cùng hệ còn chưa có mấy người vượt qua được hắn.
Chỉ trong nháy mắt, hai chân Trương Vũ như được gió quấn quanh, hắn hơi dùng lực, "vèo" một tiếng liền bay ra ngoài cửa sổ, phòng này cũng không cao lắm, chỉ nằm trên tầng hai, Trương Vũ thả người một cái liền rơi xuống mặt đất. Hắn nhìn thi thể Lão Ngũ cách đó không xa, bên cạnh cư nhiên có mấy con zombies vây quanh. Trong lòng Trương Vũ dâng lên từng trận lạnh lẽo, càng không dám ở lại lâu hơn, nhấc chân muốn chạy.
Hắn âm thầm cảm thấy may mắn, may mắn đứa bé đó không cản hắn lại, chỉ trong chớp mắt, Trương Vũ đã chạy xa hơn chục mét. Hắn an tâm thở ra một hơi, xem ra lần này bản thân đã tìm được đường sống trong chỗ chết, nào ngờ một đạo ánh sáng loé lên, "phập" một tiếng, xuyên qua đầu gối hắn, Trương Vũ lập tức ngã xuống.
Hăn căn bản không biết đó là gì, thậm chí cũng không hiểu vì sao bản thân lại bị thương. Hắn kinh hãi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Đường Đường đang ngồi trên cửa sổ ăn khoai tây chiên, vẻ mặt vô tội nhìn hắn. Đứa trẻ này thật sự quá quỷ dị!
Trương Vũ dùng một chân còn lại đứng lên muốn tiếp tục chạy, nhưng hắn vừa mới đứng lên, Đường Đường liền giơ tay, hắn chỉ thấy một đạo ánh sáng hiện lên trước mắt, đầu gối còn lại lập tức bị đâm xuyên, hắn một lần nữa ngã quỵ.
"Chú mau mau trở lại! Quái vật đang đến cắn chú a!" Phía sau, Đường Đường cầm túi khoai tây chiên vẫy vẫy hắn, sau đó chỉ tay về phía đám zombies vây quanh thi thể Lão Ngũ, chỉ thấy chúng dường như đã đánh hơi được mùi người sống, đang di chuyển về phía hắn.
Trương Vũ nhìn vẻ mặt như vì hắn mà suy nghĩ của Đường Đường, liền muốn phun ra một ngụm máu. Trương Vũ cắn chặt răng, chỉ bằng mấy con zombies này hắn vẫn nắm chắc vài phần, có thể giải quyết, kiên quyết không thể trở về bên cạnh tiểu ác ma.
Trương Vũ liên tiếp phóng ra mười mấy đạo phong nhận (lưỡi dao gió), toàn bộ những đạo phong nhận này đã tiêu hao 2/3 năng lương trong cơ thể hắn, nhưng hắn biết hiện tại bản thân không thể di chuyển, vì vậy tuyệt đối không thể để những con zombies này tiếp cận gần hơn nữa.
"Phập" vào tiếng, đầu zombies nổ tung, máu đen văng khắp nơi, nhưng không đợi Trương Vũ thở phào nhẹ nhõm, tiểu ác ma phía sau lại hô, "Chú, chú còn không nhanh chóng quay lại, Tiểu Hoa sẽ tới cắn chú!".
Tiểu Hoa? Trương Vũ nghi hoặc, nhưng ngay sau đó hắn liền hiểu tiểu ác ma nói Tiểu Hoa là ý gì.
Em gái nó! Sao nơi này lại có zombie cấp bốn!!!
Thời điểm Trương Vũ còn chưa thấy rõ con zombie này, hắn đã cảm giác được một loại uy hiếp tràn ngập sự chết chóc đang ập tới, thực ra, tinh thần lực của dị năng giả cũng giống như một loại giác quan thứ sáu vậy.
Thi triển công phu trong chớp mắt, Trương Vũ lập tức nhìn thấy một con zombie mặc bộ quần áo hoa mang đậm phong cách của mấy bác gái thường hay nhảy múa ngoài quảng trường cách đó không xa. Nó nhảy lên trên mặt một toà biệt thự, sau đó bò lên nóc, ánh mắt như hổ rình mồi chăm chú nhùn hắn.
Trương Vũ chỉ là một dị năng giả cấp ba, muốn đánh tay đôi với một con zombie cấp ba còn phải tốn không ít tâm sức, huống chi là hiện tại đang bị chặt đứt hai chân lại còn phải đối kháng với một con zombie cấp bốn.
Con zombie cấp bốn gọi là Tiểu Hoa dường như có điều kiêng kị, chỉ đứng nhìn hắn, cũng không dám lại gần, nhưng chính vì ánh mắt chăm chú của nó, sau lưng Trương Vũ liền ướt đẫm mồ hôi. Hắn ngã lộn nhào về phía sau, vội vàng bò về phía Đường Đường trong biệt thự. Đối mặt với một con zombie cấp bốn so với đối mặt với một tiểu ác ma, vẫn là tiểu ác ma tốt hơn một chút... Ách! Có lẽ!! Trong lòng hắn âm thầm bổ sung một câu không xác định.
Nhiều năm sau, trong quyển nhật kí của Trương Vũ có viết một câu: "Có đôi khi, làm người thì nên dũng cảm một chút, cả đời tôi rơi vào bi kịch cũng chỉ vì năm đó sợ phải đối mặt với một con zombie cấp bốn. Túng quẫn!".