“Anh là ai? Mau bỏ tay tôi ra.” - Phỉ Phùng Lam ra sức giãy giụa.
“Tối qua gặp rồi mà, mau quên vậy sao?” - Lạc Xuyên Kha cười ám muội.
Phỉ Phùng Lam hóa đá hết năm giây. Ra là anh ta nhận ra cô ngay từ đầu. Cô cảm thấy tình thế này éo le như cái lần đầu gặp Vương Dịch Thiên vậy. Phía sau Lạc Xuyên Kha là tên vệ sĩ có vết sẹo trên mặt và sau đó nữa là rất nhiều tên khác, cô rối quá cũng không thèm đếm xem bao nhiêu, chỉ biết là rất nhiều.
Cô giả vờ nhìn vào trong hướng khách sạn, hét lớn, giọng pha chút mừng rỡ: “A, cậu chủ, mau đến cứu tôi.”
Lạc Xuyên Kha bị phân tâm xoay đầu lại về hướng phía trong khách sạn. Phỉ Phùng Lam thừa cơ hội giật tay ra khỏi bàn tay to lớn của đối phương, men theo hẻm nhỏ chạy mất hút.
Lạc Xuyên Kha biết mình bị lừa, nhanh chóng đuổi theo cô. Người vệ sĩ mặt sẹo cũng theo anh. Nhóm vệ sĩ chia thành hai nhóm, một theo sau Lạc Xuyên Kha, một nhóm vòng lên trên tìm cách chặn đầu Phỉ Phùng Lam.
Phỉ Phùng Lam tự nhủ với lòng mình, lần trước là ngu ngốc mới không chạy khỏi tay Vương Dịch Thiên, lần này... Lạc Xuyên Kha không có cửa bắt được cô.
Cô chạy thục mạng chẳng mấy chốc đã ra đến đường lớn, ngay lúc ấy tín hiệu đèn dành cho người đi bộ là nút xanh, cô nhanh chóng chạy sang đường. Vừa kịp sang bên kia đường thì đèn tín hiệu chuyển sang nút đỏ, xe cộ lưu thông lại bình thường, bây giờ muốn qua đường cũng khó.
Lạc Xuyên Kha đứng bên này đường nhìn cô tức tối, không làm sao qua được. Cô ra dấu lêu lêu anh ta rồi lại chạy mất. Bây giờ Phỉ Phùng Lam không thể vòng lại khách sạn một mình, thế nào Lạc Xuyên Kha cũng kêu người mai phục sẵn. Cô quyết định sẽ đến tòa nhà thị chính tìm đám người của Vương Dịch Thiên.
Cô mân mân chiếc bông tai, nhất nút đầu để gọi: “Cậu chủ, tôi ra ngoài đổ rác gặp Lạc Xuyên Kha rồi, anh mau đến đón tôi đi không thì chỉ chỗ tòa nhà thị chính, tôi tự đến cũng được.”
Đầu dây bên kia im lặng như tờ. Có lẽ anh đang bận làm việc gì đó ở đấy nên không nghe máy được. Cô nhấn nút thứ hai gọi cho Hắc Hổ, nói nội dung tương tự nhưng bên kia cũng không phản hồi. Phỉ Phùng Lam tức đổ mồ hôi. Đừng nói là bông tai bị hư rồi đó nha. Cô tiếp tục nhấn nút thứ ba gọi cho Hắc Long, lần này nhận được phản hồi: “Lão Tứ, có chuyện gì vậy?”
“May quá, cuối cùng cũng có người bắt máy. Lúc nãy em đi đổ rác gặp phải Lạc Xuyên Kha, em mới thoát ra nhưng không về khách sạn được, anh mau đến đón em đi, ở đường 639, chỗ cột chỉ đường ấy.”
“Được, em đợi một chút.” - Hắc Long nói xong cúp máy rồi nhanh chóng lái xe đi. Từ tòa nhà thị chính đến đường 639, nhanh lắm cũng phải mất mười phút.
...----------------...
Phỉ Phùng Lam ngồi ở băng ghế ven đường đã khoảng năm phút. Một chiếc xe đen chống đạn chạy đến dừng ở chỗ cô. Phỉ Phùng Lam mừng rỡ đứng dậy, lon ton chạy lại mở cửa ở hàng ghế sau ngồi, vì bây giờ vòng qua ghế phụ rất mất thời gian. Cô trèo lên xe vừa đóng cửa thì phát hiện người lái xe không phải là Hắc Long, bên cạnh ghế sau còn có cái tên cô không muốn gặp nhất trên đời.
Cô hoảng hốt định mở cửa xe ra ngoài nhưng đã bị khóa chặt. Phỉ Phùng Lam đổ mồ hôi: “Anh định làm gì tôi?”
“Hắc Lam tiểu thư, tôi không làm gì cô cả.” - Lạc Xuyên Kha cười gian tà. Cô lại càng thấy kinh tởm.
“Mau thả tôi xuống.” - Phỉ Phùng Lam gằn giọng như ra lệnh.
“Không đời nào, khó khăn lắm mới mời được cô.”
Phỉ Phùng Lam khinh thường: “Mời? Lạc thiếu gia đúng là mời một cách rất nhẹ nhàng và tôn trọng sự tự chủ của người khác.”
Chiếc xe phóng nhanh như gió.
Trong khi đó, Hắc Long đã đến điểm hẹn, nhìn qua nhìn lại vẫn không thấy bóng dáng của cô đâu. Anh muốn gọi cho cô, nhưng không được, nhược điểm duy nhất của chiếc bông tai khiến nó bất tiện hơn so với thiết bị nghe gọi thông thường là chỉ có Phỉ Phùng Lam mới chủ động liên lạc với người khác được, điện thoại không thể gọi cho một chiếc bông tai.
Phỉ Phùng Lam càng thấy lo lắng hơn, anh ta ngồi ở đây, cô không thể nào nhất nút gọi điện cho Hắc Long được, xui xẻo làm sao chiếc bông lại được đeo bên tai trái, cùng phía với Lạc Xuyên Kha bên cạnh. Cô nghĩ ra một kế sách, giả vờ gãi gãi sau gáy, rồi mân mân lên đến vành tai...
“Bông tai đẹp đó.”
Lạc Xuyên Kha nói làm cô hết cả hồn, giật thót mình.
“Tôi mượn tí được không?„
“Không.” - Phỉ Phùng Lam dứt khoát trả lời.
Lạc Xuyên Kha cười tà: “Không cho thì cướp.” - Nói rồi anh ta đưa một tay giữ lấy hai cổ tay bé nhỏ của cô, nhanh đến mức cô chưa kịp phản ứng, tay còn lại anh ta cố gắng mở chiếc bông ra. Phỉ Phùng Lam cố gắng vùng vẫy hết mức, nhưng một lúc sau đã bị anh ta cướp mất bông tai.
“Mau trả lại đây!” - Phỉ Phùng Lam gào thét giật lại nhưng không được. Anh ta quay sang bên kia, tay cầm chiếc bông duỗi thẳng ra, cô không thể nào với tới.
Lạc Xuyên Kha trầm ngâm, hơi nhíu mày: “Đây là... thiết bị liên lạc?”
Phỉ Phùng Lam bất ngờ, không ngờ tinh vi như vậy vẫn bị anh ta nhìn ra. Hay là anh ta với Vương Dịch Thiên có thần giao cách cảm nên cái gì Vương Dịch Thiên biết anh ta cũng biết? Không thể nào. Kẻ thù ai lại vậy.
Nói rồi Lạc Xuyên Kha bỏ chiếc bông vào túi áo, càng khiến Phỉ Phùng Lam giận dữ hơn: “Tôi hỏi anh có trả lại cho tôi không?”
“Không đời nào.” - Anh ta dùng câu nói của Vương Dịch Thiên tối qua để chọc tức cô.
Phỉ Phùng Lam không nhịn nữa, móc súng ra chĩa thẳng vào đầu đối phương: “Trả bông tai và thả tôi xuống.”