• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạch Khải cười tươi với Vương Dịch Thiên: “Thiên, cho mượn địa bàn làm đám cưới.”

Trần Lập Thy phun phọt lượng trà vừa uống, sắc mặt không tốt chút nào.

Phỉ Thục Mỹ nhếch mép mỉa mai: “Thật mất tôn nghiêm.” - Đây là câu cửa miệng của Trần Lập Thy mỗi lần phán xét người khác, bây giờ bị chơi lại có tức không chứ.

Nhưng Trần Lập Thy không mấy quan tâm, bà quan tâm câu nói vừa nãy của Mạch Khải hơn: “Con vừa nói gì? Hai đứa sao lại...”

Trần Thụy Ly cười tươi, nép đầu vào lồng ngực Mạch Khải: “Tụi con sẽ lấy nhau.”

Cô ấy quay sang Phỉ Phùng Lam đang tròn xoe mắt nhìn: “Chị à, hôm đó nhờ chị làm dâu phụ nhé.”

Nói xong hai người tung tăng như bướm bước lên lầu. Trần Lập Thy không chịu nổi đi theo định hỏi cho rõ. Rõ ràng Trần Thụy Ly phải lấy Vương Dịch Thiên theo ý bà ta, đùng một cái đòi làm đám cưới với Mạch Khải.

...----------------...

Trần Lập Thy lên lầu, ở dưới đây Phỉ Thục Mỹ cười rất hả hê: “Xem ra có người tức đến mất tôn nghiêm luôn rồi.”

Phỉ Phùng Lam chỉ cười tươi không nói gì. Lúc trước Mạch Khải có nhờ cô se duyên giữa họ, nhưng cô chưa kịp làm gì thì đã đại công cáo thành.

Vương Dịch Thiên nhìn cô bằng ánh mắt hơi kì lạ. Hình như anh nảy ra ý định gì thú vị lắm.

...----------------...

Trần Lập Thy xông vào phòng, hỏi lớn: “Rốt cuộc chuyện này là sao đây?”

Trần Thụy Ly hiểu rõ bà ấy tức giận chuyện gì, nhưng vẫn giả bộ: “Ý dì là sao?”

Mạch Khải lôi bà ra nói nhỏ: “Dì à, hai đứa con đã thật sự yêu nhau rồi. Con biết trước đây dì muốn Tiểu Ly lấy Thiên. Nhưng mà dì thấy đó, cô ấy bị vẻ đẹp trai của con hút hồn rồi.”

“Nhảm nhí.”

“Con biết dì tạm thời không thể chấp nhận được, nhưng mọi chuyện đã diễn ra như vậy rồi. Sau khi tụi con lấy nhau, con sẽ rước dì về Mạch Gia phụng dưỡng tuổi già, con cam đoan sẽ báo hiếu cho dì như mẹ vợ.”

Nói rồi anh bước vào đóng cửa phòng, chỉ nghe vọng ra tiếng “Tiểu Ly yêu dấu.”

Trần Lập Thy cau mày suy nghĩ. Chuyện này làm bà cảm thấy sốc. Nhưng Mạch Khải chắc chắn nói được làm được, sẽ phụng dưỡng bà.

Còn Phỉ Thục Mỹ chắc chắn cũng không để bà ở lại Vương Gia. Bây giờ mà kêu Trần Thụy Ly mất trí nhớ trót yêu Mạch Khải đi quyến rũ Vương Dịch Thiên thì lại càng không thể. Xem ra chỉ đành an phận thôi.

Hôm nay Trần Thụy Ly đi thử váy cưới với Mạch Khải, còn rủ theo Phỉ Phùng Lam vì cô làm dâu phụ, cũng cần thử váy. Đương nhiên cũng có Vương Dịch Thiên đi theo.

Mọi người bước vào tiệm váy cưới lớn nhất thành phố C, hai cô gái nhanh chóng đi chọn váy.

Mạch Khải đẩy đẩy tay Vương Dịch Thiên: “Chúng ta cũng nên đi thử vest chứ hả?”

“Cậu đám cưới thì tại sao tôi lại phải thử vest?”

“Còn hỏi tại sao nữa? Cậu định để cô dâu phụ Lam Lam sẽ cặp với chủ rể phụ nào đây?” - Mạch Khải lên giọng trêu chọc.

“Không được gọi là Lam Lam.” - Lại là câu nói quen thuộc của Vương Dịch Thiên.

Mạch Khải nghe xong cười phì: “Anh hai à, mấy ngày nữa tôi lấy vợ luôn rồi, có thể ngưng ghen không?”

Anh nói rồi đẩy Vương Dịch Thiên cùng đi vào chỗ lựa đồ vest cho chú rể.

...----------------...

Hơn một tiếng sau, các chàng trai được thông báo là cô dâu đã thay đồ xong. Mạch Khải vội kéo Vương Dịch Thiên đi.

“Cô dâu của cậu thì cậu tự xem đi.” - Vương Dịch Thiên hằn hộc không quan tâm lắm.

“Có cô dâu của cậu nữa mà.” - Nói đến đây anh mới sực nhớ, cười nhẹ rồi cùng Mạch Khải rời đi. Tam Hắc cũng đi theo.

Trần Thụy Ly mặc bộ váy cưới màu trắng muốt họa tiết vô cùng cầu kì, sang trọng. Váy không có vai, tà váy dài đến hơn hai mét, cái tùng vái cực kì to. Đầu cô đội vải che trong rất diễm lệ.

Lúc này cô chưa trang điểm hay đeo trang sức, nhưng Mạch Khải nhìn thấy liền ngất ngây: “Có phải tiên nữ hạ phàm làm vợ anh không vậy?”

Trần Thụy Ly cười ngại ngùng.

Vương Dịch Thiên ngó lơ không quan tâm đến hai người họ, cũng không thèm nhìn qua chỗ thử đồ của cô dâu, cho đến khi một người bước ra...

Phỉ Phùng Lam cũng mặc váy trắng, bẹt vai voan, váy vừa dài chấm đất, họa tiết đơn giản hơn váy cô dâu chính rất nhiều. Bộ váy khiến cô càng trở nên thanh thoát hơn.

Vương Dịch Thiên nhìn cô từ đầu đến chân không chớp mắt. Anh đã thử sẵn bộ vest rể phụ rồi, giờ trông hai người thật sự quá xứng đôi.

Hắc Hồng đứng xa xa: “Hai anh đoán xem cậu chủ có định cầu hôn bây giờ không?”

Hắc Long tiếp lời: “Tiệm váy cưới cũng không thơ mộng lắm đâu.”

Hắc Hổ gật đầu: “Đúng vậy, chắc chắn phải là một chỗ thơ mộng hơn nhiều. Đó là điều Lão Tứ thích, chắc chắn cậu chủ sẽ làm vậy.”

...----------------...

Phỉ Phùng Lam nhìn anh cười cười: “Anh định nhìn em như vậy đến bao giờ nữa hả?”

Vương Dịch Thiên lấy lại phong thái uy nghiêm, cho tay vào túi: “Nãy giờ anh chỉ liếc sơ thôi. Mặc bộ này cũng được đó.”

Mạch Khải và Trần Thụy Ly nhìn nhau cười cười. Rõ ràng là Vương Dịch Thiên đắm chìm trong nhan sắc của Phỉ Phùng Lam rồi, chỉ là giỏi giả bộ thôi.

Phỉ Phùng Lam bĩu môi quay sang Trần Thụy Ly: “Thụy Ly, thấy chị thế nào?”

“Rất đẹp.”

Cô lườm lườm mỉa mai ai đó: “Vậy mà có người không có mắt thẩm mỹ gì cả. Bộ vest trên người anh ấy là do anh chọn đúng không Mạch Khải?”

“Phải, là anh chọn.”

“Bộ vest thật sự rất đẹp, còn tính tình người mặc nó thì không.”

Vương Dịch Thiên liếc cô như kiểu cô sắp tới số với anh rồi. Cô dám chê anh trước mặt người khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK