• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đó đi thật nhẹ nhàng, đến chỗ sợi dây linh hồn của biển, cầm nó lên sờ sờ, ao ước có được. Cô tay xoay người mang theo sợi dây định rời đi.

Khi chuẩn bị mở cửa, cánh tay liền bị Phỉ Phùng Lam chụp lấy. Cô nhướng mày khinh bỉ: “Bác sĩ Viên xem ra ngoài sự thông minh để học vượt lớp ra còn cả tài ăn cắp vặt nữa.”

Cô ta bắt đầu giả nhân giả nghĩa: “Tôi... không có.”

“Vậy thứ trong tay cô là gì đây?”

“Tôi chỉ là... chỉ là...”

Phỉ Phùng Lam không còn kiên nhẫn quát lớn: “Nói!”

Cô ta giãy giụa liên hồi: “Đau quá... cô thả tôi ra đi.”

Mọi người nghe thấy liền chạy đến, trừ Vương lão gia đang nằm trên tầng trên thì ai cũng có mặt đầy đủ.

Dì Thục hỏi thăm: “Lam Lam, có chuyện gì vậy con?”

“Sáng sớm mà con đã thấy có người trộm vặt dì à.” - Mọi người nghe xong liền hiểu ngay là ai, trên tay cô ta còn lòi ra dây đeo.

Viên Thiếp Ảnh biện minh bằng giọng điệu chảy nước của mình: “Tôi không có, chỉ là thấy nó đẹp quá nên muốn mượn xem cho kĩ, ai ngờ vừa cầm lên đã bị Hắc Lam tiểu thư gán cho tội ăn trộm. Tôi thật sự... oan cho tôi quá.” - Cô ta nói mà nước mắt muốn chảy ra ngoài. Chắc trước khi thành bác sĩ có được vượt qua một lớp diễn xuất.

Phỉ Phùng Lam quay sang nhìn Vương Dịch Thiên, cô không nói gì nhưng ánh mắt lại có ý những điều cô ta nói đều không phải sự thật.

Vương Dịch Thiên tức giận giật lấy sợi lấy chuyền: “Hắc Hổ, mang cồn đến đây.”

“Vâng.”

Không lâu sau đã có cồn, Vương Dịch Thiên chính tay dùng cồn rửa lại mặt dây chuyền. Anh cẩn thận đeo lên lại lên cổ của cô, cô mỉm cười nhìn anh đầy tình tứ. Dì Thục thấy vậy có vẻ rất hài lòng.

Mạch Khải nói như tát một thùng nước vào mặt Viên Thiếp Ảnh: “Bác sĩ Viên à, cô không biết đó thôi, sợi linh hồn của biển là trong buổi đấu giá Thiên đã mua cho Lam Lam giá năm triệu, quà bạn trai tặng nên là vật bất ly thân, chưa có ai được quyền chạm vào đâu. Em ấy dễ dàng đưa cô xem thử vậy à? Sau này có lí do thì nhớ phải là một lí do thật sáng suốt.”

Anh nói xong quay sang nhìn Trần Thụy Ly, sắc mặt cô ta có hơi vui, anh cũng vui lây. Anh đã biết chuyện hai người liên thủ để đá Viên Thiếp Ảnh đi nên mới cố tình thêm dầu vào lửa để gây ấn tượng với cô ấy.

Viên Thiếp Ảnh vẫn còn bộ mặt giả tạo: “Thật sự là tôi không hề có, nếu mọi người không tin thì tôi... tôi không còn gì để nói nữa.” - Nói xong cô ta vừa khóc lóc vừa bỏ chạy ra ngoài. Ai nấy đều thấy chán chường loại người đó. Cô ta vốn dĩ không có cửa quyến rũ Vương Dịch Thiên.

...----------------...

Buổi trưa, Phỉ Phùng Lam tiếp tục ngồi trong phòng học đan len, Trần Thụy Ly bước vào ngồi xuống sofa bên cạnh cực kì nhanh mà không cần gõ cửa.

Phỉ Phùng Lam nhướng mày: “Hơi bất lịch sự đó Trần tiểu thư.”

Trần Thụy Ly cau mày, phẩy tay: “Chuyện nào còn quan trọng sao? Tôi có chuyện khác muốn nói.”

Phỉ Phùng Lam như bắt kịp tình hình, bỏ hai cây len xuống, mặt nghiêm túc: “Chuyện gì?”

“Lúc sáng dì tôi đã thử khuyên dượng để Viên Thiếp Ảnh rời khỏi đây, hoặc đổi một bác sĩ nam khác cũng được, nhưng mà...”

“Nhưng Vương lão gia không đồng ý?”

“Phải, dượng nói bác sĩ Viên Cường đã làm việc cho Vương Gia nhiều năm, nên ông ấy vô cùng tin tưởng con gái Viên Cường. Dượng cũng rất thích cách làm việc của cô ta, dượng nói cô ta nhẹ nhàng nết na...”

Phỉ Phùng Lam cười khinh bỉ: “Xem ra cô ta đã dùng bộ mặt giả tạo của mình để lấy được lòng của Vương lão gia.”

Trần Thụy Ly gật đầu căng thẳng: “Đúng vậy, chúng ta phải nhanh lên, nếu không sẽ không kịp đâu.”

Phỉ Phùng Lam cau mày bắt chéo chân: “Chuyện này tôi cũng đang nghĩ đến...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK