Dì Thục cười cười: “Con nuôi thế này thảo nào Lam Lam trắng trẻo mập mạp thêm.”
Phỉ Phùng Lam cũng gắp lại cho anh một miếng: “Dịch Thiên, anh cũng nên ăn nhiều vào một chút.” - Ở đây đang đóng kịch nên trước mặt mọi người nên hạn chế gọi là cậu chủ. Anh nhìn cô cười cười.
Viên Thiếp Ảnh gắp một miếng súp lơ định bỏ vào chén của Vương Dịch Thiên: “Vương thiếu gia, súp lơ này có chứa rất nhiều chất xơ cũng như vitamin có lợi cho sức khỏe.”
Trần Thụy Ly cau mày, lấy đũa giật miếng súng lơ từ đũa của cô ta: “Tôi để ý miếng này rồi. Tôi cực kì thích ăn súp lơ, cảm ơn bác sĩ Viên.”
Mạch Khải nghe xong gắp hết súp lơ trên đĩa vào chén cô ấy: “Vậy Tiểu Ly nên ăn nhiều một chút.” - Trần Thụy Ly liếc liếc anh nhưng anh vẫn cười hì hì.
Cô ta cười nho nhã thu đũa lại. Phỉ Phùng Lam thấy cảnh này liền nhìn Trần Thụy Ly bằng con mắt khác. Cô ta có vẻ “dùng được” đấy.
...----------------...
Tối đến, Phỉ Phùng Lam đang ngồi đọc sách trong phòng. Vương Dịch Thiên đi sang phòng ôn lại chuyện cũ với dì Thục rồi, nếu bây giờ cô đi tìm anh thì có vẻ là hơi quấy rầy họ.
Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa vọng vào.
“Mời vào.”
Người mở cửa bước vào là Trần Thụy Ly. Phỉ Phùng Lam thấy vậy hơi nhướng mày: “Tìm tôi có việc gì?”
“Tôi muốn hợp tác với cô.” - Trần Thụy Ly vừa nói vừa ngồi xuống sofa bên cạnh.
Phỉ Phùng Lam bỏ cuốn sách xuống, bắt chéo chân: “Hợp tác chuyện gì?”
“Hợp tác để tống Viên Thiếp Ảnh ra khỏi đây.”
Phỉ Phùng Lam không nhịn được cười phá lên: “Là dì cô thỉnh cô ta về mà, giờ cô lại muốn đuổi đi?”
“Dì tôi chỉ kêu bác sĩ đến chăm sóc dượng, không ngờ người đến lại là cô ta.”
“Cô ta như thế nào?”
“Thám tử tình báo nói cô ta thời đại học là một cô gái vô cùng lẳng lơ, cặp bồ không biết bao nhiêu đại gia không đếm xuể...”
Sắc mặt Phỉ Phùng Lam có hơi khó coi: “Vậy mục đích chính cô ta đến đây là vì gia tài đồ sộ của Vương Gia?”
Trần Thụy Ly gật đầu.
“Nhưng mà ba chúng ta cùng tranh giành một người đàn ông, sao cô không chọn hợp tác với cô ta?” - Phỉ Phùng Lam tò mò.
“Dì tôi nói cô đáng tin hơn ả.” - Vẻ mặt Trần Thụy Ly vô cùng chân thành.
Phỉ Phùng Lam cười lớn: “Vương phu nhân đúng là rất có con mắt nhìn người.”
Cô nói tiếp: “Đáng lẽ ra tôi cũng sẽ không tin cô, nhưng vì tôi đang nắm giữ bí mật của cô nên tôi chắc cô sẽ không dám phản bội.”
Trần Thụy Ly hơi sợ hãi: “Bí mật gì?”
Phỉ Phùng Lam kề sát mặt nói nhỏ: “Cô bỏ Nx27 vào nước cho tôi uống.”
Trần Thụy Ly nghe xong như sét đánh ngang tai. Cô ta không ngờ Phỉ Phùng Lam có thể biết được sự thật này, giọng cô ta run run: “Cô... không có chứng cứ”
“Lời nói của tôi với Dịch Thiên chính là chứng cứ.”
Phỉ Phùng Lam nói chắc như đinh đóng cột khiến Trần Thụy Ly vô cùng sợ hãi. Cô ta hứa nhất định sẽ làm đúng theo giao dịch, không bán đứng Phỉ Phùng Lam, bọn họ sẽ tạm chiến cho đến khi đá được Viên Thiếp Ảnh ra khỏi Vương Gia. Nói xong cô ta vội rời đi, vẻ sợ sệt trên gương mặt vẫn còn.
Phỉ Phùng Lam nhìn theo, ánh mắt phức tạp. Coi ra Viên Thiếp Ảnh này còn khó đối phó hơn Trần Thụy Ly nhiều.
Tối đêm đó sau khi Vương Dịch Thiên ra khỏi phòng dì Thục liền chạy sang phòng cô, đòi ôm cô ngủ. Cô chỉ mắng anh là đồ không có liêm sỉ nhưng vẫn để anh ngủ cùng.
...----------------...
Sáng hôm sau, ăn sáng xong Phỉ Phùng Lam, Vương Dịch Thiên, Trần Thụy Ly và Tam Hắc lên thăm Vương lão gia. Viên Thiếp Ảnh đang kiểm tra sức khỏe cho ông ấy.
“Mọi thứ đều ổn định cả. Bác trai không cần lo lắng điều gì.”-
Trần Thụy Ly cau mày: “Ai cho cô cái quyền gọi là bác trai vậy? Cô là bạn gái của Dịch Thiên à?”
Viên Thiếp Ảnh làm bộ ngây thơ: “Chỉ là... Chỉ là tôi thấy gọi như vậy rất thân thiện, tôi không biết, là lỗi của tôi.” - Giọng cô ta điệu đến chảy nước.
Phỉ Phùng Lam khinh bỉ, nhưng giọng nói rất nhẹ nhàng: “Nghe nói bác sĩ Viên năm nay đã hai mươi bốn tuổi, vậy mà suy nghĩ cũng còn trẻ con quá nhỉ?”
“Ơ... tôi... tôi.” - Cả giọng nói và điệu bộ của Viên Thiếp Ảnh đều khiến người ta thấy buồn nôn, nhất là Phỉ Phùng Lam và Trần Thụy Ly.
Trần Thụy Ly mỉa mai: “Hắc Lam, nghe nói cô hai mươi tuổi? Vậy mà trông trưởng thành chán.”
Phỉ Phùng Lam cũng khen ngược lại: “Cô cũng mới mười chín nhưng cũng rất chững chạc.”
Vương Dịch Thiên thấy hơi bất ngờ. Hai cô gái như lửa với nước bây giờ không khác gì bạn cùng hội cùng thuyền. Chắc chắn giữa họ có chuyện gì mờ ám.
Phỉ Phùng Lam quay sang chớp chớp mắt với Vương Dịch Thiên: “Anh nói xem, anh thích loại con gái trưởng thành hay trẻ con?”
Anh cười xoa đầu cô trước mặt tất cả mọi người: “Anh thích em, em trẻ con hay trưởng thành đều được.”
Phỉ Phùng Lam cười thỏa mãn. Lần này Trần Thụy Ly không ghen tị với họ mà chú tâm quan sát sắc mặt của Viên Thiếp Ảnh hơn. Mặt cô ta không khác gì... cái bánh bao chiều.
...----------------...
Sau khi khám bệnh xong, Vương Dịch Thiên đẩy xe lăn đưa Vương lão gia đi dạo, Hắc Hổ và Hắc Long cũng đi theo. Hắc Hồng có tí việc trên máy tính nên không đi cùng họ được. Bước ra khỏi phòng bây giờ có Phỉ Phùng Lam, Trần Thụy Ly và Viên Thiếp Ảnh. Hắc Hồng không vội rời đi mà muốn đứng xem những màn “tát nhau” bôm bốp của những người phụ nữ, sẵn tiện hỗ trợ cho Phỉ Phùng Lam lúc cần.
Trần Thụy Ly lên tiếng trước: “Nghe nói bác sĩ Viên hai mươi bốn tuổi nhỉ? Tuổi này làm bác sĩ thì hơi sớm.”
Cô ta cười gian xảo, giọng đầy khinh bỉ đối phương, không còn ngọt ngào chảy nước như ban nãy: “Vì tôi vốn rất thông minh nên được học vượt cấp đó Trần tiểu thư à.”
Phỉ Phùng Lam nghe xong liền phì cười, quay sang Hắc Hồng: “Lão Tam, em nghe nói những người thông minh thì... Thì sao ý nhở?”
Hắc Hồng bắt trọn thời cơ liền tiếp lời: “Mấy người thông minh không bao giờ tự nhận mình thông minh.”
Viên Thiếp Ảnh biết bị chơi một xô nước lạnh vào mặt, hằng hộc bỏ đi. Trần Thụy Ly quay lại ra dấu like với Phỉ Phùng Lam rồi cũng bước xuống lầu.
Phỉ Phùng Lam quay sang vỗ vai Hắc Hồng một cái: “Lão Tam, đúng là huynh đệ tốt.”