Trán cô ướt đẫm mồ hôi, giọng run run: “Anh, tối qua anh làm gì tôi??”
Anh nhìn cô, cười đắc ý. Anh không mặc quần áo, tấm thân trần bị ánh nắng chiếu vào, những múi cơ càng lộ rõ hơn bao giờ hết.
“Tôi chỉ đi ngủ.”
“Anh đi ngủ thì ngủ, sao lại trèo lên giường ngủ cùng với tôi?” - cô tức giận quát tháo.
“Cô thật tức cười, đây chính là phòng riêng của thiếu gia, chẳng lẽ thiếu gia không được ngủ trên giường của mình à?”
Nghe nói vậy cô mới hoảng hồn, rồi từ từ nhớ lại những chi tiết hôm qua. Trong phòng không có lấy một thứ màu hồng hay đỏ, chỉ toàn là đen với trắng, kết cấu tinh xảo, rõ ràng là phòng riêng được thiết kế theo sở thích gia chủ, đã vậy trong bồn rửa tay còn có mấy loại mỹ phẩm của nam.
Nghĩ đến đây thì cô cũng chịu thua sự ngu ngốc của mình rồi, cô học rất giỏi, trí não cũng rất tốt. Vậy mà lại ngu ngốc đến mức người ta kêu đi ngủ là đi ngủ, không cần biết là ngủ luôn trên giường của ma vương.
Thấy mặt cô có vẻ không vui, anh cười một nụ cười đầy quyến rũ: “Đừng cau mày nữa, Hắc Lam.”
"Cái gì mà Hắc Lam? Ai là Hắc Lam?”
“Là cô gái đang ở trước mặt tôi. Từ bây giờ Phỉ Phùng Lam chỉ có mình tôi biết, còn người khác, thì sẽ gọi cô là Hắc Lam. Cô cũng là người thứ tư trong Tứ Hắc, và là người cuối cùng.”
Cô bắt đầu nghi hoặc, hôm qua là Tam Hắc, bây giờ là Tứ Hắc. Cái gì đây trời.
“Anh có thể gọi tôi là Lam Lam cũng được, đừng gọi bằng cái tên quái dị đó.”
“Nó không quái dị, nó rất hợp với cô.”
Anh kê mặt lại sát lỗ tai cô, thì thầm trầm ấm: “Hôm qua cô gọi tôi là cậu chủ mà, mới lên giường một đêm mà đã quên rồi à?”
Phỉ Phùng Lam: “...”
Anh cười ám muội, tiếp tục nói: “Nhớ cho kĩ, tên tôi là Vương Dịch Thiên. Trước mặt người ngoài cô gọi tôi là cậu chủ, nhưng lúc chỉ có hai ta, gọi... anh yêu cũng được, tôi đã để mắt tới cô.”
Thoạt nói xong anh hôn nhẹ lên mái tóc của cô rồi lặng lẽ rời đi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Cô cố gắng bình tĩnh lại, trên người cô không hề có dấu hiệu bị xâm hại, chỉ là trên mái tóc... trên mái tóc có vương vấn thứ gì đó làm lay động lòng người...
...----------------...
Khoảng mười phút sau, một cô hầu gái gõ cửa - “Cô Hắc Lam, tôi mang đồ vào cho cô thay.”
Cô chợt nhớ trên người mình không có mảnh vải che thân, liền cho hầu gái vào.
Cô ấy để lại trên bàn một bộ vest màu lam với một chiếc áo sơ mi trắng, tất cả đều còn nguyên nhãn, đều là đồ hiệu của hãng nổi tiếng. Có nằm mơ cô cũng chưa nghĩ mình được chạm vào chúng, đừng nói là mặc.
“Cô Hắc Lam, có cần tôi giúp cô...”
“Không cần, cô ra ngoài đi, tôi có thể tự mặc được.”
Người hầu gái liền lui ra.
Cô cầm bộ vest vào phòng tắm. Chuẩn bị gội đầu, nhưng có cảm giác không nỡ, cứ như có thứ gì đã lưu lại trên mái tóc dài uốn xoăn này vậy... Nói thì nói vậy chứ cô vẫn gội cho sạch sẽ, hôm nay là ngày đầu tiên chính thức nhận việc làm.
Cô bước ra khỏi nhà tắm, bộ vest lam như sinh ra là dành cho cô vậy, vừa vặn thoải mái, loại còn rất tôn dáng. Vốn dĩ số đo ba vòng của cô thuộc loại cân đối, vòng một và vòng ba không quá to, thuộc hạng vừa đủ xài nên mặc vest thật sự rất đẹp.
Đang say mê ngắm nghía bản thân thì bên ngoài có tiếng gõ cửa: “Cô Hắc Lam, cậu chủ gọi tất cả các vệ sĩ, người làm tập họp dưới đại sảnh.”
“Được, tôi xuống ngay.” - Cậu chủ cậu chủ, chính là cái tên Vương Dịch Thiên xấu xa không có liêm sỉ, dám leo lên giường ngủ chung với một cô gái yếu đuối như cô. May là anh ta chưa làm gì. Nhưng mà con người cũng có mặt tốt mặt xấu, tuy xấu xa nhưng tiền lương lại rất cao.
Nghĩ đến thì cô lại cười cười, vậy thì từ nay về sau không cần phải lo chuyện ăn ngủ nữa rồi. Đúng là trời thương người hiền, haha...