• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hồng Hạnh đang ngủ thì giật mình dậy vì nghe có tiếng động lạ, cô nhìn giáo dác xung quanh tìm mãng xà tinh nhưng không thấy nó đâu, có chút lo lắng, cô cất tiếng gọi khe khẽ

_Mãng xà đại ca…mãng xà đại ca…ngươi đang ở đâu….

Không có tiếng đáp lại, Hồng Hạnh càng bồn chồn hơn, cô đứng dậy mò mẫm xung quanh, chỗ này có chút quen thuộc, mềm mềm,ướt ướt, chả lẽ…

_ Ngươi lại nuốt ta vào bụng rồi sao…nhưng tại sao lại không nói trước một tiếng cho ta biết chứ…

Mãng xà tinh cũng chẳng buồn trả lời Hồng Hạnh,nó đang dùng cả thân xác to đùng của mình để trườn lên trên, nếu không mắc kẹt Hồng Hạnh,nó sẽ không phải khổ sở vác cả thân xác nặng nề này bò lê lết trên mấy tản đá, làm tróc hết cả vảy,đâu hết cả lưng, nó chỉ cần thu nhỏ người lại, len lõi theo mấy sợi dây leo trong hang động thì đã dễ dàng lên tới miệng hang rồi, đằng này có thêm cô nên nó buộc phải nuốt cô vô bụng sau đó tha cô lên, thật khổ sở

Hồng Hạnh thấy mãng xà không trả lời,cô nghĩ chắc nó có lí do của nó, cô nên im lặng xem xét,mắc công lại hồ đồ đả thương nó nữa thì nguy. Một lúc sau cô không còn cảm nhận thân thể mãng xà đang chuyển động nữa, mọi thứ thật im lìm, cô chỉ thấy phần bụng của nó cứ lồi ra lõm dô liên tục,giống như nó đang thở, mà còn là thở rất mạnh…

“Phụt “

Hồng Hạnh bị tống bay ra ngoài, cô ngọt lọt thỏm phía sau “chỗ mà ai cũng biết ” của con rắn. Rất nhanh chóng cô liền ngồi dậy,phủi phủi quần áo, chợt cô há hốc kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh vật xung quanh, chỗ cô đang đứng là một con đường, hai bên có nhà cửa,quán xá đầy đủ, người người đi qua đi lại trong khá sầm uất, nam thanh nữ tú,người già trẻ nhỏ đều có đủ, Hồng Hạnh quay sang định hỏi mãng xà thì không thâý nó đâu, chợt một vị cô nương trong cũng khá lịch sự đang cầm cây quạt phẩy phẩy chỉ tay xuống chân Hồng Hạnh la lên

_Có rắn …có rắn…người đâu… người đâu…bắt rắn …

Hồng Hạnh nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt của cô ta thì vội vàng cuối xuống, “nhặt ” con rắn nhét vào trong áo, sau đó cười ngượng nghịu nói với cô ta

_ Nhìn nhầm…nhìn nhầm thôi

Có mấy người đang đi đường,nghe cô nương kia la thì cũng tò mò dừng lại, Hồng Hạnh liền co giò ba chân bốn cẳng lảng đi mất. Cô đi một mạch đến con hẻm cuối đường,rồi quẹo vô nấp sau bờ tường,đứng thở một lúc,sau đó lôi con rắn trong áo ra,nó ngoe nguẩy nhìn cô

_ Đúng là hù người ta chết mà …sao ngươi không nói cho ta biết ban ngày ở đây giống như ở ngoài hiện thực, còn ngang nhiên bò ra giữa đường,nếu ta không nhanh chân,có lẽ ngươi đã bị bọn người kia đem đi lăng bột rồi

_ Ai biểu cô không hỏi,tôi tưởng con đoán được chứ,chẳng phải cô rất thông minh sao?

Biết mãng xà tinh đang trêu chọc mình vì mấy lần tự suy đoán lung tung,làm mọi chuyện rối ren, Hồng Hạnh đâm ra bực mình, sẵn đang cầm nó trên tay, cô thả năm ngón tay ra, con rắn mất điểm tựa rớt cái “uỵch” xuống đất, nó lăn lóc dưới đất một lúc thì nằm yên, không nhúc nhích cục kịch gì hết, Hồng Hạnh đành ngồi xổm xuống,lấy ngón tay đẩy đẩy nó mấy cái, nó cũng không có phản ứng, Hồng Hạnh liền để nó lên tay, đưa mắt thật gần để quan sát, con rắn vẫn nằm im như lúc đầu, cô liền nhấc cái đuôi nó lên, đầu nó lại chổng ngược xuống đất, cô kiên nhẫn vẩy vẩy nó thêm mấy cái nữa, nhưng nó vẫn bất động, Hồng Hạnh không nói không rằng mang nó ra chỗ một người đang đứng bán bánh nướng, cô nhìn anh ta với cặp mắt vô cùng trìu mến,sau đó buông giọng nhờ vả

_ Vị đại ca đây, tiểu muội đã mấy ngày không được ăn gì,bây giờ đói quá,sẵn vừa bắt được con rắn,đại ca có thể tốt bụng cho tiểu muội mượn bếp lửa này,nướng con rắn được hay không

Người bán bánh hết nhìn Hồng Hạnh rồi lại nhìn con rắn, ánh mắt anh ta nhìn cô có phần dị dị, chắc anh ta nghĩ cô có vấn đề ở đầu rồi, một cô gái bình thường ai lại đi bắt rắn nướng ăn bao giờ,mấy cô nương nhà lành kia vừa trong thấy rắn là đã bỏ chạy mất dép, còn không thì cũng đứng lại,chỉ chỉ vào con rắn,giọng điệu ỏng ẹo làm ra vẻ sợ hãi la lên,giống như vị cô nương lúc nãy, chứ đâu ai như cô, con gái con nứa mà hai tay bắt rắn,còn đòi nướng ăn nữa chứ,đúng là điên điên thật rồi…

_ Thôi…thôi không có mượn gì hết á…cô mau đi chỗ khác cho tui buông bán, người gì đâu trông mặt mũi cũng ưa nhìn ai ngờ lại bị điên…mau…mau đi chỗ khác đi…không là tui tạt nước cô bây giờ…đi…đi..

Hồng Hạnh vừa trưng cái mặt hết sức thân thiện thì đã bị người bán bánh đuổi đi không thương tiếc, cảm thấy hơi bị mất mặt,cô lầm lũi tránh sang một bên, con rắn lúc nãy đang nằm im trên tay cô,bây giờ nó ôm bụng khanh khách, nó cười quằn quại, cười nhiệt tình, cười đến độ Hồng Hạnh giận tím cả mặt,cô nghiến răng nhìn nó

_ Nếu mà ngươi còn cười nữa,ta sẽ đem ngươi đến quán ăn đằng trước tặng không cho người ta, món thịt rắn hầm xả ta nghĩ cũng khá nhiều người chuộng đó….

…..

Con rắn nghe Hồng Hạnh nói tới đó thì lặp tức im bặt, nó biết cô sẽ không nói đùa nên không dám thử sự kiên nhẫn của cô nữa, thấy nó cuối cùng cũng biết sợ,cô đi tìm một chỗ vắng vẻ thả nó xuống,sau đó ngồi xuống nhìn nó

_Sao ngươi nói với ta ở đây toàn là những oan hồn bị bọn người Mộng Ma bắt, còn những người ngoài kia là ai,sao khung cảnh ở đây lại trông giống như bên ngoài…

_ Cô không nhớ ta nói đây là mộng cảnh do Mộng Ma vương tạo ra à,tức là tất cả những điều cô thấy chỉ là giả, họ chỉ là một phần của mộng cảnh, được tạo ra để duy trì cho nó không bị sụp đổ, nếu nó sụp đổ thì Mộng Ma sẽ không có chỗ nương thân, nói cho chính xác thì đây là ” quê hương ” của Mộng Ma vương,hắn phải duy trì sự tồn tại của nơi này bằng cách tạo ra mộng cảnh, mà mộng cảnh nếu không có con người và loài vật thì chả khác nào một nơi “không tồn tại ”, cho nên hắn phải dùng pháp thuật của mình để dựng lên một thế giới riêng của hắn, thế giới này giống hệt như bên ngoài,chỉ là những người kia không phải là người,họ chỉ là oan hồn vất vưởng,được hắn nhặt về rồi cho chung sống trong mộng cảnh này thôi…

_ Nhưng ta lại thấy họ cư xử như một người sống,không có vẻ gì giống oan hồn

Mãng xà nhìn ánh mắt ngây thơ của Hồng Hạnh mà chậc lưỡi thương hại, nó tồn tại bao nhiêu năm trên cõi đời này chưa từng thấy ai dễ bị lừa như cô, chưa gì mà đã vội tin những điều chỉ vừa mới trông thấy, nó bò lại gần cô, dựng đứng cả người lên, gật gật cái đầu ra hiệu Hồng Hạnh cuối lại gần nó

_ Cô nhìn theo hướng tôi chỉ này…

Hồng Hạnh nheo mắt, mặt hơi nhăn lại, hai hàng chân mày như sắp dính vào nhau

_ “Chỉ ” ngươi chỉ kiểu gì…

Con rắn như mất kiên nhẫn,nó gào lên

_ Thì cô nhìn theo hướng tôi đang nhìn này

Hồng Hạnh ” à ” lên một tiếng, cô liền hơi nghiên đầu nhìn theo hướng con rắn đang nhìn

_ Cô nhìn những người đang đi ngoài kia, cô thấy có gì lạ không…?

Hồng Hạnh căng mắt tập trung hết cỡ nhìn ra đó, cô nhìn người đàn ông đi qua,sau đó lại nhìn bà lão kia đi lại, rồi cô nhìn cô nương đằng kia đang thướt tha, yểu điệu đi từng bước chậm rãi về phía họ

_ Cô ta đi như vậy chừng nào mới tới…

Con rắn nghe Hồng Hạnh nói xong,nó liền muốn lao đầu vào bức tường,đập một phát kết liễu cuộc đời xui xẻo của nó cho rồi, trên đời này nó chưa từng thấy cô gái nào thích làm chuyện không đâu như cô, cái nó muốn cô để ý là bóng của mấy người kia in dưới mặt đất, cô lại không dòm,đi để ý cô gái ỏng ẹo đằng kia, cũng may là cô cũng là phận nữ nhi,nếu không nó đã cho cô là tên háo sắc biến thái rồi…

_ Cô làm ơn tập trung một chút có được không, tôi đâu có kêu cô nhìn cô nương kia, cô làm ơn để ý mấy cái bóng dưới chân mấy người kia kìa..

_ Người là gì mà hung dữ quá vậy, nhìn bóng thôi mà phải không …ừ thì…ủa họ không có bóng…tất cả bọn họ đều không có bóng…

Lúc này con rắn mới thở phào nhẹ nhõm, nó nhìn cô giống như nó vừa bỏ được tản đá to trên vai xuống, vô cùng vô cùng dễ chịu

_ Thì họ vốn không phải là người, nên họ không có bóng là đều hiển nhiên thôi

_ Nhưng tại sao họ lại chấp nhận ở trong mộng cảnh này, chẳng phải như vậy họ sẽ không được đầu thai chuyển kiếp sao…?

_ Hỏi hay lắm…ít ra cô cũng không phải là ngốc lắm…

Hồng Hạnh quay sang trừng mắt nhìn con rắn, rõ ràng là nó đang chế giễu chứ không phải đang khen cô. Không thèm quan tâm đến phản ứng của Hồng Hạnh, nó lại lên giọng nói tiếp

_ Bởi vì họ vốn dĩ không có cơ hội đầu thai, họ đều là những oan hồ chết oan, không có ai thờ cúng, mà cô biết rồi đó, nếu không có bài vị, không được thắp hương thì sẽ trở thành oan hồn vất vưởng, muốn được đầu thai trừ khi có người giúp họ giải được oan tình,rồi lặp bài vị cúng bái, nếu không họ sẽ mãi là oan hồn lang thang khắp nơi rất tội nghiệp, cho nên họ thà đi theo Mộng Ma vô trong mộng cảnh sống cuộc sống như người thường,còn hơn là vất vơ vất vưởng ngoài kia….

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK