_ Làm hồn ma vất vưởng thật đáng thương… nhưng như vậy chả phải Mộng Ma vương là người tốt hay sao,ít ra ông ta cũng chịu cưu mang họ
Con mãng xà lại một lần nữa hết cách với Hồng Hạnh,vừa khen cô xong cô lại trở về làm cô gái ngây thơ ngốc nghếch ban đầu
_ Cô nghĩ ông ta tốt vậy sao, ông ta giữ họ lại để dành đến ngày ông ta thi pháp duy trì mộng cảnh,ông ta sẽ dùng họ lót đường, kết cục của họ cũng sẽ là hồn siêu phách lạc,mãi mãi,mãi mãi không được siêu sinh…
Hồng Hạnh sững sờ khi biết được kết cục cuối cùng của những người ngoài kia,tự dưng cô cảm thấy đồng cảm,xót xa cho một kiếp người, lúc làm người không rõ may rủi ra sao, nhưng khi chết lại không có ai thờ cúng, thắp hương cả bài vị cũng không có, đến khi làm hồn ma lại còn bị người ta lợi dụng, kết quả sau cùng vẫn là không thể siêu sinh, tự cảm thán cho số kiếp của họ, Hồng Hạnh bất giác lại thở dài….
Hồng Hạnh đang trầm ngâm nhìn về phía mấy người kia,chợt cô nghe thấy một giọng nói rất quen vang lên
_ Chị ơi…chị ơi…
Hồng Hạnh nghe tiếng kêu của một bé gái, hình như là đang kêu cô, nhưng khi nhìn xung quanh thì lại không thấy ai, cô ngỡ là mình bị ảo giác,nên lại im lặng quan sát
_ Chị ơi…chị ơi…em ở đây, ở ngay bên cạnh chỉ nè….
Lần này Hồng Hạnh chắc chắn là đã nghe được tiếng của ai đó, nhưng cô nhìn đi nhìn lại vẫn không thấy ai, cô liền khều khều con rắn
_Này mãng xà đại ca, ngươi có nghe thấy gì không?
_ Có…
Hồng Hạnh mừng như bắt được vàng
_ Có đúng không? Ta cũng nghe nhưng lại không thâý ai…
_Trên vai cô,bên trái
Hồng Hạnh nhìn qua bên vai trái của mình, là một con bướm, một con bướm ngũ sắc rất đẹp, nó đang nhẹ nhàng đáp trên vai cô, Hồng Hạnh liền đưa ra một ngón tay ngay trước con bướm, nó liền bay qua đậu lên tay cô,hai cánh vẫn vỗ vỗ,vỗ vỗ nhẹ nhàng,Hồng Hạnh hơi ngạc nhiên, cô đưa sát mặt lại gần con bướm, miệng thì thầm
_ Là em đang nói chuyện với chị sao?
_ Dạ…
Nghe con bướm trả lời mình,Hồng Hạnh càng ngạc nhiên hơn, nhưng trong đôi mắt lại có sự thích thú, cô nở nụ cười hỏi nhỏ
_ Em tên là gì? Sao lại biết chị…
_ Em là Vân Phong ….em tình cờ thấy chị lúc bãi cỏ cùng với vị ca ca kia..
Hồng Hạnh chợt nhớ đến đêm trước cô cùng cậu Hai ngắm đom đóm ở đó, chắc vị ca ca mà cô bé nói là cậu Hai rồi
_ Chị mau trốn đi…Hoa phu nhân đang đi tìm chị đó,bà ta biết chị bỏ trốn cùng với Thất Thất ca ca rồi…
Hồng Hạnh quay sang nhìn mãng xà tinh, nó vẫn dựng đứng cả người nó lên nhìn ra ngoài, trông không có vẻ là quan tâm tới lời Vân Phong vừa nói..
_ Sao em biết thế!!!
Hồng Hạnh quay lại hỏi Vân Phong
_ Sáng nay bà ta đi tìm Thất Thất ca ca không thấy, bà ta đoán được chị với Thất Thất ca ca cấu kết bỏ trốn, nên đang tìm chị khắp nơi đó, bà ta bây giờ đang ở dưới hình ngục..
_ Hình ngục????
Biết Hồng Hạnh sẽ không hiểu lời của Vân Phong nói Thất Thất liền lên tiếng giải thích,mắt vẫn nhìn chằm chằm ra đường
_ Là nơi giam giữ những oan hồn để chuẩn bị giao cho Mộng Ma vương, là nơi cô bị bắt hôm trước, còn nơi này là Mộng Cảnh, khác với Hình Ngục,nơi này có ánh sáng,Hình Ngục thì không, nơi này dưới sự cai quản của Ngưu Lão,Hoa phu nhân muốn vào còn phải đợi bẩm báo với Mộng Ma vương, nếu được cho phép, Mộng Ma vương sẽ nói lại với Ngưu Lão,ông ta mới mở cửa cho bà ta vào..
_ Ngưu Lão….???
” Hừm…lại phải giải thích cho cô!”
Thất Thất chép miệng
_ Cô nhìn thấy trong quán rượu đằng trước không? Cái người to lớn đang ngồi uống rượu một mình đó, hắn là Ngưu Lão, hắn là người thay mặt Mộng Ma vương cai quản nơi này,cũng giống như bên ngoài thực tế,nơi này cũng cần phải có người duy trì trật tự,giải quyết những mâu thuẫn giữa các oan hồn, cô đừng tưởng cuộc sống của các oan hồn là không phức tạp, thật ra họ cũng giống như con người vậy đó,sẽ có những mâu thuẫn,rắc rối xảy ra,cho nên Ngưu Lão ở đây chính là được dùng trong việc đó.
…..
Hồng Hạnh im lặng, cô đang tập trung nhìn Thất Thất, phải công nhận một điều là nó biết rất rõ tất cả mọi thứ trong Mộng Cảnh này, điều đó chứng tỏ thời gian nó ở đây là không hề ngắn
_Mãng xà đại ca, ngươi ở đây bao nhiêu lâu rồi…
Ý nghĩ buộc miệng thốt ra thành tiếng, Hồng Hạnh quay sang hỏi Thất Thất, nó trả lời ngay lặp tức mà không thèm nhìn tới cô
_ Ba trăm năm …
Hồng Hạnh há hốc mồm nhìn nó, vậy xem ra cô kêu nó là rắn tinh thì không hề sai chút nào, tận ba trăm năm ở trong Mộng Cảnh, vậy xem ra thời gian đó Thất Thất cũng sống không hề dễ dàng gì…
_ Mãng xà đại ca, thật ra ta cũng tò mò về ngươi lắm,tại sao ngươi lại ở đây, tại sao lại bị bắt nhốt dưới hang động kia, tại sao ngươi giỏi như vậy lại không trốn đi,tại sao….
_Này..này…cô lại bệnh cũ tái phát nữa à…
Giọng Thất Thất tỏ vẻ khó chịu,Hồng Hạnh liền tự lấy tay bịt miệng mình lại, giống như sợ sẽ không kiềm được tò mò lại liên tục làm phiền Thất Thất,nó mà nổi giận không biết sẽ có chuyện gì xảy ra nữa … Sau đó Hồng Hạnh lại ngồi sát bên nó,mắt cũng tập trung nhìn về phía Ngưu Lão
Ngưu Lão là một con trâu sống lâu năm, ông ta nhờ tu luyện mà trở thành người, trong một lần trời mưa to, ông ta nấp vào một cây đại thụ, không may bị sét đánh trúng, lúc đó Mộng Ma vương cũng tình cờ đi ngang qua, thấy trên người hắn tràng đầy oán khí,nên đã mang hắn về đây, phụ giúp ông ta cai quản Mộng Cảnh, Ngưu Lão tính khí nóng nảy, lại có thân hình to cao,vạm vỡ,hễ có chuyện gì giải quyết bằng lời nói không xong ông ta liền thượng căng tay hạ cẳng chân, nhiều oan hồn bị lão ta đánh tới không còn nhìn ra hình thù gì nữa, có lần lão ra tay mạnh đến mức oan hồn kia tan biến ngay trước mặt nhiều người, cho nên kể từ đó ai nghe thấy tên Ngưu Lão cũng phải tránh xa,cho dù đang giận dữ như thế nào chỉ cần thấy bóng dáng ông ta từ xa ở đây,bọn họ sẽ bỏ chạy toán loạn, không dám đứng lại tranh chấp nữa.
Ngưu Lão đang một mình uống rượu, trên tay lão cầm một cái bát to, cứ rót đầy sau đó một hơi là nốc cạn, ông ta uống liên tục không ngừng nghỉ, giống như thứ chứa trong bình của ông ta đang cầm là nước chứ không phải là rượu. Đột nhiên ông ta dừng lại, bàn tay cầm chén rượu vẫn còn đang lơ lửng trước mặt, ông ta đảo mắt đưa ánh nhìn về phía Hồng Hạnh và Thất Thất, Hồng Hạnh giật bắn người,vội vàng nép vô bức tường, cô thở gấp gáp giống như vừa bị bắt gặp làm gì đó mờ ám lắm, Thất Thất thì ngược lại nó vẫn điềm tĩnh nhìn Ngưu Lão, hai ánh mắt chạm nhau, Ngưu Lão thoáng nheo mày,hắn ta đặt chén rượu xuống sau đó đi về hướng Hồng Hạnh đang nấp, Thất Thất vẫn đứng im nhìn, không có vẻ gì là muốn chạy trốn. Hồng Hạnh lúng túng không biết phải làm sao, cô đang trông chờ Thất Thất đưa ra phương án giải quyết, Vân Phong thì rối rắm bay loạn xạ xung quanh cô, nó cũng hoảng sợ khi thấy Ngưu Lão đang đến gần..
Mặt lão bậm trợn, ánh mắt đằng đằng sát khí, bước chân ông ta nặng nề giống như đang đeo thêm đá, lão đi đến đâu là chỗ ấy cảm giác như rung rinh đến đấy, chẳng mấy chốc hắn đã đứng trước mặt Thất Thất, ông quan sát thêm một lúc thì cuối người xuống, nắm ngay phần đầu của nó,đưa lên ngang tầm mắt
_Thất Thất…cuối cùng cũng gặp được ngươi, ta đang đợi ngươi đến để tính xổ chuyện lần trước đây, lần này thì ngươi đừng hồng thoát khỏi bàn tay ta…hahaha
Ngưu Lão nói xong thì miệng cười hô hố, giọng cười của ông ta vang cả một góc trời, mấy oan hồn đang di chuyển bình thường bất ngờ nghe ông ta cười lên thì vội co chân chạy toán loạn, Hồng Hạnh mặt cũng không còn giọt máu, tay chân cô bắt đầu rung lẩy bẩy, cho là không phải trong trường hợp đang đào thoát, những người bình thường trông thấy Ngưu Lão cũng phải sợ chết khiếp,huống chi cô chỉ là một cô gái chân yếu tay mềm,còn trong hoàn cảnh phức tạp như bây giờ muốn cô bình tĩnh thì thà kêu cô ngất còn hơn.
” Tiêu rồi…tiêu rồi..lần này thì chết chắc..”
Hồng Hạnh lẩm bẩm trong miệng, chợt Ngưu Lão quay sang nhìn cô,ông ta thoáng có vẻ ngạc nhiên giống như bây giờ mới để ý thấy cô vậy,
_ Cô gái này là ai đây? Bạn của ngươi à Thất Thất…
….
Thất Thất không đáp lại câu hỏi của Ngưu Lão, nó thốt ra một câu tỉnh queo
_ Bọn ta mệt rồi…tìm chỗ cho bọn ta nghỉ đi
Hồng Hạnh trố mắt nhìn Thất Thất,sau đó nhanh chóng chuyển sang ánh mắt kinh ngạc nhìn Ngưu Lão, Ngưu Lão cười hè hè, nụ cười trông rất “đáng yêu ”,ông ta ra hiệu cho Hồng Hạnh đi theo hắn, rồi nhét Thất Thất vào trong áo,đi một mạch ra khỏi con đường, Hồng Hạnh đứng ngớ người một lúc,cho đến khi Vân Phong kêu cô,thì cô mới giật mình,vội chạy theo sau Ngưu Lão
Bọn họ đi đến một cánh rừng, xung quanh chỉ toàn tre là tre, tre mọc cao vút,như muốn chọc thủng bầu trời, Ngưu Lão đứng trước một bụi tre cao,to nhất chỗ đấy, không chần chừ,vén bụi tre ra làm hai rồi đi vào trong đó, Hồng Hạnh cũng nhanh chân đi tọt theo sau, họ đi qua một con đường được tạo giữa hai hàng tre, phía trước là một căn nhà được dựng từ tre, trông cũng khá rộng rãi, Ngưu Lão đi thẳng vào nhà, tiến đến một cái bàn cũng làm bằng tre,ông ta lấy Thất Thất từ trong áo ra,đặt xuống bàn, sau đó đi vào trong nhà, lúc sau mang ra một bông hoa nhìn rất lạ, Hồng Hạnh chưa từng thấy qua bao giờ, cô chỉ tay vào bông hoa thắc mắc
_ Đây là hoa gì vậy,mùi khó ngửi quá..
Ngưu Lão bật cười khoái chí trước câu hỏi của Hồng Hạnh, ông ta không trả lời cô,mà đưa bông hoa đến trước mặt Thất Thất, Thất Thất không do dự, nhoài người ra chỗ bông hoa,hít lấy hít để, Hồng Hạnh nheo mày nhìn nó, theo dõi xem nó đang làm gì, đột nhiên một giọng nói vang lên kêu Hồng Hạnh nhắm mắt lại, tuy có phần ngạc nhiên nhưng Hồng Hạnh vẫn ngoan ngoãn làm theo,cô dùng hai bàn tay bịt mắt lại, nhưng ở giữa mấy ngón tay vẫn còn khoảng cách,tạo ra khe hở để cô có thể nhìn thấy bên ngoài.
Từ chỗ của Thất Thất bỗng dưng có một làn khói trắng bốc lên mù mịt, nhìn từ bên chỗ Hồng Hạnh thì sẽ không thấy được gì, cho đến khi làn khói đó bắt đầu tan dần, trên bàn liền hiện ra một nam nhân,trên người không có một mãnh vải che thân, Hồng Hạnh hoảng hốt vội khiếp kín bàn tay lại, hai mắt cũng tự động nhắm nghiền, miệng mím chặt lại, không dám la lên một tiếng nào