Sau lần thi nàyHứa Phi và Kiều Kiều không còn ngồi cùng bàn với nhau nữa, cô giáo Lâm không giống người khác, chắc chắn cô sẽ không để hai học sinh giỏi ngồi cùng bàn với nhau. Mà bạn ngồi cùng bàn mới của Kiều Kiều là Chu Vân Vân, cả hai người đều rất ngạc nhiên và mừng rỡ. Cách làm của cô giáo Lâm chính là xếp nhưng người học giỏi với những người học trung trung, trung đẳng phối hợp với nhất đẳng.
Kiều Kiều đã tạo thành thói quen tan học Giang Phóng sẽ đứng ở cổng trường đợi nàng, nhưng hôm nay rất kỳ quái, nàng không nhìn thấy Giang Phóng đâu.
“Di? Kiều Kiều. Hộ hoa sứ giả của cậu hôm nay không tới hả?” Chu Vân Vân trêu chọc.
Kiều Kiều cũng thấy kỳ quái, nhìn xung quanh.
“Vân Vân, cậu đi trước đi, tớ đứng đây đợi, nhỡ anh ấy đến lại không thấy tớ”.
“Ừ, vậy cũng được”.
Kiều Kiều chờ mãi cũng không trông thấy Giang Phóng, nộ khí xung thiên. Nhưng khi suy nghĩ lại, thì có chút bất an lo lắng, sao Giang Phóng còn chưa tới? không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?
Kiều Kiều liền đi đến Phong Diệp.
“Chú à, cho cháu hỏi một chút, trường mình tan học rồi ạ?” Kiều Kiều hỏi chú bảo vệ
“Ừ, tan rồi” thấy Kiều Kiều mặc đồng phục học sinh trường Dân Giang nhưng chú bảo vệ vẫn rất hòa nhã.
Tan rồi?
Kiều Kiều cứ thế đeo cặp sách về nhà, nàng hơi lo lắng cho Giang Phóng.
“Kiều Kiều?” một nam sinh gọi nàng.
Di? Ai vậy? không biết.
Thấy nàng nghi hoặc, nam sinh giải thích: “anh là bạn Giang Phóng, nó chưa nói với em phải không? anh tên là Vương Chu Châu, mọi người đều gọi anh là nhị Hắc. Hôm nay Giang Phóng đang học thì được chú Giang đón về rồi”.
Di? Chú Giang tới đón hắn sao? Có chuyện gì thế nhỉ?
“Cảm ơn anh, vậy em đi trước”
“Ừ”
Kiều Kiều nghe nói Giang Hải Dương tới đón Giang Phóng nên yên tâm đi về nhà.
“Tỷ tỷ”. bánh bao nhỏ Kiều Mộc trông thấy Kiều Kiều vào cửa, vội vàng lao tới. Mặc dù Kiều Mộc mới ba tuổi, nhưng thật ra con bé chỉ vừa tròn hai tuổi thôi, Kiều mẹ không tán thành chuyện đem con nhỏ đến nhà trẻ cho nên quyết định sang năm mới đưa đi, theo lời của bà chính là, Kiều Kiều năm tuổi mới đi nhà trẻ, muộn như vậy cũng không thấy kết quả học tập của con bé thấp?
“Tiểu Mộc, tay em bẩn như vậy mà chạy tới đây ôm chị hả, ô ô ~ “
Đồng phục học sinh của nàng đó!
“Tỷ tỷ”. Từ trong túi quần của mình Tiểu Mộc móc ra một khối đường đưa cho Kiều Kiều. A dua cười. Mặc dù nha đầu này tuổi còn nhỏ, nhưng lại rất thông minh. Cả ngày quanh quẩn cạnh Kiều Kiều và Giang Phóng Giang Viễn. Cũng không chọc được bọn họ tức giận. Rất biết xem xét thời thế.
“Hôm nay Giang Phóng và Giang Viễn có đến đây không?” Kiều Kiều thả đường một vào trong túi quần Kiều Mộc, từ khi thay răng, nàng liền khống chế bản thân không ăn đường.
“không có”. thật ra bánh bao nhổ tiểu Mộc rất đau lòng nhưng thấy tỷ tỷ không cần đường của con bé cho nên con bé cười mắt tạo thành hình trăng lưỡi liềm.
“Hôm nay Giang Phóng không tới đón con sao?” Kiều mẹ hỏi.
“không có, con thấy bạn học của anh ấy nói, chú Giang tới đón anh ấy về. Mẹ, con không yên tâm, hay con sang đó một chút xem đã xảy ra chuyện gì”
“đi đi”.
Kiều Kiều đặt túi sách xuống liền chạy sang Giang gia. Chìa khóa Giang gia nàng cũng có đấy.
Kiều Kiều gõ cửa.
“Bá”. Cửa được mở ra.
Hai con mắt Giang Viễn hồng hồng, “Kiều Kiều, tới rồi à”.
Tại sao Giang Viễn lại khóc?
“Ừ, hôm nay Giang Phóng không tới đón cho nên muốn tới xem một chút”.
Giang Hải Dương xuất hiện ở sau lưng Giang Viễn, “Kiều Kiều à, mau vào đi”.
Ách. Kiều Kiều nhu thuận vào nhà.
Di? Kia là ai thế?
Giang Phóng đứng ở một bên, con mắt cũng phiếm hồng, ngồi trên sofa, là một đại mỹ nữ. Kiều Kiều chưa từng gặp qua.
“Chào cô”. Suy nghĩ một lúc, Kiều Kiều vẫn chào hỏi.
Đại mỹ nữ lãnh đạm khiêu mi nhìn thoáng qua Kiều Kiều, ừ một tiếng. Sau nhìn về phía Giang Hải Dương.
“Đây là Kiều Kiều, khi còn bé Giang Phóng Giang Viễn ở nhà của con bé. Tiểu phóng, con mang tiểu Viễn và Kiều Kiều đi chơi đi, cha với mẹ con nói chuyện một chút”.
Gì? Mẹ? Đại mỹ nữ này là mẹ Giang Phóng và Giang Viễn?
Mặt Giang Phóng Giang Viễn giống hệt Giang Hải Dương, còn vị mỹ nữ kia mặc dù không còn trẻ tuổi. Nhưng mà Kiều Kiều không nghĩ tới, bà ấy lại có con lớn như Giang Phóng Giang Viễn. Bà ấy, đúng là trẻ hơn so với mẹ nàng?
Thấy Kiều Kiều mở to mắt, Giang Hải Dương lại cười.
“Kiều Kiều muốn ở chỗ này?” ông trêu chọc.
“không có, không có”. Kiều Kiều đỏ mặt. Nàng không có, lôi kéo Giang Phóng, “Giang Phóng ca ca, đi thôi”. Ở trước mặt người ngoài, Kiều Kiều vẫn ngoan ngoãn gọi Giang Phóng ca ca, bộ dạng tiểu hài tử ngoan ngoãn.
Nhìn thoáng qua mẹ của mình, Giang Phóng mở miệng: “Con mặc kệ cha thảo luôn cái gì, cũng không quan tâm đến suy nghĩ của tiểu Viễn, tóm lại, con không có mẹ”. nói xong liền lôi Kiều Kiều và Giang Viễn ra ngoài.
Đại mỹ nữ nghe được lời nói của Giang Phóng, vẻ tỉnh táo xuất hiện vết nứt, giật giật khóe miệng, muốn nói cái gì, cuối cùng lại thôi.
Giang Viễn nhìn sắc mặt ca ca, cũng mở miệng: “Con giống ca ca”.
Ba đứa bé cứ như vậy mà đi ra ngoài.
“Tố Cẩm, bọn nhỏ thế nào thì cũng là con em, em cũng đừng vội suy nghĩ gì cả” Giang Hải Dương thấy ba đứa nhỏ ra ngoài, an ủi Tần Tố Cẩm.
Cho dù có kiên cường, cho dù có lạnh lùngthì bà vẫn là một người phụ nữ, con trai không thừa nhận mình, Tần Tố Cẩm cảm thấy rất thất bại.
“Hải Dương, anh nói, anh nói, năm đó, có phải em làm sai rồi hay không?” bà cắn răng, mới không có làm cho nước mắt rớt xuống.
“không có chuyện gì là tuyệt đối, ai cũng không thể biết trước được mọi chuyện, em đừng suy nghĩ quá nhiều. hiện tại chúng ta có thể nói chuyện rồi, lần này em trở về, đến tột cùng muốn thế nào?”
“Hải Dương, nếu như em nói, em nói em muốn phục hôn, muốn một lần nữa ở bên anh, muốn trở về cái nhà này, anh có nguyện ý không?” mặt Tần Tố Cẩm không chút thay đổi. nói ra lại làm cho Giang Hải Dương chấn động.
Giang Hải Dương cứng ngắc trong giây lát: “Em biết, những năm này, anh cũng không giữ mình trong sạch”.
Tần Tố Cẩm cắn môi, hồi lâu: “Em muốn anh sau này chỉ trung thủy với mình em. Năm đó, là em sai rồi”.
Năm đó, là bà sai rồi, là bà nhu nhược, là bà tùy hứng, cục diện hôm nay, tất cả đều là do bà tạo ra, nhiều năm như vậy, bà sớm hối hận. Nhưng không có dũng khí.
Nhìn Tần Tố Cẩm luôn luôn quật cường lại có bộ dạng này, Giang Hải Dương nhịn không được đem bà ôm vào trong ngực: “anh bảo đảm, về sau anh chỉ có một mình em”.
“Hải Dương – -” nghe được đáp án của Giang Hải Dương, Tần Tố Cẩm nghẹn ngào.
“Mặc kệ trước kia như thế nào. Chúng ta về sau sống thật tốt là được”.