Cuối tuần này Kiều Kiều không ở cùng Giang Phóng, cô cùng Hoa Ấu Lâm hẹn cùng nhau đi dạo phố. Nghe nói là Chu Yên Vân sắp sinh nhật, Hoa Ấu Lâm muốn mua tặng hắn quà, thế nhưng chẳng biết được nên mua cái gì, chỉ có thể kéo Kiều Kiều cùng nhau đi dạo, cô ấy lý luận là, người này mười mấy năm đều phải mua quà tặng rồi, khẳng định rất có kinh nghiệm.
"Hoa Hoa à, bạn buông tha cái chuyên mục phỏng vấn danh nhân kia rồi à?" Gần đây Hoa Ấu Lâm buông tay cái chuyên mục do chính mình thai ngén. Tiếp tục làm phóng viên nhỏ chạy đi lùng tin tức.
"Đúng vậy." Hoa Ấu Lâm xem ra cũng không quá mất hứng, "Mình nghĩ rồi, nếu như mình cứ làm tiếp, vậy những người khác chưa chắc đã chịu nhận phỏng vấn, cũngkhông phải chuyện lớn, cũng phải nghĩ cho báo trường nữa, nếu như ta một mực, như vậy người khác đều không tiếp thụ sưu tầm, cũng không phải."
Nhắc tới cũng kỳ, Hoa Ấu Lâm bởi vì Lâm Viện Viện làm một bài phỏng vấn danh nhân khiến cho các sinh viên đều hoan nghênh. Thế nhưng hình như cái bài phỏng vấn đó bị bùa chú gì đó, phỏng vấn xong không bao lâu, Lô Nam Phong luôn luôn ôn nhu săn sóc lại bắt cá hai tay, hai người chia tay, Lâm Viện Viện xuất ngoại. Ngay sau đó, Hoa Ấu Lâm lại phỏng vấn tài nữ khoa Quản trị rất nổi tiếng Lô Ân Vũ, đúng ngày báo trường phát hành, Lô tài nữ nọ bị vạch trần chuyện được đại gia bao dưỡng, bạn trai của cô ta cũng nhanh tay cắt đứt. Kỳ tiếp theo, là nữ cán sự duy nhất trong hội học sinh Gia Cát Thanh Thanh. Kết quả, không bao lâu, Gia Cát Thanh Thanh cũng pháthiện ra bạn trai của mình chân đạp hai thuyền. Đến lúc này, chuyên mục phỏng vấn này không ai dám tham gia nữa, chẳng hiểu đen đủi thế nào đâu! Chỉ cần lên đó là chuyện tình cảm đi tong! Nữ sinh không dám tham gia, Hoa Ấu Lâm cũng không bị mất nhuệ khí, muốn mời anh bạn tốt là Lâm Hiểu Nam, thế nhưng Lâm Hiểu Nam lại bận rộn, mặc dù mình không có thời gian, thế nhưng lại đẩy cho Chu Yên Vân, ha ha, kết quả là, kết quả là toàn thế giới đều sau kỳ nghỉ trở lại hai người bọn họ đã thành cặp đôi với nhau rồi. Trời ạ, điều này thật kinh hoảng! Thế là, nam sinh cũng sợ.
Chuyên mục phỏng vấn danh nhân của Hoa Ấu Lâm rơi vào một vòng lẩn quẩn, người người chỉ sợ thua thiệt với nó, mà Hoa Ấu Lâm bị đẩy lên làm danh hiệu ma nữ, chậc chậc, chuyện này náo động lớn lắm. Nhìn chủ biên càng trở nên khó xử, Hoa Ấu Lâm cũng không phải là kẻ không thức thời, nên thẳng thắn hi sinh chuyên mục này, chỉ hi vọng người khác không bị làm sao.
"Hoa Hoa, kỳ thực cho tới bây giờ mình vẫn khó hiểu, vì sao bạn lại thích làm ký giả thế? Lại chỉ thích mấy loại tin tức bát quái i." Kiều Kiều vẫn luôn không hiểu rõ điều này, cô mỗi khi nhìn Hoa Ấu Lâm, luôn cảm thấy cô ấy có một lòng nhiệt tình mãnh liệt đối với việc làm phóng viên và báo trường.
"Hắc hắc. Bạn vẫn không biết à? Cả nhà mình đều làm công việc liên quan đến tin tức, vậy nên điều đó là đương nhiên, nói dễ nghe là vậy thực tế chỉ là làm ký giả cho báonhỏ. Vốn dĩ là mình cũng định thi vào báo chí, thế nhưng ông nội của mình lại khôngmuốn. Ông nói bố mẹ mình làm cái việc này chẳng hay ho gì, bắt buộc mình thi vào ngành tài chính, vốn dĩ mình nghĩ mình không thi đỗ cơ, thế thì có thể học lại mộtnăm, sau đó tiếp tục thi vào khoa văn ở Vân Châu, kết quả là, ai ngờ thi thố thế nào lại đỗ, bạn nói xem, đúng là không có biện pháp nào, mình không thể không tới đây học. Nhưng may mắn là vẫn có thể làm báo trường."
"Bạn thật mạnh mẽ!"
"Ha ha." Hoa Ấu Lâm nhìn Kiều Kiều, "Vậy còn bạn thì sao? Có cái gì cần tính toán nữa? Bạn cùng Giang Phóng rất tốt, không phải sao? Tốt nghiệp bạn chẳng cần phải đilàm nữa nhỉ? An tâm làm phu nhân phải không?"
Kiều Kiều nhìn Hoa Ấu Lâm trêu chọc mình, cười đẩy đẩy cô một chút: "Kỳ thực giai đoạn trước mình cũng mơ hồ lắm. Chẳng biết mình muốn cái gì, về sau khi gặp côViên, mình cảm thấy đoạn thời gian này mình rất may mắn, có thể gặp được một giáo sư tốt, bọn họ thực sự đều là những giảng viên tâm huyết. Mình nói với cô về sự do dự của mình. Mình rất cảm kích cô, đánh thức sự ham muốn của mình, kỳ thực cái mà mình muốn, là gì, là một cuộc sống đơn giản hạnh phúc. Như vậy mình sẽ đặt Giang Phóng làm ưu tiên hàng đầu. Sau nữa, mình lại thích sự an nhàn đơn giản. Mình nghĩ, khi tốt nghiệp xong, thì thi nghiên cứu sinh, học nghiên cứu sinh rồi tốt nghiệp, sau đó làm một giáo sư danh tiếng cũng được."
"Làm giảng viên sao? Kiều Kiều, bạn định vậy sao?" Hoa Ấu Lâm hiếu kỳ. Hoa Ấu Lâm có điểm tốt ở đó, mặc dù cực kỳ nhiều chuyện, thích tìm hiểu. Thế nhưng đối những chuyện của bạn bè thân thiết, không bao giờ truyền tin bậy bạ.
"Đúng vậy. Mịnh định đi thi, rồi học nghiên cứu sinh để ở lại trường làm giảng viên. Thế cũng tốt mà. Thoải mái, hàng năm lại có hai tháng nghỉ hè, hắc hắc."
"Cũng đúng. Hiệu trưởng là bà ngoại của Giang Phóng! Mà mẹ chồng của bạn lại là giảng viên của trường. Làm giảng viên ở trường là chuyện quá đương nhiên." Hoa Ấu Lâm cũng thấy hợp lý.
"Ô ô, ý của bạn là mình không có tài, không thể dùng chính sức của mình để ở lại sao? Ô ô, bạn làm tâm linh yếu đuối của mình bị tổn thương..." Kiều Kiều gây sự.
"Xí. Đừng có giả bộ được không? Mình không phải Giang đại gia nhà bạn đâu. Hơn nữa, hiện tại có tài cũng chẳng dùng được, có quan hệ mới là tốt nhất." Hoa Ấu Lâmkhông chịu nổi bộ dáng của Kiều Kiều nên đùa lại.
"U! Hoa Hoa, bạn thật là đáng yêu, chẳng trách tiên sinh Chu Yên Vân lại coi trọng như bảo bối?"
Hoa Ấu Lâm dù sao vừa mới biết đến tình yêu không bao lâu, hơn nữa còn là cùng oan gia ngõ hẹp thành đôi, Kiều Kiều vừa nói như thế, mặt cô đã xoạch cái liền đỏ.
"Được rồi được rồi, em chịu thua chị, nhanh đi thôi, bạn nói xem mình mua cái gì tặnganh ấy mới được? Phải tham mưu thật hay cho mình, đừng có đưa mình tới chỗ đắt tiền nha, mị là dân nhà nghèo không chịu được đâu!"
"Được rồi được rồi, đi thôi!"
Kiều Kiều góp ý cho Hoa Ấu Lâm mấy ý kiến, có thể mua thắt lưng này, ví tiền này, di động này, cũng có thể, mua một chiếc nhẫn gì đó.
Hoa Ấu Lâm nhìn Kiều Kiều đưa ra mấy ý kiến chẳng có tính sáng tạo nào, liên tục bĩu môi.
"Kiều Kiều này, bạn không có ý tưởng nào mới mẻ hả, mình còn tưởng bạn rành chuyện này lắm?"
Kiều Kiều cũng rất bất đắc dĩ, thực sự thì tặng cái gì, cũng có khác nhau lắm đâu nhỉ?
"Thực ra, mình đều chỉ tặng mấy thứ đó, chẳng có gì khác. Hơn nữa, hi hi, mặc kệ mình tặng cái gì, Giang Phóng đều thích cả?"
Hoa Ấu Lâm gõ đầu của cô: "Bạn nhìn bạn xem! Cái gì mà đều thích cả, mình khôngtin đâu, hắn sao có thể cái gì cũng thích chứ? Mà điều này đại biểu cho tấm lòng của bạn, bạn không dụng tâm tý nào."
Kiều Kiều nhìn Hoa Ấu Lâm liếc mắt một cái, cười trộm một chút: "Vốn là như vậy mà, dù sao anh ấy biết, buổi tối, mình sẽ hiến dâng thân thể rồi, chắc là anh ấy hứng thú với thứ này nhất." Nửa câu sau giọng nói rất nhỏ.
Bất quá lại khiến cho sắc mặt Hoa Ấu Lâm đỏ thấu, "Bạn, bạn, bạn, xấu xa, a a a!"
"Hi hi."
"Hơn nữa, không phải bạn sớm đã là của anh ấy rồi sao? Còn cần hiến dâng gì nữa? Bạn thật là hết chỗ nào. Ô kìa, vì sao Giang Phóng nhà bạn lại dễ bảo vậy chứ, thế nào cũng được? Chu tiên sinh nhà mình á, thật là khó chiều? Ngày nào cũng khiến mình bực hết."
"Mình nói này Hoa Hoa, bạn nên chú ý hình tượng trước công chúng của mình đi ."
"Hừ. Ghen tỵ hả. Tính toán một chút xem, để cho mình đây đã bị nhiều người hâm mộ ghen ghét lại càng bị hâm mộ ghen ghét thêm đi, ai, bạn dẫn mình tới cửa hàng bạn vẫn mua đồ cho Giang Phóng đi?"
"Làm gì, không phải bạn không muốn đi sao?"
"Mình đây nghĩ thông suốt rồi đó soa? không mua nhưng mình có thể nhìn ngắm, bình thường chính mình cũng chẳng có dũng khi đi vào mấy cửa hàng đắt tiền đó đâu. Vừa lúc có bạn, đi một chút cho biết." tính tình Hoa Ấu Lâm hấp tâp, vừa nói đã đem Kiều Kiều kéo sềnh sệch đến nơi mua sắm. Các cô bây giờ đang ở trên một con phố phồn hoa bậc nhất Tân Dương, trên con đường này có tới năm sáu cái siêu thị cao cấp, thu hút nhất tất nhiên là trung tâm thương mại Mỹ Thần nơi các cô đi vào. không ít nhãn hiệu hàng hiệu quốc tế đã có mặt ở đó.
"Này, chúng ta đi vào chỗ nào giờ?" Vừa vào cửa, Hoa Ấu Lâm bị hoang mang, cô làmột sinh viên nghèo, chưa bao giờ vào đây, mẹ ơi, các món ăn điểm tâm có giá khiến cho người chết rồi, chưa giám nói đến giá quần áo.
"uh, vậy chúng ta đi lên tầng hai?" tầng một không có trang phục.
"Lên." Hoa Ấu Lâm vẫn có chút xấu hổ, kéo Kiều Kiều về phía thang cuốn.
"Mình đang đi mà, sao mà như đi ăn cướp thế." Kiều Kiều trêu ghẹo.
"KAO, mua không nổi tất nhiên là muốn cướp rồi."
Kiều Kiều đầu tiên là mang Hoa Ấu Lâm đến cửa hàng Armani ở gần nhất.
"Kiều tiểu thư, xin chào." Nhân viên phục vụ trang điểm xinh đẹp tiến lên cười chào hỏi.
"xin chào."
"Kiều tiểu thư, đúng lúc cô tới, tôi đang định gọi điện thoại cho tiểu thư đó! Hôm qua bên cửa hàng chúng tôi vừa mới nhập về một loạt sản phẩm cho nam, đều là mẫu mới của quý, tiểu thư xem một chút."
"Được." Giang Phóng cái người này, kỳ thực thế nào cũng chịu, hắn còn ước khôngmặc gì mới tốt ý, tuy không phải đứa nhỏ xuất thân nghèo khổ, thế nhưng, dù sao cũng là lớn lên ở nông thôn, bên người lại không có ai chỉ bảo, cái gì cũng lộn xộn, nếu như không có Kiều Kiều chăm sóc cho hắn, hắn có thể biến nhà thành ổ lợn. hiện tại Giang Phóng ở công ty nhiều hơn, bình thường đều mặc chính trang, bình thường hắncũng không quan tâm nhãn hiệu, cảm thấy mặc cái gì tốt, không cần đổi.
hiện tại hắn bình thường dùng của Armani, D&G, Burberry, chỉ vài nhãn hiệu.
Chọn được hai bộ vest cho Giang Phóng, lại chọn cho Giang Viễn một bộ, Kiều Kiều đưa thẻ cho nhân viên quẹt chuyển khoản. Hoa Ấu Lâm đứng ở bên cạnh nhìn mà líu lưỡi. cô vừa nhìn cái giá xong, hù chết người mà!
Hai người ra cửa, Hoa Ấu Lâm cảm khái: "Kiều Kiều, giờ mình mới phát hiện, bạn là phú bà! Bạn nói xem, bạn là giai cấp tư sản lại ẩn nấp trong đội ngũ vô sản của chúng mình làm cái khỉ gì?"
"Thôi đi." Kiều Kiều cười."Mình làm gì có tiền, đều là của Giang Phóng, tiền của anh,thì mới mua cho anh. không phải là chuyện phải làm sao?"
Kiều Kiều lại mang Hoa Ấu Lâm đi đến hiệu D&G, không chỉ mua cho Giang Phóng ít đồ, còn giấu Hoa Ấu Lâm mua cho mình một cái áo khoác.
"Ô kìa, Kiều Kiều này, bạn đến hỗ trợ mình mua đồ, mình chẳng mua được gì, mà toàn bạn mua là sao, rốt cuộc là ai hỗ trợ ai?"
"Ha ha, mình sai rồi. Nào, nói đi, mình đi đâu nào?" Kiều Kiều vừa mua gì đó cũngkhông cầm theo, cô đã gọi điện thoại cho Giang Viễn, tý nữa Giang Viễn sẽ tới lấy.
"Ai, mình thấy, chúng ta không cùng đẳng cấp chi tiêu rồi, không được, mình khôngmua nữa, mai mình rủ Nhan Nhan đi với mình, mới có thể bù đắp được tâm linh tổn thương của mình." Hoa Ấu Lâm tuyên cáo.
"Sao bạn lại vậy chứ?" Kiều Kiều cũng cười.