“Vâng, mẹ em nói em học không giỏi, muốn cho em ra ngoài kiếm tiền sớm một chút”.thật ra mẹ cô cũng dặn dò qua, muốn cô ở trước mặt Kiều Kiều nói qua, để cho bác tìmmột công việc tốt cho cô, dù sao bây giờ bác cũng khá giả. Hơn nữa bọn họ đều nghenói, Kiều Kiều và con trai Giang Hải Dương yêu nhau. Giang Hải Dương là ai, đoán chừng cả tỉnh Dân Giang không có là không biết.
“Tiểu Dĩnh, không đọc sách cũng không quan trọng, nhưng em có nghĩ tới không, bây giờ em không có sở trường đặc biệt gì, tuổi lại nhỏ, nếu ra ngoài làm thì em sẽ làm cái gì?”
“Kiều Kiều tỷ, chuyện này, chuyện này”. Kiều Dĩnh cắn môi, thật ra cô cũng khôngthân thiết với Kiều Kiều, lúc nhỏ Kiều Kiều bận rộn kiếm tiền, về sau bên cạnh lại có haianh em Giang gia, tự nhiên Kiều Dĩnh không có cơ hội thân cận với Kiều Kiều. cô có chút không biết mở miệng thế nào
“Sao vậy?” nhìn Kiều Dĩnh muốn nói lại thôi, Kiều Kiều hỏi.
Lấy hết dũng khí, Kiều Dĩnh mở miệng: “Kiều Kiều tỷ, chuyện này, chị có thể nói với bác tìm cho em một công việc tốt không?”
A?
Kiều Kiều suy nghĩ một chút, cô hiểu rõ Kiều Dĩnh, đơn thuần, thành thật, kiếp trước con bé tới nhà xưởng làm, cuộc sống trôi qua cũng không tốt lắm. Nhìn bộ dạng khó xử của con bé, Kiều Kiều cũng biết, nhất định là thím bảo con bé nói như vậy.
“Kiều Dĩnh, em thật sự không muốn học tiếp sao?”
“Vâng. Em học không giỏi, cũng không muốn học. Có thể ra ngoài làm kiếm tiền sớmmột chút cũng rất tốt”.
“Vậy cũng được, chị sẽ nói với cha chị. nhưng tốt nhất em nên bảo chú đến nói chuyện trực tiếp, dù sao chúng ta cũng chỉ là hàng con cháu, cha chị cũng không nhất định sẽnghe chị” Mặc dù Kiều ba có nghe ý kiếm của Kiều Kiều, nhưng Kiều Kiều thấy để cho chú tới nói chuyện sẽ tốt hơn. Mình cũng chỉ là một đứa nhỏ mà thôi! Sở dĩ Kiều ba nghe ý kiến của Kiều Kiều, hoàn toàn bởi vì thái độ của Giang Hải Dương với cô, hơn nữa vườn hoa Phượng Hoàng Sơn thành công, Kiều ba cũng biết, Kiều Kiều đã đưa ra rất nhiều ý kiến đống góp.
“Vâng” Kiều Dĩnh thở phào nhẹ nhõm.
“Kiều Kiều tỷ, chị có người yêu, bác không nói gì chị à?” Kiều Dĩnh hiếu kỳ.
“À không. Bọn chị từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cha mẹ hiểu rõ bọn chị, hơn nữa bọn chị đều có chừng mực”
“Thực hâm mộ chị” Kiều Dĩnh cảm khái.
Kiều Kiều cười.
Kiều Vũ Đông nhỏ hơn Kiều Mộc một tuổi, nhỏ nhất trong nhà. Cơ hội thấy Kiều Kiều rất ít, chỉ có lễ mừng năm mới gia đình Kiều Kiều về mới có thể trông thấy cô, lại càng lạnh nhạt.
“Kiều Kiều tỷ, chị em cũng đang yêu” Nhìn khuôn mặt bầu bĩnh của Vũ Đông, Kiều Kiều nở nụ cười.
Nhà chú cô, Tiểu Dĩnh và tiểu Đông đều là đứa nhỏ không đa tâm.
“Chờ qua vài năm nữa chị em lớn sẽ tìm anh rể cho em, đừng có gấp, ha ha” mấy đứanhỏ ở trên giường cười đùa. Kiều ba Kiều mẹ và chú thím thì đang ở phòng bếp giúp đỡ ông bà nội, đi ra đi vào cũng không biết làm gì.
“Kiều Kiều tỷ, chị có đã có điện thoại di động rồi, bác thật thương chị” Kiều Dĩnh được Kiều Kiều cho phép, cầm lấy di động của Kiều Kiều nhìn trái nhìn phải, giống như rất sợ làm hỏng
Kiều Mộc ở bên kia lại chơi vui vẻ, “Xì” liền cười ra tiếng.
“Ai u, Kiều Dĩnh, em tưởng cái đó là cha chị mua cho chị ấy sao!”
“Dạ?” Kiều Dĩnh khó hiểu.
“Là Giang Phóng ca ca cho mua cho chị ấy đấy. Giang Phóng ca ca nói, chờ chị thi đậu sơ trung, cũng tặng chị một cái. Ai u, khi vào chị mới có thể lên sơ trung đây!” Kiều Mộc lại làm bộ dạng run rẩy.
(theo cách gọi ở Việt Nam thì Kiều Dĩnh phải gọi Kiều Mộc là chị)
“Bụp!” Kiều Kiều hung hăng đánh vào mông con bé một cái. Đứa nhỏ chết bầm này.
“Ô ô, tỷ tỷ đánh người, Kiều Dĩnh, em nhìn chị ấy đi! Chị ấy xấu quá!” Kiều Mộc gào khóc làm cho Kiều mẹ ở ngoài phòng bếp không chịu nổi, vào cửa: “Kiều Mộc, con đàng hoàng một chút cho mẹ, con mà trêu chọc chị con, chờ Giang Phóng trở lại sẽ hỏi tội con”
“Ô ô, tỷ tỷ đánh người, mẹ mắng chửi người, mình thật đáng thương, mình thật thảm! Mình thiếu hụt thình thương gia đình?” Tiếp tục gào khóc, hắc hắc, dù sao đây cũng là nhà bà nội, hơn nữa còn gần sang năm mới, mẹ sẽ không đánh mình nha.
Kiều Kiều quyết đoán lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị cáo trạng với Giang Phóng, đừng nhìn bộ dạng này của Kiều Mộc thật ra con bé vẫn hơi sợ Giang Phóng, đoán chừng người không sợ Giang Phóng, cũng chỉ có Kiều Kiều đi. Hơn nữa, Giang Phóng tức giận, mặc dù không làm giif con bé nhưng sẽ không cho con bé tiền tiêu vặt, đó là muốn mạng nhỏ của con bé! Đó là nguồn gốc tám phần tiền riêng của con bé đấy, ô ô ~
“Tỷ ~ tỷ ~ tỷ, em sai rồi còn không được sao? Ô, chị đừng mách, chị là chị tốt nhất của em!” Kiều Mộc dán lên người Kiều Kiều a dua nói.
Kiều mẹ trợn mắt nhìn, rồi xoay người rời đi.
“Kiều Kiều tỷ, buổi chiều chị định làm gì?”
“A, buổi chiều chị muốn sang nhà Dương Tuyết, và Tiểu Mẫn” Hai người này đều là của chị em của cô, cô rất nhớ hai người họ. sau khi cô chuyển đến Dân Giang, mấy người rất ít khi gặp nhau.
“Vậy tiểu Mộc có đi theo không?” Kiều Dĩnh hỏi.
“Chị không đi đâu, bên ngoài lạnh như vậy, ba người chúng ta đánh bài tú-lơ-khơ đi” Kiều Mộc đề nghị.
“Ừ, tốt!”
Kiều Kiều đồng tình nhìn về phía Kiều Dĩnh và Kiều Vũ Đông, cùng Kiều Mộc đánh bài tú-lơ-khơ, khóc đi khóc đi. Con bé này rất chày bửa.
Buổi trưa mọi người cùng nhau ăn cơm, rất là hài hòa, Kiều Kiều cảm khái, thì ra có đôi khi, có vài người không phải là không có tình thânmà chỉ là ở trước mặt tiền tài, những thứ này đều trở nên bạc nhược yếu kém.
Hôm nay nhà cô không thiếu tiền, sẽ không có những phiền não này, mặc dù Kiều mẹ vẫn cảm thấy ông bà nội thiên vị, nhưng cũng nhạt rất nhiều, dù sao nhà mình khôngnhư nhà chú thường xuyên qua lại, còn ở Dân Giang, cô cũng thân thiết với bọn họ hơn.
“Mẹ, buổi chiều con sang nhà Dương Tuyết chơi nhé”
“Ừ, đi đi”
một năm không gặp, Dương Tuyết cao hơn trươc kia một chút, cũng đẹp hơn. Trông thấy Kiều Kiều, Dương Tuyết rất ngạc nhiên, mừng rỡ. Kiều Kiều không nghĩ tới Tiểu Mẫn cũng đang ở đây, ba chị em tốt sao mà không vui vẻ được.
“Kiều Kiều về rồi à? không nghĩ tới em sẽ về, ha ha” Dương Tuyết thật cao hứng.
“Chúng ta cũng đã một năm không gặp rồi? Hai người thế nào?” Dương Tuyết và Tiểu Mẫn đang học ở cao trung Thanh Nham, mặc dù không phải cao trung trọng điểm, nhưng là cũng rất tốt.
“Rất tốt, đương nhiên không tự tại tiêu dao như cậu. Tớ nghe nói, cậu và Giang Phóng tốt lắm” Tiểu Mẫn nháy mắt.
“Sao cậu biết?” Tin tức truyền nhanh vậy. Mặc dù tai tiếng của bọn họ đúng là truyền nhiều năm.
“Đương nhiên, cậu nhỏ của tớ ở Dân Giang, đang làm trong công ty xây dựng của Giang Hải Dương. Tớ nghe cậu ấy nói cậu là con dâu được nhà họ thừa nhận”.
“Ha ha” Kiều Kiều cũng không biết mình nên nói cái gì, đành phải cười ngây ngô.
“Kiều Kiều nha, em phải cám ơn chị, nếu như không phải em tới tìm chị thì làm sao em biết Giang Phóng. Giờ Giang gia không phải là nhà bình thường rồi” Dương Tuyết vừanói vừa tở vẻ mặt hâm mộ nhìn Kiều Kiều.
“Đừng nói những thứ này. Hắc hắc. Chúng ta thì không thể nói chuyện khác sao?”
“nói chuyện này thì làm sao, chê bọn chị nói nhiều hả! Bọn chị không biết cuộc sống của người có tiền như thế nào, em và Giang gia quen thuộc như vậy, nói cho bọn chị mộtchút đi” Dương Tuyết bám riết vấn đề này, Tiểu Mẫn cũng có vẻ mặt hâm mộ.
thật ra Kiều Kiều không muốn nói đến chuyện của Giang gia, cô không muốn nói linh tinh.
“Có cái gì mà nói, giống những người bình thường như chúng ta thôi”.
“Giống chỗ nào! Nhất định không giống, a, đúng rồi, mấy người giống là vì em cũng là người có tiền! Kiều Kiều, thực hâm mộ em, cha em làm cho Giang Hải Dương đúngkhông, nghe nói ở Dân Giang bây giờ ông ấy là người số một số hai” Dương Tuyết cảm khái.
Nghe lời này của Dương Tuyết, Kiều Kiều hơi mất hứng, cảm thấy lời này làm cho người ta không thoải mái, “Chị nghe ai nói? Ha ha” Kiều Kiều thật sự không muốn nói tiếp về đề tài này.
“Rất nhiều người đều nói vậy, dù sao, em xem, Giang Hải Dương là người Thanh Nham chúng ta. Làm gì có ai không biết!”
Kiều Kiều chỉ cười. Cũng không nói gì nhiều.
Tiểu Mẫn thấy Kiều Kiều không nói lời nào, nhìn Dương Tuyết một cái, giống như muốn Dương Tuyết nói cái gì, Dương Tuyết nhìn Tiểu Mẫn, mở miệng: “Kiều Kiều à,hiện tại Giang Viễn như thế nào?”
thật ra Kiều Kiều đã nhìn thấy Tiển Mẫn nháy Dương Tuyết rồi. Nghe Dương Tuyết hỏi như vậy, hơi sửng sốt, nháy mắt đã hiểu.
“Giang Viễn à! Rất tốt! Chị cũng biết nó đấy, vẫn như hồi bé, không khác tý gì. Ngày ngày hồ nháo”
“Giống hồi bé?” mắt Dương Tuyết sáng rực lên, lập tức nói: “Nếu giống hồi bé, vậy chắchắn còn thích chị nhỉ? Kiều Kiều à, em cũng biết khi đó thật ra chị cũng không phải làkhông thích hắn, chỉ là, lo lo sợ cha mẹ mắng chị yêu sớm, em lại coi hắn như người xấu đuổi đi, lúc ấy chị rất thương tâm”
Tiểu Mẫn ở một bên gật đầu, phụ họa: “Ở trường có rất nhiều người thheo đuổi tiểu Tuyết đấy. Nhưng nó đều từ trối, nói là không quên được Giang Viễn. Kiều Kiều, hay cậu giúp Dương Tuyết đi, dù sao cậu và Giang Phóng cũng tốt rồi, hơn nữa nếu chuyện này thành thì về sau hai người sẽ là chị em dây, ha ha” Hơn mẫn cười.
Kiều Kiều nghe hai người nói như vậy, cười hỏi: “Dương Tuyết, chuyện còn bé chị còn tưởng thật hả, hai người không phải không biết Giang Viễn là người thế nào, em sao dám gán gép hai người. Lúc còn học tiểu học, bạn gái Giang Viễn đã thành một đốngmột đống rồi, hai người không thấy sao, giờ nó vẫn có cái đức hạnh ấy, nửa tháng thay bạn gái một lần, tới giờ không cần nó giới thiệu bạn gái cho em, có giới thiệu cũngkhông được vài ngày là chia tay, hơn nữa có quá nhiều người em cũng không nhớ hết”.
Kiều Kiều nói thật.
Dương Tuyết đô miệng.”Kiều Kiều, nếunhư không phải em đánh Giang Viễn thì có lẽ quan hệ của bọn chị hiện tại đã tốt rồi, em giúp chị một chút đi!”
Kiều Kiều nhìn Dương Tuyết, lại nhìn Tiểu Mẫn, đột nhiên đã cảm thấy, hình như mìnhkhông hiểu hai người bạn tốt này, có lẽ, qua nhiều năm không tiếp cúc, người cũng thay đổi đi.
“Ai u, tiểu Tuyết, chị đừng nhảy vào hố lửa, chúng ta nói chuyện khác không được sao! Lúc nào cũng nói tới Giang Viễn thế!”
Thấy Kiều Kiều không muốn giúp, Dương Tuyết và Tiểu Mẫn đều mất hứng, cũngkhông có tinh thần. Ba người nói chuyện tào lao.
nói chuyện được một lúc, Kiều Kiều mượn cớ rời đi, thật sự cô không chịu nổi cái khôngkhí này, hơn nữa, mặc dù cô từ chối, nhưng Dương Tuyết vẫn kéo tới chuyện Giang gia và Giang Viễn. Còn nói gần nói xa nói bóng nói gió, ý chính là Kiều Kiều có Giang Phóng rồi, mà không chịu giới thiệu cô với Giang Viễn, không có tình nghĩa.
Kiều Kiều không hiểu suy nghĩ của bọn họ, chỉ có thể né tránh, ra khỏi Dương gia, Kiều Kiều thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại rất chán nản.
Có lẽ, theo thời gian thay đổi, hoàn cảnh xung quanh thay đổi, có vài người cũng sẽthay đổi theo.