Mộ Oanh Oanh tắm rửa xong liền mặc bộ đồ lót bốc lửa đó đi ra ngoài tìm Hoắc Bắc Cảng, áo ngủ của cô ta là loại vải tulle trong suốt, mặc như vậy vừa nhìn vào liền có thể nhìn thấy nội y bên trong của cô ta là một bộ đồ ren màu đen....., Mộ Oanh Oanh nhìn mình như vậy ở trong gương, nhìn đến bản thân đều có thể bị chính bản thân mình mê đảo, cô ta liền không tin Hoắc Bắc Cảng nhìn thấy cô ta như thế này còn không quỳ rạp xuống.
Mộ Oanh Oanh thỏa mãn đi đến phòng Hoắc Bắc Cảng, gõ gõ cửa phòng hắn ta rồi đẩy cửa đi vào, Hoắc Bắc Cảng vừa vặn đưa lưng về phía cô ta, động tác của Mộ Oanh Oanh rất nhẹ cho nên Hoắc Bắc Cảng không có nghe được tiếng bước chân cô ta đi vào.
Mộ Oanh Oanh không có mang dép, cứ như vậy để đôi chân trần trắng nõn mà đi vào trong, đi đến sau lưng Hoắc Bắc Cảng thì dừng lại, rồi mới duỗi tay ôm lấy eo hắn......!
"Ông xã!"
Mộ Oanh Oanh ngọt lịm gọi một tiếng xong liền bị điện ở trên người Hoắc Bắc Cảng giật cho một cái, cô ta có cảm giác như cả người mình vừa mới bị sét đánh trúng cho nên nhanh chóng lùi về sau, cách Hoắc Bắc Cảng xa ra vài bước.
Chuyện này là thế nào! Vẫn còn cảm giác bị điện giật?!
Mộ Oanh Oanh nhìn nhìn tay mình, vẫn là có chút tê tê, cảm giác bị giật tê tê!
Hoắc Bắc Cảng nghe được thanh âm, cho nên tò mò quay đầu, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Mộ Sơ Tình mặc cái bộ quần áo kia, cái quỷ gì vậy!!
Cứ mặc cái váy ngủ trong suốt đó, có thể nhìn thấy cả đồ lót bên trong rõ rành rành, tức khắc Hoắc Bắc Cảng liền cảm thấy cay mắt, lập tức quay đầu lại không nhìn Mộ Sơ Tình.
"Mộ Sơ Tình?"
Giọng hắn tức giận muốn hộc máu, không thể tưởng được tại sao Mộ Sơ Tình lại muốn mặc như vậy!
Mộ Oanh Oanh thật sự nghĩ không ra tại sao cô ta lại bị điện giật như thế, vẻ mặt cô ta kinh ngạc hỏi Hoắc Bắc Cảng: "Ông xã, trên người anh vẫn luôn có điện, anh có biết không?"
Hoắc Bắc Cảng không hiểu, không hiểu lời của Mộ Sơ Tình nói, "Điện gì?"
Cái gì......!Không có điện?
Chẳng lẽ cũng chỉ có một mình cô ta là bị điện giật? Hoắc Bắc Cảng căn bản là không có?
Lúc Mộ Oanh Oanh còn đang suy nghĩ đến phát ngốc thì giọng điệu cảnh cáo của Hoắc Bắc Cảng lại vang lên: "Mộ Sơ Tình, cô đang mặc cái quái gì vậy? Cút trở về phòng của cô đi."
Vẻ mặt Mộ Oanh Oanh nghi hoặc nhìn thân thể của mình, phát giác không có bất kỳ vấn đề gì, cô ta có chút bị thương hỏi Hoắc Bắc Cảng: "Tại sao? Em mặc như vậy khó coi sao? Anh không thích em mặc như vậy sao?"
Thân thể của Mộ Sơ Tình đối với Hoắc Bắc Cảng mà nói, không thể nào không có sức hấp dẫn được.
"......" Hoắc Bắc Cảng sửng sốt nửa ngày, cũng không biết bản thân mình nên trả lời là đẹp hay là khó coi.
Mộ Sơ Tình ăn mặc quần áo như vậy tới câu dẫn hắn, về lý nên trả lời là đẹp, chính là Hoắc Bắc Cảng lại không có chút phản ứng nào, chính là không có bất cứ cảm giác gì, Hoắc Bắc Cảng cũng không biết là tại sao!
Trước kia Mộ Sơ Tình chỉ cần mặc quần áo bình thường thôi, cứ như vậy vừa đứng ở trước mặt hắn thôi là Hoắc Bắc Cảng đều có thể cảm giác được phản ứng trên người mình liền nóng rực lên, "thằng bé" liền ngóc đầu dậy không thể áp chế.
Chính là hiện tại chẳng sợ cô đã cởi sạch quần áo đứng ở trước mặt hắn, hắn giống như là một chút phản ứng đều không thể lên.
Hiện giờ Hoắc Bắc Cảng chỉ muốn làm cho Mộ Sơ Tình rời đi, không cần ở trước mặt hắn đong đưa, lắc lư, hắn không muốn nhìn!
"Ông xã.
Chúng ta là vợ chồng, chúng ta là vợ chồng, vì cái gì anh đều không có chạm vào em?" ánh mắt Mộ Oanh Oanh thực bị thương nhìn Hoắc Bắc Cảng.
Hoắc Bắc Cảng nghe Mộ Sơ Tình nói liền sửng sốt.
Đúng vậy, bọn họ là vợ chồng, cho nên tại sao hắn lại không chạm vào Mộ Sơ Tình?
Theo lý mà nói, hắn chạm vào Mộ Sơ Tình sẽ không có bất cứ vấn đề gì, đương nhiên bọn họ là vợ chồng, làm chuyện kia cũng đâu có gì là không hợp lý, cho nên......!Vấn đề này, tại sao hắn lại không chạm vào Mộ Sơ Tình, thật kỳ quái mà.
Hoắc Bắc Cảng xoay người, nhìn thân thể của Mộ Sơ Tình, nghĩ, mình chạm vào cô cũng hẳn là......
Danh Sách Chương: