Mộ Sơ Tình đứng ở trước cổng nhà hồi lâu mới lững thững rời đi, thật sự là cô không biết phải đi nơi nào nữa.
Lúc cô đi qua đường không có nhìn đến đèn tín hiệu, Mộ Sơ Tình tưởng là đèn xanh cho nên cứ thế mà băng qua.
Cứ như vậy, mới bước tới một bước thì phía trước có xe trờ tới.
Mộ Sơ Tình nhìn thấy xe đang chạy tới, còn đang ngây ngẩn cả người thì chiếc xe kia có lẽ là đã nhìn thấy cô cho nên phanh lại kịp lúc.
Mộ Sơ Tình không có bị xe đụng phải, nhưng mà đã bị chiếc xe đột nhiên chạy tới đó dọa sợ, hai chân mềm nhũn, cứ như vậy té ngã ở trên đường.
Người ở trên xe cứ ngỡ mình đã đụng phải cô cho nên vội vội vàng vàng tháo dây an toàn, xuống xe xem xét tình hình, vừa xuống xe liền nhìn thấy! ! Cô gái mà sáng nay mình đưa đi cấp cứu! Sao lại là cô!
Mạc Diệc Phong thấy là cô gái đó xong liền đi tới trước mặt Mộ Sơ Tình, bàn tay đặt lên đầu gối cô, kiểm tra xem Mộ Sơ Tình có bị thương ở đâu không, còn đặc biệt quan tâm hỏi: "Như thế nào, cô không sao chứ? Có bị thương ở đâu không? Giờ tôi sẽ đưa cô đi bệnh viện.
"
"Không cần! ! " Mộ Sơ Tình ngước mắt lên liền nhìn thấy Mạc Diệc Phong, muốn nói với anh ta mình không sao nhưng lại nói không nên lời, chỉ có thể bắt lấy tay anh ta, dùng ánh mắt giao tiếp, tay cô giữ chặt tay Mạc Diệc Phong lại, lắc đầu biểu đạt mình không cần.
Mạc Diệc Phong nghe ra ý tứ của Mộ Sơ Tình, lập tức cảm thấy hành động của mình không hay cho nên buông tay, không dám chạm vào Mộ Sơ Tình nữa.
"Tiểu thư, sao lại là cô? Không phải là cô ở trong bệnh viện sao? Sao lại chạy ra ngoài?" Mạc Diệc Phong nhìn chằm chằm Mộ Sơ Tình một lượt từ đầu đến chân, xác định cô không sao, lúc này mới yên tâm.
Chính là sáng nay mới nằm viện, đến tối liền chạy ra ngoài làm Mạc Diệc Phong có chút tò mò, càng tò mò hơn chính là thế nhưng trời tối rồi mà một mình cô lại lang thang ở bên ngoài, lẽ nào cô không về nhà sao? Thấy bộ dạng nghèo túng như thế này của cô, thậm chí Mạc Diệc Phong bắt đầu hoài nghi cô có nhà để về hay không đây.
Mộ Sơ Tình không có trả lời anh ta, cũng không biết phải trả lời anh ta như thế nào, đúng là mình vô gia cư.
Khách sạn chắc chắn là không thể quay lại đó rồi, mấy người đó chắc là còn đang thủ ở trong khách sạn đợi cô về, quay về đó chính là đâm đầu vào chỗ chết.
Mộ Sơ Tình không muốn để ý tới Mạc Diệc Phong, chủ yếu là không muốn giải thích chuyện của mình quá nhiều, có điều thật đắc dĩ là Mạc Diệc Phong thật sự quá nhiệt tình, hiện tại cứ giữ cô lại không buông làm Mộ Sơ Tình không tiêu hoá nổi.
Cop không để ý đến Mạc Diệc Phong, trực tiếp xoay người định rời đi.
"Lên xe với tôi.
" Lúc Mộ Sơ Tình vừa xoay người lại, Mạc Diệc Phong liền nắm lấy tay cô kéo lên xe.
Mộ Sơ Tình kinh ngạc một phen, cả người đã bị Mạc Diệc Phong đẩy lên chỗ ghế lái phụ.
Ngay sau đó anh ta cũng vội vàng lên xe, khoá chặt cửa xe lại, Mộ Sơ Tình muốn xuống xe cũng không thể, tiếp sau đó Mạc Diệc Phong trực tiếp ném cho Mộ Sơ Tình một cuốn sổ nhỏ, còn có cả một cây bút.
Mộ Sơ Tình không biết Mạc Diệc Phong như vậy là có ý gì, trừng lớn tròng mắt, hề hề đáng thương nhìn anh ta.
Mạc Diệc Phong duỗi tay đập đập vào cuốn sổ, nói với cô: "Cô nhìn tôi làm gì? Bây giờ tôi đặc biệt nghi ngờ rốt cuộc thân phận của cô là gì! Cô tên gì, là ai, viết tất cả thông tin của cô ra giấy.
"
Mộ Sơ Tình không còn lời gì để nói, làm sao cô có thể nói thân phận thật sự của mình cho Mạc Diệc Phong biết được.
Dưới cái nhìn lăm lăm đó của Mạc Diệc Phong, Mộ Sơ Tình cũng không thể không viết, cái ánh mắt bạo lực như thế, đều có thể khiến cô phải sợ hãi.
Cô trực tiếp vẽ lên giấy một cái dấu nhân thật bự, tóm lại là có thể khiến Mạc Diệc Phong tức chết.
Mạc Diệc Phong thở hắc ra một hơi thật mạnh, không biết vì sao, anh ta cảm thấy người phụ nữ này rất giống Mộ Sơ Tình! ! Đặc biệt giống! !
Danh Sách Chương: