"Mộ giám?" Giang Thừa sửng sốt một lúc mới phản ứng lại được, "Cô nói là phu! ! Không phải, là giám đốc Mộ, Mộ Sơ Tình?"
Vẻ mặt Ôn Vấn Nguyệt như là bị nhồi máu cơ tim, gật đầu, "Đúng vậy, chính là Mộ giám, nói đến đúng là rất kỳ quái, gần đây giám đốc thật sự là rất kỳ quái, chẳng làm một việc gì cả, mấy ngày nay cứ ngồi chơi game trong văn phòng.
Hơn nữa công việc mà bình thường cô ấy làm, bây giờ cũng không động tới, báo cáo đơn giản nhất, còn cả mấy cái phần mềm tính toán cô ấy cũng không đụng vào, vấn đề là mấy cái phần mềm đó rất là đơn giản, sợ là người nào mới làm chỉ cần chỉ qua một lần là liền có thể làm được, chính là giám đốc lại không có làm, nằm ì ra đó, mọi thứ đều giao cho bọn tôi làm, mấy hôm nay tôi vì phải làm luôn phần của giám đốc, ngày nào cũng phải tăng ca, bận chết tôi.
"
Vốn dĩ là trong lòng Ôn Vấn Nguyệt đang bức xúc lại không biết phải phát tiết vào đâu, hiện giờ đã tìm được nơi để mình có thể phát tiết, liền xả ra một tràng.
Cũng không có chú ý tới lời nói của mình có thích hợp hay không.
"Mấu chốt là gần đây giám đốc đều thích đi trễ về sớm, Mộ giám trước kia đâu phải là người như vậy.
Trước kia giám đốc là một người rất đúng giờ, đi làm đúng giờ, công việc mà chưa hoàn thành thì đều sẽ tan ca trễ, tuyệt đối là không có giống như gần đây, thật sự là đừng có nói, tôi cảm thấy gần đây giám đốc thay đổi giống như là một người khác vậy.
"
Ôn Vấn Nguyệt nói xong mới phát giác ra lời mình nói không thích hợp cỡ nào, nhìn Giang Thừa, sợ hãi, cô ta nhìn ngó xung quanh một chút, phát hiện không có ai nghe được hai người bọn họ nói chuyện, cô ta mới bình tĩnh lại một chút, ánh mắt hoảng loạn nhìn Giang Thừa, cầu xin cậu ta: "Giang Thừa, mấy lời vừa rồi tôi nói với anh, anh cứ coi như cái gì cũng không nghe thấy, tuyệt đối đừng có nói với giám đốc, không là tôi chết chắc đấy!"
Làm cấp dưới sợ nhất là đôi lúc lắm mồm lỡ miệng, nếu như bị Mộ Sơ Tình biết, thế nhưng cô ta lại ở sau lưng nói xấu mình, vậy thì chắc chắn là cái công việc này cô ta giữ không nổi nữa.
Giang Thừa cười cười, an ủi cô ta: "Yên tâm đi, Vấn Nguyệt, tôi đâu phải là người nhiều chuyện như vậy, sẽ không nói với cô ấy đâu.
"
Giang Thừa là nói như vậy, chính là trong lòng lại nhịn không được suy nghĩ đến chuyện vừa rồi Ôn Vấn Nguyệt nói.
Mộ Sơ Tình thay đổi giống như một người khác?
Mới lúc nãy không phải là tổng giám đốc cũng nói với cậu ta cái gì mà nếu một người phụ nữ đột nhiên thay đổi tính cách, trong đầu của tổng giám đốc, trong thế giới của tổng giám đốc hiện tại chỉ có một người phụ nữ là Mộ Sơ Tình, người phụ nữ đó ngoại trừ Mộ Sơ Tình ra còn có thể là ai, chính là Mộ Sơ Tình, tổng giám đốc cũng nói Mộ Sơ Tình thay đổi?
Giữa hai bên, có điểm trùng hợp?
! !
Mộ Oanh Oanh đi theo Hoắc Bắc Cảng đến showroom chọn xe, thật sự là Mộ Oanh Oanh chẳng hề hiểu biết gì về xe, không biết chọn gì cả, bất quá, chỉ cần là đắt tiền, xứng với thân phận của cô ta là được.
Cho nên, nhân viên bán hàng của đại lý xe hỏi Mộ Oanh Oanh: "Tiểu thư, cô thích loại xe có tính năng như thế nào?"
Mộ Oanh Oanh nhìn quanh bốn phía một chút, trực tiếp hỏi cậu nhân viên đó: "Nơi này của mấy người, đắt nhất chính là chiếc nào?"
Nhân viên bán hàng xem một cái danh sách dài, vội vàng giới thiệu với Mộ Oanh Oanh về các tính năng.
Mộ Oanh Oanh nghe lọt vào tai chẳng được mấy thứ, cô ta chỉ quan tâm tới kiểu dáng bên ngoài, là xe mui trần màu đỏ rất đẹp, cô ta sẽ chọn chiếc này, đây là phiên bản giới hạn của Ferrari có giá hơn chục triệu.
Mộ Oanh Oanh nghe thấy con số này xong, liền động tâm, cô ta mua một chiếc xe phải hơn một ngàn vạn, lái chiếc xe này ra đường thì thật là phong cách.
Mộ Oanh Oanh đã động tâm muốn chiếc xe này, chính là, vẫn là muốn hỏi ý kiến của Hoắc Bắc Cảng một chút, cô ta ngọt ngào đứng trước mặt Hoắc Bắc Cảng, muốn kéo tay Hoắc Bắc Cảng, chính là lại bị điện giật cho một cái.
Danh Sách Chương: