Mộ Sơ Tình đọc tiểu thuyết, đọc đến nỗi mỏi cả mắt, cô nhìn ra cửa nhà vệ sinh, phát hiện vẫn không có người đi vào, cô đánh ngáp một cái, thật sự là chịu hết nổi rồi.
Mẹ nó, Mộ Sơ Tình bắt đầu mất bình tĩnh, Hoắc Bắc Cảng cái tên chết tiệt kia sao còn chưa tới? Dong dong dài dài, muốn đi vệ sinh thì đi lẹ lên đi, còn chờ cái gì nữa, nhịn lại là sẽ không tốt đối với thân thể.
Mộ Sơ Tình đánh năm cái ngáp, sau đó thật sự là chống không lại cơn buồn ngủ đang kéo tới, cứ như vậy ngồi ở trên cái ghế nhỏ, tựa đầu vào vách tường rồi ngủ.
Ngủ quá say cho nên cô hoàn toàn không biết, cô ngủ được khoảng mười phút thì quản lý đã gọi cho cô.
Thật bất đắc dĩ chính là vừa rồi lúc cô ngồi đọc tiểu thuyết đã chuyển điện thoại về chế độ yên lặng để tránh quảng cáo phát thành tiếng, cho nên không có nghe được quản lý gọi điện cho mình, vậy cho nên mới mang tới rắc rối.
......
Hoắc Bắc Cảng thừa nhận là hắn đến WC thật sự là để giải quyết nhu cầu, ngoài ra không có làm chuyện gì khác, cho nên tại sao trong WC riêng của hắn lại......
Đích xác là có một cô gái....!Sao mà xấu lạ, lại ở trong WC riêng của hắn......!Ngủ?
Nơi này hình như là WC riêng của hắn thì phải?.....!Chỉ có hắn mới có thể vào đây giải quyết, cho nên cái người vệ sinh này tại sao lại xuất hiện ở trong WC riêng của hắn, đã thể còn ngủ ngon như vậy, tâm cũng thật lớn, còn ở đây ngủ.
Hoắc Bắc Cảng đã lấy điện thoại di động ra, định gọi quản lý bộ phận tới giải quyết, lôi cái người phụ nữ này đi ra ngoài, lại vô tình nghe được trong lúc ngủ mơ người phụ nữ này lại lầm bẩm ra một câu.
"Hoắc Hoắc Hoắc......"*
*Nguyên văn là ba chữ 霍霍霍, một chữ đứng riêng là họ Hoắc, nhưng hai chữ thì nghĩa là soèn soẹt (mài đao soèn soẹt), cho nên ông Hoắc mới kêu cái tên nghe tục tằng.
Hoắc Bắc Cảng sửng sốt, nhìn người phụ nữ kia, cả người đờ ra, ánh mắt trở nên thâm thúy.
Thật kỳ quái, vừa rồi cô ta nói......!Hoắc Hoắc Hoắc?
Đúng vậy, cái tên này thật dễ dàng khiến cho hắn nghĩ đến một việc rất xưa.
Lúc đó, Mộ Sơ Tình cứ ríu rít ở bên tai nói với hắn, "Hoắc Bắc Cảng, tương lai em sẽ sinh cho anh một đứa con, anh nói xem kêu nó là Hoắc Hoắc Hoắc thì thế nào? Nghe rất khí phách!"
Lúc đó Hoắc Bắc Cảng nổi giận đùng đùng, thiếu chút nữa thì đập chết cô.
Có cha mẹ nào bị tâm thần mới lấy tên con mình ra đùa cợt như vậy, cái tên này quả thật là tục tằng hết nói nổi.
Nếu như cô thật sự lấy cái tên này, đoán chừng hiện tại Tiểu Bao sẽ hận chết cô.
Hoắc Bắc Cảng lắc lắc đầu một chút, phản ứng lại, tiếp tục gọi điện thoại.
"Hoắc Bắc Cảng......!Tôi mới là Mộ Sơ Tình! Tôi mới đúng!!"
Hoắc Bắc Cảng đang gọi điện thoại, đột nhiên run lên.
Nhìn người phụ nữ đang dựa vào vách WC ngủ, đầu mày gắt gao nhíu lại, biến thành một chữ xuyên (川).
Người phụ nữ này nói cô ta mới là Mộ Sơ Tình? Có ý gì?
Hoắc Bắc Cảng rất nghi hoặc, gọi điện thoại kêu quản lý tới.
Quản lý bị dọa tới rồi, nhanh chóng chạy tới, kết quả vừa chạy tới cái WC này liền bị cảnh tượng bên trong dọa cho nhảy dựng.
Thiếu chút nữa bị doạ ngất ngay tại chỗ, chuyện này là thế nào? Kêu cái cô gái câm này tới đây dọn dẹp vệ sinh, kết quả cái cô gái này còn ở đây ngủ, cô ta làm như thế nào mà ngủ, làm sao lại ngủ ngon được đến như vậy? Đây là WC đấy có biết không hả trời?
Quản lý liên tục cúi đầu khom lưng xin lỗi với Hoắc Bắc Cảng: "Tổng giám đốc, ngại quá, thật xin lỗi, tôi không nghĩ tới thế nhưng cô ấy lại làm như vậy, tôi thật sự chỉ là kêu cô ấy tới đây quét dọn vệ sinh.
Có lẽ là do cô ấy thật sự quá mệt mỏi."
Quản lý nói xong liền đi qua, ở một bên kêu Mộ Sơ Tình, "Oanh Oanh! Oanh Oanh! Cô tỉnh dậy nhanh lên, tỉnh lại nhanh lên!"
Quản lý kêu một hồi mà cô không tỉnh, cho nên phát hỏa, liền kêu: "Oanh Oanh, rời giường nhanh lên, nhà cô cháy rồi kìa!"
Danh Sách Chương: