Khoảng thời gian đó thật sự là giai đoạn khó vượt qua nhất trong cuộc đời, hắn cả ngày không ăn không uống, còn không ngủ được đi tìm người.
Mệt đến suy nhược, bị người ta đưa vào bệnh viện truyền dịch, hắn vẫn không chịu từ bỏ, cứ như vậy xách theo cả bình dịch truyền cũng phải đi tìm Mộ Sơ Tình.
Cũng không biết là vì cái gì lại cứ chấp nhất như thế, khi đó hắn mới biết được thế nào gọi là giày vò, thế nào gọi là hối hận.
Nếu trời cao lại cho hắn thêm một cơ hội thì hắn vẫn sẽ chạm vào Mộ Sơ Tình, điểm này là không thể nghi ngờ, sẽ không thay đổi.
Chẳng qua là ngày đó, sau khi rời giường hắn sẽ không hèn nhát chạy trốn như thế, mà sẽ chịu trách nhiệm với cô.
Nếu thế giới này sự việc có thể thay đổi thì hắn không cần phải điên cuồng như thế, lục tung thế giới lên tìm cũng tìm không được.
Khoảng thời gian đó hắn thật sự đã sụp đổ.
Cũng không dám ngủ, một khi ngủ thì trong đầu sẽ lại hiện ra chính là hình ảnh Mộ Sơ Tình quỳ ở trước mặt hắn, ôm đùi hắn khóc nhoè cả mắt, cả khuôn mặt chỉ toàn là nước mắt, cái dáng vẻ cô cầu xin hắn đó, uỷ khuất, điềm đạm đáng yêu khiến người ta đau đớn nát lòng.
Chính là hắn lại ngoan độc, nhẫn tâm một chân đá cô ra, cô lại tiếp tục ôm đùi hắn, cầu xin hắn, cầu xin hắn đừng đi, hắn không nghe cô nói, cứ thế đá cô ra rồi xoay người bỏ đi.
Mỗi lần đến đêm khuya luôn sẽ mơ thấy hình ảnh như vậy, rồi hắn sẽ kinh hoàng bừng tỉnh, lúc tỉnh lại cả người đều ướt đẫm mồ hôi.
Tỉnh lại rồi thì rốt cuộc sẽ không ngủ lại được nữa.
Hắn vì tra tấn chính mình, vì khiến nội tâm của mình dễ chịu hơn một ít, thời gian đó hắn dùng dao cứa từng nhát từng nhát lên tay mình, thẳng đến khi máu tươi từ cánh tay hắn lan ra.
Từng chút từng chút đỏ tươi lan dần ra.
Giống như chỉ có cảm giác đau đớn như thế mới có thể khiến cho hắn dễ chịu đi một chút.
Làm như vậy, hắn sẽ không chết, chính là lại có thể cảm nhận được cái đau đớn nhất.
Thẳng đến sau này giống như đã biến thành một thói quen.
Mỗi lần nghĩ đếnMộ Sơ Tình, nhớ Mộ Sơ Tình, nhớ đến nỗi không ngủ được, hoặc là ngủ rồi sau đó lại gặp ác mộng, hắn sẽ cầm đao cứa lên tay mình vài nhát, làm cho mình đau đớn.
Nhắc nhở chính mình đã làm sai, đã làm ra một việc đáng giận như thế.
Khoảng thời gian đó, hắn đều chìm trong thống khổ trong hối hận mà vượt qua, sống những ngày tháng người không ra người, mà chẳng ra ma.
Tuy rằng bề ngoài bình thường, không khác gì người bình thường, chính là hắn biết, tra tấn tinh thần so với những cái tra tấn khác còn thống khổ hơn gấp trăm lần.
Từ lúc Mộ Sơ Tình rời đi, thế giới của hắn phảng phất như đã sụp đổ, không còn bất cứ ý nghĩa gì, sống như một cái máy, làm việc như một cái máy, sống mơ mơ hồ hồ, không hề có chút gì gọi là hỷ nộ ái lạc.
Khoảng thời gian Mộ Sơ Tình rời bỏ hắn, hắn sống mà không phải là sống, thậm chí hắn còn từng nghi ngờ chính mình rốt cuộc còn tồn tại trên đời này để làm gì? Chính là để đợi Mộ Sơ Tình trở về.
Hứa Hạ Đồng rời khỏi thế giới của hắn, hắn liền mặc kệ cô ta, chưa hề đi tìm cô ta một phút một giây nào.
Nhưng hắn biết từ một khắc đó, từ lúc Mộ Sơ Tình rời bỏ hắn, mỗi một ngày hắn đều tìm kiếm, không hề bỏ qua một phút mỗi một giây nào.
Cuối cùng trời xanh đã không phụ lòng người, Mộ Sơ Tình đã trở về, chỉ là sau khi trở về, đã không còn bám lấy hắn giống như trước kia.
Nói thế nào đây? Mộ Sơ Tình lặng yên không một tiếng động rời đi, cũng lặng yên không một tiếng động trở về, tiếp tục trở lại Hoắc gia làm cô dâu nuôi từ bé của hắn.
Chỉ là, cảm giác đã thay đổi, cảm giác hết thảy đều đã thay đổi, trước kia Mộ Sơ Tình đối với hắn, mỗi ngày đều là tươi cười vui vẻ, giống như là tình cảm mãnh liệt, nhiệt tình như lửa.
Chính là sau khi trở về, mỗi ngày Mộ Sơ Tình đối với hắn đều là lạnh một khuôn mặt.
Như là hai người có thâm thù đại hận gì với nhau vậy.
Cô không còn chủ động nói với hắn bất cứ lời nào nữa, không còn có chủ động dính lấy hắn, không còn có chủ động có bất cứ hành động gì gọi là không biết xấu hổ với hắn nữa.
Danh Sách Chương: