"Ngươi...Các ngươi" Kim Hạ há hốc mồm muốn kêu to, nhưng lại phát hiện ra giọng mình nghẹn không ra tiếng, há mồm ra sức gọi, cũng bất quá như âm thanh của ruồi muỗi.
Hai ngươi kia vẫn bất động, hiển nhiên là không nghe thấy động tĩnh chỗ này.
Không mang theo đao kiếm, Kim Hạ lấy ra trong ủng của mình một cây dao găm, nhưng vẫn chưa bỏ chuôi vỏ, dùng vỏ dao ra sức chặt vào thân cây đào gần đó, nghĩ rằng làm ra tiếng động lớn, sẽ hướng bọn họ nhìn sang.
Không biết Kim hạ đã gõ biết bao nhiêu lần, vậy mà đôi uyên ương kia lại ngoảnh mặt làm ngơ, hờ hững, vẫn tựa sát vào nhau,bất động.
Không bình thường!
Quả không bình thường!
Bất chấp trước mắt vẫn còn hốt hoảng, Kim Hạ lảo đảo nhìn về hướng bọn họ, đi đến gần, có thể nhìn thấy trên mặt người nam tử đang nở nụ cười, hai tay ôm chặt nữ tử, còn nữ tử kia, cô nương kia thì...
Thần trí càng lúc càng mơ hồ, cảm thấy như đang ở trong Sơn Hải Kinh sâu xa bí ẩn, Kim hạ không thể không nỗ lực tập trung thần trí, để cho mình nhìn kỹ nhìn rõ hơn một chút, cô nương kia đầu đặt lên trên vai nam tử, sắc mặt xanh xao, khóe miệng chảy ra một dòng máu, thì ra đã chết từ lâu.
Nữ tử chết rồi?! Người đàn ông này là sao?
Chỉ nhìn từ bên ngoài không ra được, Kim Hạ muốn lấy tay xem thử mạch đập của nam tử, đột nhiên mắt tối sầm lại, bất tỉnh.
*******
Bên trong y quán, toàn bộ quá trình trị liệu không ngờ trôi qua nhanh chóng, Thẩm đại phu đem cái búa bạc nhỏ gõ vào chân Dương Trình Vạn, sau đó một lần tiến hành nối lại, Dương Nhạc lo lắng cha sẽ bị gãy xương mà đau đến dằn vặt, cũng may Dương Trình Vạn nhất thời đang ngủ mê. Thẩm đại phu thủ pháp ổn định nhẹ nhàng chính xác, trước khi cha tỉnh thì cũng đã nối được xương đùi, trên chân để nẹp dùng vải quấn lại.
"Xem ra còn phải quan sát thêm mấy ngày, đã mấy ngày nay các ngươi đã ở cùng ta chỗ này, ta đã sai người chuẩn bị một gian phòng, chờ lát nữa các ngươi sẽ qua đó nghỉ ngơi." Xử lý xong Thẩm đại phu rửa tay rồi quay sang nói với Dương Nhạc.
"Được, cảm ơn Thẩm đại phu." Dương Nhạc đáp lại
Thẩm đại phu đưa ra toa thuốc, để y đồng đi sắc thuốc, tiếp theo lại bận bịu làm chuyện khác. Dương Nhạc cung kính tiễn đại phu ra ngoài, quay người thở phào một hơi, tiếp tục trở lại giường chăm sóc cha
Đêm qua uống rượu quá chén, hắn dựa vào cột giường nhắm mắt nghỉ ngơi, tâm lý lại băn khoăn chuyện khác: suy nghĩ không biết Tạ Tiêu cùng Kim Hạ đang thương lượng chuyện gì? Hai bọn họ cũng không phải lo lắng quá, chỉ cần không gây họa là được; suy nghĩ không biết Địch cô nương ăn bánh gạo, nàng có thích hay không? Nếu nàng không thích, chính mình có thể làm món ăn khác...
"Dương công tử, có người tìm." Tên y đồng gọi hắn.
Lại có người tìm? Dương Nhạc nghi hoặc mà đứng dậy, vừa muốn đưa tay hất tấm vải mành ra ngoài, vải mành đã bị người từ bên ngoài xốc lên, Tạ Tiêu mang vài cái hộp gấm xuất hiện ở trước mặt hắn.
"Ngươi..."
Dương Nhạc vừa mới mở miệng, Tạ Tiêu liền đem mấy hộp gỗ chồng lên tay Dương Nhạc, định đến giường Dương Trình Vạn hỏi thăm:"Thúc ta thế nào rồi? Tại sao lại nằm yên bất động vậy?"
"Thẩm đại phu vừa mới nối xương đùi cho cha, bây giờ chén thuốc vẫn còn đang đun, đại phu nói không đến nửa canh giờ là tỉnh. Ngươi, ngươi tại sao lại ở đấy?" Dương Nhạc đặt hộp xuống,ngạc nhiên nói
"Ta ngày hôm qua đã nói với cha chuyện Dương thúc ở y quán chữa tật chân, cha ta ban đầu muốn mời Dương thúc vào phủ tịnh dưỡng, ít ra cũng có người hầu hạ, xem ra bọn ngươi là quan gia nên cảm thấy có chút bất tiện, dặn dò ta mang một chút hổ cốt, nhung hươu, nhân sâm đến để Dương thúc bồi bổ."
"Đa tạ lão gia tử...Kim Hạ đâu? Nàng không ở cùng ngươi sao?"
Tạ Tiêu sửng sốt:"Kim Hạ làm sao ở cùng ta?"
Dương Nhạc thất thần:"Sáng nay có một vị tiểu ca bán cá, nói là truyền lời cho bang chủ, hẹn ta đến rừng hoa đào gặp mặt nói chuyện, ta bởi vì không đi được nên mới nhờ Kim Hạ đi thay ta."
Tạ Tiêu sắc mặt biến đổi:"Ta không có...chờ chút rừng hoa đào là sao?"
"Nói là hướng ra cửa tây, đi về hướng tây nam đi chưa được một dặm là tới."
Hắn vừa dứt lời, Tạ Tiêu xoay người hướng ra ngoài chạy đi, chỉ quay lại nói một câu:"Không cần lo lắng, ta nhất định sẽ đưa Kim Hạ trở về."
"Rốt cuộc là xảy ra việc gì...Ngươi."
Dương Nhạc vội la lên, đuổi theo hắn đến tận cửa, nhưng không còn nhìn thấy bóng dáng Tạ Tiêu đâu. Hắn không còn cách nào khác, tóm lấy tên y đồng đứng đó vội hỏi:"Ngươi có biết rừng hoa đào ở cửa tây ngoài thanh không?"
Y đồng gật đầu nói:"Khu rừng hoa đào này rất nguy hiểm, đặc biệt vào tiết này đừng nên vào rừng ấy. Rừng hoa đào có rắn thường hay lui tới, lúc này chính là mùa xuân, xà tử đã thức tỉnh, nó nhập vào xuất ra khói độc, hình thành một đám chướng khí lớn. Nơi đó bọn ta gọi là rừng hoa đào chướng khí. Chỉ có dân trong vùng mới biết, người từ vùng khác không biết đi sâu vào trong rừng hoa đào, khiến thần trí của người đó trở nên mơ hồ, quan trọng là tính mạng có thể bị mất đi."
"Loại độc chướng này có thuốc giải trừ không?" Dương Nhạc nôn nóng hỏi
"Quán chúng tôi có củ hà đan có thể giải một phần độc tính, còn lại cần phải dựa vào chữa trị từ từ. Nhưng nếu trúng độc quá sâu..."
"Ta muốn mua!"
Cất gói kỹ viên hà đan vào trong áo, nhờ vả tên y đồng ở lại chăm sóc cha, Dương Nhạc liền lên lưng ngựa, tựa như một cơn gió chạy tới thành Tây.
Trong lúc mơ mơ màng màng, tựa như có người hướng trong miệng Kim Hạ nhét vào một viên thuốc lạnh nhạt nói:"Đem nó ngậm trong miệng rồi nuốt xuống có thể giải độc." Khi đã cho vật gì đó tựa viên thuốc vào miệng, sau một lát viên thuốc làm cho toàn bộ khoang miệng như nóng lên, Kim Hạ thống khổ nhíu chặt lông mày.
Cũng không biết là bao lâu, cơ thể của chính mình như được ai đó nâng, bị người nào đó ôm vào trong lòng, nàng tự hỏi là ai? Kim Hạ cố sức mở to mắt, trước sau vẫn không nhìn rõ được diện mạo, chỉ toàn nhìn thấy hoa đào trên đỉnh đầu, tựa như ảo mộng, bồng bềnh trong gió.
Sau khi nuốt xuống, cảm giác chua cay giống như lửa thêu trong bụng, thiêu cháy cuồn cuộn bên trong lục phủ ngũ tạng.
Kim Hạ thần trí mơ hồ, trong miệng ăn nói linh tinh, sau đó lại ngất đi
*****
"Kim Hạ! Kim Hạ! Nha đầu!...Nha đầu này! Kim Hạ!..Mau tỉnh lại!"
Có người đánh vào mặt mình, bèn nhíu chặt lông mày,cố hết sức mở mắt muốn cố tránh đám sương khói dày đặc này, mí mắt từ từ mở ra, nhìn thấy được cảnh vật mờ mờ.
"Là ngươi?"
Kim Hạ gắng gượng nhận ra trước mặt là Tạ Tiêu.
Thấy Kim Hạ tỉnh lại, Tạ Tiêu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đưa tay xem mạch đập của nàng nói:"Cũng còn tốt, so ra chướng khí bên trong ngươi vẫn chưa xâm nhập vào nhiều. Ta nói ngươi quả là ngốc, khu rừng hoa đào này hằng năm đều có người chết trong này, ngươi lại dám xông vào.."
Thần trí vẫn còn mê man cực kì, Kim Hạ đứng lên thử nhúc nhích hai chân, thật ra ngay cả một chút sức lực cũng không đứng nổi. Tạ Tiêu không cùng nàng dông dài nữa, vội cầm tay hướng lên vai mình, vững vàng đưa Kim Hạ trên lưng mình, hướng về phía chân núi bước đi.
"Ngươi sao..biết...Ta ở đây?" Kim Hạ hỏi hắn
"Ta đến thăm Dương thúc ở y quán, mới biết được có người giả mạo tên tuổi của ta, khinh thường các ngươi là người vùng khác đến, không biết nông cạn, muốn mượn lệnh của ta dụ các ngươi." Tạ Tiêu phẫn nộ nói:"Dám mạo danh lão tử ta, chờ ta tra là ai, lão tử sẽ phế bỏ hắn."
Lưng của hắn tương đối khá rộng, Kim Hạ ở trên lưng, dần dần hoàn hồn, lúc nãy toàn thân như bị thiêu đốt cảm giác ấy đã chấm dứt. Kim Hạ chậm rãi suy nghĩ:"Hắn muốn giết chính là Đại Dương...Bọn ta vừa tới mấy ngày, không đắc tội với người nào cả..Ngoại trừ.."
"Ngoại trừ chuyện gì?" Tạ Tiêu dừng chân lại.
"Ngoại trừ Đại Dương ái mộ Địch cô nương không bỏ được, nhưng hắn cũng chỉ đến đưa chút bánh gạo. Không đến nỗi vì chuyện này mà muốn giết hắn chứ?" Kim Hạ lắc đầu một cái, cảm thấy không có khả năng lắm.
"Việc các ngươi tra án, có liên quan gì đến chuyện này không?"
"Nếu đối với việc tra án có liên quan, thì cũng không nên xuống tay với Dương Nhạc, theo ta thấy thì Lục Dịch chướng mắt hơn nhiều...." Kim Hạ dừng chốc lát, đột nhiên nhớ tới chuyện gì, đánh vào vai Tạ Tiêu bảo:"Dừng lại! Dừng lại! Ngươi mau dừng lại!"
"Có chuyện gì à?"
"Trong rừng có một đôi nam nữ, nữ tử đã chết rồi, ngươi không thấy sao?"
"Không thấy."
Kim Hạ cảm thấy kì quái:"Không đúng, bọn họ ở ngay bên cạnh ta mà, ngươi không nhìn thấy sao...Đừng đi, quay trở lại đó xem thử xem." Kim Hạ dùng sức vỗ vai Tạ Tiêu.
"Ngươi muốn chết à, may là bên trong chướng khí không sâu, người vừa thoát mạng, lại còn muốn nộp mạng sao."
Tạ Tiêu không hề bị làm lay động, thẳng thắn tiến nhanh về phía trước, tùy ý cho Kim Hạ vỗ vai mình.
Cách đó không xa có người cưỡi ngựa chạy như bay đến, trong phút chốc liền đến ngay trước mặt, chính là Dương Nhạc. Thấy Kim Hạ đang ở trên vai Tạ Tiêu, sắc mặt dù hơi kém một chút, nhưng cuối cùng cũng không sao, còn cử động được, hắn tức khắc nhẹ nhàng thở ra.
"Tiểu gia, thật tốt khi ngươi không sao cả!" Kim Hạ là thay hắn đến đây, nếu xảy ra chuyện gì, hắn làm sao yên lòng, hắn lấy từ trong áo ra một bình lọ sứ, đổ ra một viên hà đan:"Này,ngươi hãy ăn cái này đi, có thể giải độc chướng."
"Đừng, hồi nãy Tạ Tiêu đã cho ta ăn một viên, thứ này rất khó ăn." Kim Hạ thẳng thắn lắc đầu.
Tạ Tiêu quay đầu ngạc nhiên nói:"Ta đã cho ngươi ăn nó sao?"
"Lúc ngươi bế ta, đã đưa nó cho ta nuốt vào miệng." Kim Hạ cau mày."Thứ này cay đến mức muốn chết người, quả thực khiến ta như bị lửa thiêu sống vậy."
Nghe vậy Tạ Tiêu buông Kim Hạ xuống, quay người không hiểu chuyện gì mà nhìn Dương Nhạc, lại nhìn Kim Hạ:"Ta nói nha đầu nhà ngươi, có phải hay không đầu óc mơ hồ? Chuyện này có lẽ ngươi nhớ nhầm rồi. Ta chưa từng cho ngươi ăn thứ đó."
Kim Hạ ngây người một lát, rốt cuộc ý thức được có chuyện gì không đúng:"Ca ca, ngươi tìm thấy ta ở đâu?"
"Ở trong rừng hoa đào, ngươi dựa vào khối tảng đá lớn, người bất tỉnh. Ta tưởng ngươi lúc đó ý thức được có gì đó không ổn, tự mình đi ra khỏi khu rừng, may là chỉ trúng chướng khí không sâu."
"Không đúng, không đúng..." Kim Hạ lắc đầu nói:"Ta vào trong cánh rừng, sau đó lại nhìn thấy đôi nam nữ, nữ tử đã chết, sau đó thì...Có người đưa vào miệng ta viên thuốc, làm cho người ta nóng như lửa...Là hắn bế ta ra khỏi cánh rừng."
"Hắn là ai?" Tạ Tiêu hỏi.
Kim Hạ nhíu mày, cố gắng hồi tưởng, nhưng diện mạo của người này trước sau vẫn mơ hồ vì cách trong khoảng sương mù dày đặc, nhận biết không rõ:"Ta không nhớ ra được."
"Ngươi nói, đôi nam nữ kia, nữ tử đã chết, có phải nam tử kia đã cứu ngươi?" Dương Nhạc hỏi
"Ta cũng không biết!" Kim Hạ nghiêng đầu thống khổ:"Nam tử kia trông có vẻ cũng không mạnh mẽ gì, không biết hắn đã chết chưa. Không được ta phải quay lại đó xem thử."
Kim Hạ còn chưa lên đường đã bị Tạ Tiêu cùng Dương Nhạc giữ lại.
"Không thể lỗ mãng! Đã có người cố ý gạt chúng ta đến đây, không chừng đang chờ sẵn mà tấn công." Thấy việc này khá kỳ quặc, Dương Nhạc nhìn xung quanh:"Trước mắt bây giờ quay lại đó cũng chỉ có chết, hôm nay chúng ta hãy về trước, chờ nghĩ ra cách hãy quay lại."
Hai chân bây giờ cũng không có sức mà đi nổi, Kim Hạ cũng biết tiến vào rừng hoa đào bây giờ là rất nguy hiểm, chỉ đành thôi.
Lúc nãy Tạ Tiêu xuống ngựa vội đi tìm Kim Hạ, hắn huýt một tiếng sáo, cách đó không xa con ngựa đen chạy đến trước mặt hắn.
"Ngựa của ta đâu?" Kim Hạ chợt nhớ tới con ngựa của chính mình, rướn cổ lên nhìn tứ phía:"Ta rõ ràng...Rõ ràng là đã cột ngựa vào tảng đá cạnh thân cây."
Không có tảng đá gần đó, không có bóng dáng con ngựa.
"Không xong rồi! Đây là ngựa của quan dịch, làm mất rồi ta sẽ phải bồi thường."
Kim Hạ nghe như sét đánh ngang tai, vẻ mặt như gặp đại họa.
Vừa trở về từ cõi chết nàng không sợ, vậy mà làm mất con ngựa đã khiến Kim Hạ sợ đến vậy. Tạ Tiêu lắc đầu, bảo Kim Hạ lên ngựa của mình. Cuối cùng Dương Nhạc mới đi tìm ngựa cho Kim Hạ bằng cách đi bằng con ngựa của mình, Kim Hạ mới yên tâm.